PHAETHON RỚT BÀI THI BẰNG LÁI(Phần 1)
Anh bạn này bị nguyền ngay khi cha mẹ anh ta đặt tên cho anh ta.Ý tôi là, Phaethon? Trong tiếng Hy Lạp Cổ, nó có nghĩa là Sự Tỏa Sáng. Cha anh ta là thần mặt trời, vì vậy tôi đoán nó hợp lý. Tuy nhiên, một đứa trẻ được đặt tên theo một bộ phim cũ với Jack Nicholoson đóng vai một kẻ tâm thần giết người bằng rìu – đứa trẻ đó sẽ không có một cuộc sống hạnh phúc.Mẹ của anh ta, Clymene, là một nữ thần[1] nước sống giữa những người phàm. Bà có một ngôi nhà bên bờ Sông Nile, lối đi xuống Ai Cập. Bà hẳn cực kì xinh đẹp, bởi vì Helios, Titan mặt trời, phải lòng bà, và ông ấy rất kén chọn phụ nữ.Helios tuần tra bầu trời mỗi ngày trên cỗ xe mặt trời quyến rũ của mình, kiểm tra tất cả những thứ bé nhỏ sốt dẻo. Sau khi mặt trời lặn, ông khoác lên bộ quần áo vũ trường của mình và tới các câu lạc bộ đêm. Các cô gái không thể cưỡng lại được ngoại hình Titan bảnh bao của ông, sức mạnh của ông, danh tiếng của ông.“Ngài trông thật quen mắt,” những người phụ nữ sẽ nói. “Ngài có lên ti vi à?”“Ta lái mặt trời,” Helios sẽ nói với họ. “Nàng biết đấy, quả bóng lửa bự chảng trên bầu trời đó?”“Ôi, thần thánh ơi! Đó là nơi em đã thấy ngài!”Khi mà Helios gặp Clymene, ