PERSEUS MUỐN MỘT CÁI ÔM(Phần 2)
Khi mà Perseus lớn hơn, mọi việc trở nên dễ dàng hơn với Danaë và khó khăn hơn với Polydectes.Xét cho cùng, Perseus là một á thần. Anh chàng này có tài năng khủng khiếp. Trước khi anh ta được bảy tuổi, anh ta có thể vật một người đàn ông trưởng thành xuống sàn. Trước khi anh ta mười tuổi, anh ta có thể bắn một mũi tên từ bên này qua bên kia hòn đảo và sử dụng kiếm tốt hơn bất cứ người lính nào trong đội quân của nhà vua. Lớn lên trong đền thờ Athena, anh ta học về chiến tranh và sự khôn ngoan: chọn cuộc chiến của bạn như thế nào, kính trọng các vị thần như thế nào – tất cả những điều tốt cần biết nếu bạn muốn sống sót qua tuổi dậy thì.Anh ta là một người con ngoan, điều này có nghĩa là anh ta tiếp tục đến thăm mẹ mình thường xuyên nhất có thể. Anh ta không còn la hét khi Polydectes đến gần nữa, nhưng nếu nhà vua cố gắng tán tỉnh Danaë, Perseus sẽ đứng cạnh, nhìn chằm chằm, hai cánh tay khoanh lại và vài món vũ khí chết chóc treo trên thắt lưng anh ta, đến khi nhà vua rút lui.Bạn sẽ cho là Polydectes sẽ từ bỏ, phải không? Có rất nhiều người phụ nữ khác để lo lắng. Nhưng bạn biết nó như thế nào mà. Khi bạn được bảo là bạn không thể có thứ gì đó, bạn thậm chí muốn nó hơn. Trước khi Perseus mười bảy tuổi, Polydectes phát điên vì bị chọc tức. Ông ta muốn kết hôn với Danaë trước khi cô quá già và để có thêm nhiều con cái! Ông muốn thấy những đứa con ruột của mình trở thành vua của Argos và Seriphos. Điều này bổ sung thêm một chuyện: Perseus phải ra đi.Nhưng làm cách nào để loại bỏ một á thần mà không trực tiếp giết anh ta?Đặc biệt bởi vì Perseus, ở độ tuổi mười bảy, là chiến binh mạnh mẽ và xuất sắc nhất trên hòn đảo.Điều mà Polydectes cần là một cái bẫy hoàn hảo… một cách khiến Perseus bước thẳng vào hố tử vong của chính mình mà không có bất cứ lời buộc tội nào đổ ngược lại Polydectes.Qua nhiều năm, nhà vua đã thấy rất nhiều anh hùng lang thang đây đó: giết đám quái vật, giải cứu dân làng và mấy con chó đáng yêu, giành được trái tim của các hoàng tử và công chúa và nhận được những thỏa thuận được tán thành quan trọng. Polydectes không cần những thứ vô lí như thế, nhưng ông đã nhận thấy hầu hết các anh hùng có một điểm yếu chí tử - thứ gì đó yếu ớt mà (với bất cứ may mắn nào) sẽ giết chết họ.Điểm yếu chí tử của Perseus là gì?Anh ta là một hoàng tử của Argos, một đứa con trai của Zeus, tuy nhiên anh ta lớn lên như một kẻ bị ruồng bỏ trong một vương quốc khác, không có tiền và chỉ có người thân là mẹ anh ta. Điều này khiến anh ta hơi tự ái về danh tiếng của mình. Anh ta lo lắng muốn chứng minh bản thân. Anh ta sẽ chấp nhận bất cứ thử thách nào. Nếu Polydectes có thể dùng điều đó chống lại anh ta…Nhà vua bắt đầu mỉm cười. Ồ, phải. Ông đã có ngay thử thách trong đầu.Tuần sau đó, Polydectes thông báo rằng mình đang tập hợp quà cưới cho công chúa của một hòn đảo láng giềng. Tên cô ta là Hippodemeia. Cha cô, Vua Oenomaus, là một người bạn cũ của Polydectes, nhưng chẳng có điều nào trong đó thực sự quan trọng.Nó chỉ là một cái cớ để thu thập quà tặng.Polydectes tập trung tất cả những người giàu có và nổi tiếng của Seriphos đến một bữa tiệc ở cung điện để xem họ sẽ khạc ra món của cải nào. Mọi người muốn gây ấn tượng với nhà vua, vì vậy họ cạnh tranh với nhau để đưa ra món quà tuyệt vời nhất.Một gia đình đóng góp một cái bình bạc nạm hồng ngọc. Một gia đình khác tặng một cỗ xe ngựa bằng vàng và một đoàn ngựa trắng thuần. Một gia đình khác dâng lên một chứng nhận món quà một ngàn drachma cho iTunes. Chẳng có thứ gì ngoài những thứ tốt nhất cho cô-gái-quen-biết-tên-gì-đấy sẽ kết hôn với ai đấy!Khi những món quà chất đống lên, Polydectes tán dương mọi người và làm cho tất cả những người giàu có và nổi tiếng cảm thấy đặc biệt (như thể họ không đặc biệt rồi đấy). Cuối cùng ông phát hiện ra Perseus ở bên kia cạnh bàn đồ nguội khai vị, quanh quẩn với mẹ mình và cố gắng không bị chú ý.Perseus không muốn có mặt ở bữa tiệc ngu ngốc này. Nhìn một đám quý tộc học đòi nịnh hót nhà vua không phải ý tưởng vui chơi của anh ta. Nhưng anh ta có trách nhiệm canh chừng mẹ mình nếu Polydectes có tán tỉnh, vì vậy anh ta ở đây, uống rượu pân nhạt nhẽo và ăn mấy món nhỏ xíu bằng tăm.“Ồ, Perseus!” nhà vua gọi từ bên kia căn phòng. “Cậu đã mang gì làm quà cho đám cưới con gái bạn đồng minh của ta? Cậu là chiến binh hùng mạnh nhất ở Seriphos. Mọi người nói thế! Chắc chắn cậu đã mang đến món quà ấn tượng nhất.”Điều đó thực sự hèn hạ. Mọi người biết Perseus nghèo. Những vị khách khác cười khúc khích và hếch mũi lên, vui mừng quan sát chàng trai trẻ kiêu căng được đặt vào vị trí của anh ta. Họ không thích khi những á thần đẹp trai, mạnh mẽ, tài năng ở ngoài thị trấn đứng trên họ bất cứ điều gì.Mặt Perseus chuyển sang đỏ bừng.Bên cạnh anh ta, Danaë thì thầm. “Đừng nói gì cả, con trai. Ông ấy chỉ đang cố gắng khiến con tức giận thôi. Đó là cái bẫy đấy.”Perseus không nghe. Anh ta ghét bị biến thành trò cười. Anh ta là con trai của Zeus, nhưng nhà vua và các quý tộc đối xử với anh ta như một kẻ ăn bám vô dụng. Anh ta mệt mỏi vì Polydectes và cách mà ông ta giữ Danaë làm tù nhân trong cung điện.Perseus bước đến giữa phòng. Các quý tộc tách ra quanh anh ta. Anh ta gọi nhà vua, “tôi có thể không phải là người giàu có nhất ở đây, nhưng tôi giữ lời hứa của mình. Ngài muốn gì, Polydectes? Hãy nói tên bất cứ món quà cưới nào cho cô-gái-tên-gì-đó. Hãy nói tên nó, và tôi sẽ đem nó đến.”Đám đông lo lắng cười khúc khích. (Phải, tôi đã tìm kiếm nó. Cười khúc khích là một từ thực sự.) Polydectes chỉ mỉm cười. Ông ta đang chờ đợi điều này.“Một lời hứa tốt đẹp,” nhà vua nói. “Nhưng những lời hứa thường dễ dãi. Cậu sẽ thề một lời thề trói buộc… tuyên bố, trên Sông Styx chứ?”(Thêm thông tin cho bạn: Đừng thề trên Sông Styx. Đó là lời thề nghiêm túc nhất bạn có thể tuyên bố. Nếu bạn không giữ lời của mình, về cơ bản bạn đang mời Hades, các nữ thần Báo thù của ông ấy và tất cả những daimon của Âm phủ kéo bạn xuống sự trừng phạt vĩnh viễn mà không có cơ hội tạm tha.)Perseus liếc nhìn mẹ mình. Danaë lắc đầu. Perseus biết rằng thề với một gã xấu xa như Polydectes là dại dột. Các thầy tu đã nuôi dưỡng anh ta ở đền thờ của Athena sẽ không chấp thuận. Sau đó Perseus nhìn quanh đám đông đang châm chọc và cười tự mãn với anh ta.“Tôi hứa trên sông Styx!” anh ta hét lên. “Ngài muốn gì, Polydectes?”Nhà vua tựa lên cái ngai bằng đồng không thoải mái của mình. Ông nhìn chằm chằm lên những cái đầu nhồi bông trang trí trên những bức tường của mình.“Hãy mang cho ta…”Chú thích nhạc organ kịch tính.“… đầu của Medusa.”Chú thích đám đông thở hổn hển.Thậm chí việc nói tên Medusa cũng được xem là một vận rủi. Lùng bắt bà ấy và chặt đầu bà ấy xuống ư? Đó không phải là điều mà bạn mong muốn với kẻ thù tồi tệ nhất của mình đâu.Medusa là quái vật khủng khiếp nhất được biết đến đối với người Hy Lạp. Trước kia bà ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng sau khi bà có một cuộc gặp gỡ lãng mạn với Poseidon trong đền thờ của Athena (có thể cũng là đền thờ nơi Perseus được nuôi dưỡng), Athena đã biến cô gái tội nghiệp thành một sinh vật gớm guốc.Bạn nghĩ là gương mặt buổi sáng của bạn xấu xí ư? Medusa xấu xí đến nỗi một cái liếc nhìn bà ấy sẽ biến bạn thành đá. Không có ai từng thấy được bà ấy và còn sống, nhưng theo những tin đồn thì bà ấy có đôi cánh dơi bằng vàng, những móng vuốt bằng đồng thay cho những ngón tay và mái tóc làm từ những con rắn độc sống.Bà ta sống đâu đó tận cùng phía đông cùng với hai chị của mình, những người cũng bị biến thành những quái vật cánh dơi – có lẽ bởi vì họ dám sống với em gái mình. Cùng với nhau, ba bọn họ được biết đến là những Gorgon, nó nghe như một cái tên tuyệt vời cho một nhóm dự phòng. Bây giờ đang xuất hiện: Johnny Graecus và các Gorgon! Được rồi, có lẽ không.Nhiều anh hùng đã mạo hiểm đi tìm Medusa và giết bà ấy, bởi vì… ừm, thực sự tôi không chắc vì sao. Theo tôi được biết bà ấy chẳng quấy rầy ai cả. Có lẽ chỉ vì đó là một cuộc tìm kiếm khó khăn. Hoặc có lẽ có một giải cho việc giết chết quái vật xấu xí nhất. Bất kể trường hợp nào, không anh hùng nào tìm kiếm bà ta từng trở về.Trong một lúc, phòng ngai hoàn toàn tĩnh lặng. Đám đông trông kinh hãi. Danaë trông kinh hãi. Perseus quá kinh hãi, anh ta không thể cảm thấy những ngón chân của mình.Plydectes mỉm cười như thể Giáng sinh đã đến sớm. “Cậu đã nói, ‘Gọi tên nó và tôi sẽ mang nó đến,’ đúng chứ? Ừm” – nhà vua dang hai cánh tay của mình – “hãy mang nó đến.”Sự căng thẳng phá tan. Đám đông gào thét với tiếng cười. Nhìn Perseus, một kẻ mười bảy tuổi tầm thường, và tưởng tượng anh ta cắt đầu của Medusa – nó thật quá lố bịch.Ai đó hét lên, “Hãy mang cho tôi một chiếc áo thun Gorgon khi cậu làm điều đó!”“Hãy mang cho tôi một bông tuyết hình nón!” ai đó khác la lên.Perseus bỏ chạy trong nỗi xấu hổ. Mẹ anh ta gọi theo, nhưng anh ta cứ chạy mãi.Trên ngai vàng, Polydectes phơi mình trong sự tán thưởng. Ông ta yêu cầu nhạc tiệc tùng và một chầu rượu pân cho mọi người. Ông đang trong tâm trạng để ca tụng.Chí ít, nếu Perseus bỏ dở vì khiếp sợ, anh ta sẽ rất xấu hổ để có thể trở lại. Có lẽ các vị thần sẽ giết anh ta vì phá vỡ lời thề của mình. Và nếu thực sự đứa trẻ này đủ ngu ngốc để tìm kiếm Medusa… ừm, Perseus sẽ kết thúc như một cái chặn giấy á thần khổng lồ.Vấn đề của nhà vua kết thúc!Sau khi bỏ chạy khỏi cung điện, Perseus chạy đến vách đá nhìn ra biển. Anh ta đứng ở mép và cố gắng không khóc. Bầu trời đêm đầy mây, như thể thậm chí Zeus cũng lấy làm xấu hổ không muốn nhìn anh ta.“Cha,” Perseus nói, “con chưa bao giờ yêu cầu cha bất cứ điều gì. Con không bao giờ phàn nàn. Con luôn luôn hiến tế đúng đắn và cố gắng để trở thành một đứa con ngoan với mẹ mình. Bây giờ con gây chuyện mất rồi. Con đã khoác lác và hứa một điều bất khả thi. Con không yêu cầu cha giải quyết vấn đề của con giúp con, nhưng làm ơn, con thực sự đánh giá cao sự hướng dẫn nào đó. Làm sao con có thể đưa bản thân mình thoát khỏi điều này?”Trên vai anh ta, một giọng nói lên tiếng, “Một lời cầu nguyện tuyệt vời làm sao.”Perseus nhảy lên, chỉ vừa vặn tránh không ngã khỏi vách đá.Đang đứng cạnh anh ta là một anh chàng trông chừng hai mươi tuổi với một nụ cười tinh quái, mái tóc nâu xoăn và một cái mũ chỉ có vành trước. Quần áo của người này cũng kì cục – xà cạp nâu, một chiếc áo nâu vừa sát người và một đôi giày buộc dây màu đen giống như một sự kết hợp của ủng và sandal. Trên ngực trái của chiếc áo của anh ta có may một chiếc túi, và được khâu sắc sảo trên đó là những chữ cái trông không giống chữ Hy Lạp: UPS.Perseus nghĩ anh chàng này hẳn là một vị thần, bởi vì không người phàm nào lại ăn mặc ngớ ngẩn như thế. “Ngài là… cha của tôi Zeus ư?”Người mới đến cười thầm. “Anh bạn, ta chưa đủ già để trở thành cha cậu đâu. Nghiêm túc, ta trông già hơn một ngàn tuổi dù chỉ một ngày à? Ta là Hermes, vị thần sứ giả và lữ hành! Zeus đã gửi ta đến để giúp đỡ cậu!”“Nhanh vậy.”“Ta tự hào bản thân vì dịch vụ nhanh chóng.”“Những biểu tượng trên áo của ngài là gì vậy?”“Ồ.” Hermes nhìn xuống. “Đây là thế kỉ bao nhiêu vậy? Ta thỉnh thoảng bị lộn xộn.” Vị thần búng ngón tay. Quần áo của anh ta đổi sang thứ gì đó bình thường hơn – một chiếc mũ rộng vành giống những người lữ khách đội để tránh khỏi mặt trời, một chiếc tunic trắng nịt lại ở eo và một chiếc áo choàng len trên vai ông. “Bây giờ, ta ở đâu vậy? Đúng rồi! Zeus đã nghe được lời cầu nguyện của cậu và gửi ta đến với vài món đồ pháp thuật tuyệt vời để trợ giúp cậu trong cuộc tìm kiếm của mình!”Hermes lại búng ngón tay. Ông hãnh diện giơ ra một cái túi da có kích thước của một chiếc ba lô.“Nó là một cái bao,” Perseus nhận thấy.“Ta biết! Sau khi cậu cắt đầu Medusa, cậu có thể để nó vào đây!”“Ôi chao. Cảm ơn.”“Ngoài ra…” Hermes với vào trong cái bao và lôi ra một cái mũ sắt bằng đồng đơn giản: chỉ là một cái mũ đầu lâu, giống như lính bộ binh của nhà vua đội. “Bảo bối bé nhỏ này sẽ làm cậu vô hình.”“Thật chứ?” Perseus lấy cái mũ và nhìn vào trong. “Tại sao nó được khắc Làm ở Bangladesh?”“Ồ, đừng bận tâm điều đó,” Hermes nói. “Nó là một vật sao chép trái phép của chiếc mũ sắt bóng tối của Hades. Nhưng nó hoạt động tuyệt cú mèo. Ta hứa đấy.”Perseus đội chiếc mũ sắt chôm chỉa Bangladesh rẻ tiền lên. Đột nhiên anh ta không thể nhìn thấy chính cơ thể của mình. “Tuyệt vời.”“Đúng chứ? Được rồi, cởi cái mũ sắt ra, bởi vì ta có thứ khác cho cậu. Ta đã đặc biệt đặt làm chúng đấy.”Từ chiếc bao da của những chiến lợi phẩm thần thoại, Hermes lôi ra một đôi sandal. Những cái cánh chim bồ câu bé xíu mọc ra từ chỗ gót chân. Khi vị thần cầm mấy sợi dây lúc lắc đôi giày, chúng vỗ cánh, cố gắng được tự do, giống như những con chim bị buộc bằng dây.“Bản thân ta dùng một đôi này,” Hermes nói. “Đeo chúng vào, và cậu có thể bay! Nhanh hơn đi bộ hay bơi đến chỗ Medusa nhiều và, bởi vì cậu tàng hình, cậu sẽ không phải ghi danh vào một chuyến bay dự kiến hay bất cứ thứ gì!”Trái tim Perseus đập nhanh như những cái cánh bồ câu. Ngay từ khi anh ta còn bé, anh ta đã muốn bay. Anh ta thử mang đôi sandal vào và ngay lập tức bắn lên bầu trời.“TUYỆT!” anh ta reo mừng. “THẬT TUYỆT VỜI!”“Được rồi, nhóc!” Hermes hét lên với cái chấm nhỏ bay vèo vèo qua lại những đám mây. “Giờ cậu có thể xuống rồi!”Perseus tiếp đất, và Hermes giải thích điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. “Đầu tiên, cậu phải tìm ba bà già được gọi là các Chị em bà Xám.”“Tại sao họ lại được gọi như thế?”“Bởi vì họ màu xám. Ngoài ra, họ xấu xí và bất tử. Và nếu họ có cơ hội họ sẽ chặt cậu ra và nướng cậu.”“Vậy tại sao tôi lại muốn tìm họ?”“Họ biết vị trí hang ổ bí mật của Medusa. Thậm chí ta không có thông tin đó. Thêm nữa, họ có thêm vài món đồ sẽ giúp cậu với cuộc tìm kiếm của mình.”“Những món đồ gì?”Hermes cau mày. Từ trong túi, ông lôi ra một mẩu giấy và đọc nó. “Ta không biết. Chúng không được liệt kê trên bảng kê khai hàng hóa. Nhưng ta có được thông tin này từ Athena, và bà ấy thường biết mình đang nói về điều gì. Chỉ là hãy bắt đầu bay đúng hướng đông. Sau hai ngày, cậu sẽ thấy hòn đảo của Chị em bà Xám. Không thể bỏ lỡ nó. Nó… ừm, màu xám.”“Cảm ơn, Hermes!” Perseus biết ơn đến nỗi cố ôm Hermes một cái.Vị thần đẩy ra. “Được rồi, nhóc, đừng phấn kích. Chúc may mắn, và đừng thử chạy vào bất cứ ngọn núi nào, được chứ?”Hermes biến mất trong một đám mây khói. Perseus phóng mình vào không trung, bay về hướng đông nhanh như đôi cánh gắn lên mắt cá chân của anh ta mang anh ta đi.Hòn đảo của Chị em bà Xám hoàn toàn màu xám.Một ngọn núi xám mọc lên từ một khu rừng xám, được che phủ trong màn sương màu tro. Những vách đá xám đen dốc đứng xuống một biển nổi sóng xám xịt.Đây hẳn là nơi đó, Perseus nghĩ, bởi vì anh ta thông minh như thế.Anh ta đội chiếc mũ tàng hình của mình lên và bay xuống về phía một đường khói bốc lên từ rừng cây – giống như ai đó đang đốt lửa trại.Trong một khu rừng trống ảm đạm gần một cái hồ nổi váng xanh, ba bà lão ngồi quanh đống lửa. Họ mặc mấy bộ quần áo rách rưới màu xám. Mái tóc của họ trông như rơm bẩn. Trên một cái xiên trên ngọn lửa là một miếng thịt to kêu xèo xèo, và Perseus thực sự không muốn biết miếng thịt đó đến từ đâu.Khi anh ta đến gần hơn, anh ta nghe thấy các bà lão tranh luận.“Đưa cho ta con mắt!” một người hét lên.“Đưa cho ta cái răng và ta sẽ nghĩ về điều đó!” người thứ hai lên tiếng.“Đó là lượt của ta!” người thứ ba khóc thét. “Ngươi đã lấy con mắt khi ta đang ở giữa mùa cuối cùng của Xác sống. Ngươi không thể làm thế!”Perseus len mình lại gần hơn. Gương mặt của mấy bà lão nhăn nheo và dãn ra như những cái mặt nạ nóng chảy. Hốc mắt của họ trống rỗng – ngoại trừ người chị ở giữa, Xấu xí Số 2, bà ta có một con mắt màu xanh lá cây.Người chị bên phải, Xấu xí Số 1, đang thưởng thức một lát thịt bí ẩn, xé toạc ra từng mảnh với cái răng cửa đầy rêu duy nhất của bà ta. Hai người em kia dường như chẳng có cái răng nào. Họ chẳng vui vẻ gì húp xì xụp từ mấy cái li của món yogurt Dannon không béo Hy Lạp.Xấu xí Số 1 đánh bốp một miếng thịt khác trong miệng mình và nhai nó với sự say mê. (Ý tôi là, với sự hài lòng. Bà ta thực sự không có bất cứ sự say mê nào.)“Tốt thôi,” bà ta nói. “Dù sao thì ta ăn xong rồi. Ta sẽ trao đổi với ngươi lấy con mắt.”“Điều đó thật bất công!” Xấu xí Số 3. “Đến lượt ta! Ta không có bất cứ thứ gì!”“Im miệng và ăn yogurt của ngươi đi,” Xấu xí Số 1 nói. Bà ta giật cái răng khỏi miệng.Xấu xí Số 2 đặt tay mình lên con mắt và ép nó hắt hơi một cái. Con ngươi nhảy ra trong lòng bàn tay bà ta, và Perseus cố gắng không nôn mửa.“Sẵn sàng chưa?” Xấu xí Số 1 hỏi. “Chúng ta sẽ ném chúng khi đếm đến ba, và không có việc buôn bán kì quặc!”Perseus nhận ra đây là cơ hội của anh ta để làm điều gì đó lén lút và rất ghê tởm. Anh ta trườn tới.“Một…” Xấu xí Số 1 nói. “Hai…”Khi bà xám hét lên “Ba!” Perseus lại gần. Tất cả việc huấn luyện của anh ta ở đền thờ Athena và hàng giờ chơi Call of Duty của anh ta hẳn đã thực sự cải thiện sự kết hợp tay-mắt của anh ta, bởi vì anh ta tóm lấy con mắt và cái răng ngay ngoài không trung.Các bà xám cứ giơ tay ra, sẵn sàng để bắt lấy phần cơ thể nâng cấp được trao đổi của họ.“Chuyện gì đã xảy ra?” Xấu xí Số 1 hỏi. “Ngươi đã không ném.”“Ta đã ném con ngươi!” Xấu xí Số 2 nói. “Ngươi không ném cái răng!”“Ta cũng đã ném!” Xấu xí Số 1 thét lên. “Hẳn ai đó khác đã lấy nó.”“Ừm, đừng nhìn ta!” Xấu xí Số 3 nói.“Ta không thể!” Xấu xí Số 1 gào. “Ta không có một con mắt!”“Tôi có nó,” Perseus xen vào.Các chị em bà Xám rơi vào im lặng.“Và răng của các bà,” anh ta bổ sung.Cả ba bà lão rút mấy con dao khỏi bên dưới quần áo rách rưới của họ và nhào về phía âm thanh của giọng anh ta. Perseus trượt chân ra sau, chỉ kịp tránh trở thành miếng thịt bí ẩn trên xiên.Ghi chú cho bản thân, anh ta nghĩ. Tàng hình không hiệu quả với người mù.Xấu xí Số 1 và Xấu xí Số 2 đập đầu, ngã xuống và bắt đầu vật lộn. Xấu xí Số 3 vấp ngã vào đống lửa nấu ăn và lăn ra la hét, cố gắng để dập quần áo đang cháy của bà ta.Perseus đi quanh vòng ngoài của trại. “Nếu các bà muốn lấy lại mắt và răng, các bà tốt hơn hết hãy biết cư xử.”“Chúng là tài sản của chúng ta!” Xấu xí Số 1 than khóc.“Chúng là báu vật của chúng ta!” Xấu xí Số 3 kêu lên.“Nhầm câu chuyện rồi, đồ ngốc nhà ngươi!” Xấu xí Số 2 ngắt lời.Ba chị em đứng lên. Họ trông đáng sợ trong ánh lửa – những cái bóng nhảy múa qua những hốc mắt trống rỗng của họ, những lưỡi dao lóe sáng màu đỏ.Perseus giẫm lên một cành cây. Cả ba chị em xoay về phía anh ta, rít lên như mấy con mèo.Perseus cố gắng giữ vững thần kinh. “Tấn công tôi một lần nữa,” anh ta cảnh báo, “và tôi sẽ giẫm nát con mắt của các người ngay bây giờ.”Anh ta thổi một hơi nhẹ lên bộ phận nhầy nhụa. Các Chị em bà Xám la hét, cào vào những hốc mắt trống rỗng của họ.“Được rồi!” Xấu xí Số 1 than khóc. “Ngươi muốn gì?”“Đầu tiên, phương hướng đến hang của Medusa.”Xấu xí Số 3 kêu lên một tiếng như một con chuột bị giẫm phải. “Chúng ta không thể nói cho ngươi điều đó! Chúng ta đã hứa bảo vệ bí mật của các Gorgon!”“Và vảo vệ những vũ khí của lời tiên tri!” Xấu xí Số 2 bổ sung.“Đúng,” Perseus nói. “Tôi cũng cần những vũ khí của lời tiên tri đó nữa.”Ba chị em than khóc nhiều hơn và vỗ lên đầu nhau.“Chúng ta không thể đưa vũ khí cho ngươi!” Xấu xí Số 3 nói. “Các Gorgon đang trông cậy vào chúng ta! Chúng sẽ săn tìm chúng ta và giết chúng ta!”“Tôi đã nghĩ là các người bất tử mà,” Perseus nói.“Ừm… đúng,” Xấu xí Số 1 thừa nhận. “Nhưng ngươi không biết các Gorgon! Chúng sẽ tra tấn chúng ta và gọi chúng ta bằng những cái tên tồi tệ và…”“Nếu các người không giúp tôi,” Perseus nói, “không răng và không mắt – không bao giờ có lại.”Anh ta siết con ngươi mạnh hơn một chút.“Được rồi!” Xấu xí Số 1 dịu lại. “Đưa cho chúng ta răng và mắt, và chúng ta sẽ giúp ngươi.”“Giúp tôi trước,” Perseus nói, “và tôi hứa tôi sẽ trả lại mắt và răng cho các người ngay lập tức.”(Đó là một lời hứa dễ dàng thực hiện, bởi vì những thứ đó thật kinh tởm.)“Hang của các Gorgon nằm ở phía đông,” Xấu xí Số 2 nói. “Thêm ba ngày nữa theo đường chim bay. Khi ngươi đến đất liền, ngươi sẽ thấy một vách đá cao mọc lên từ biển. Cái hang ở ngay giữa, lên trên một trăm năm mươi mét. Một gờ rìa nhỏ là lối vào duy nhất. Ngươi sẽ biết chỗ đó. Chỉ cần tìm kiếm những bức tượng.”“Những bức tượng,” Perseus lặp lại.“Phải!” Xấu xí Số 3 nói. “Bây giờ, hãy đưa cho chúng ta tài sản của chúng ta!”“Không nhanh vậy đâu,” Perseus nói. “Còn về những vũ khí các người đã đề cập thì sao?”Xấu xí Số 3 rú lên thất vọng. Bà ta lao vào Perseus. Anh ta dễ dàng né tránh, và bà chạy đập mặt vào một cái cây. “Ốiii!”“Những vũ khí?” Perseus hỏi lại, gây ra nhiều áp lực hơn cho con ngươi.“Tốt thôi!” Xấu xí Số 1 kêu lên. “Một ki-lô-mét về phía nam của nơi này có một cây sồi chết khổng lồ. Những vũ khí được chôn giữa hai cái rễ lớn nhất. Nhưng đừng nói với Medusa rằng chúng ta đã đưa chúng cho ngươi!”“Tôi sẽ không,” Perseus hứa. “Tôi sẽ quá bận rộn để giết bà ta.”“Con mắt!” Xấu xí Số 2 nói. “Cái răng!”“Được.” Perseus ném cả hai thứ vào cái hồ nổi váng xanh. “Tôi đã hứa tôi sẽ thả chúng ra ngay lập tức, nhưng tôi không thể để các người theo tôi báo thù. Các người tốt hơn hãy bắt đầu lặn xuống trước khi con cá nào đó quyết định rằng con ngươi trông ngon.”Chị em bà Xám hét lên và đi tập tễnh mò mẫm về phía hồ nước. Họ lặn xuống như một đàn hải mã tả tơi.Perseus lau sạch hai tay trên áo. Con ngươi nhớp nháp. Kinh tởm. Anh ta khởi động đôi sandal của mình và bay về phía nam qua khu rừng.
@by txiuqw4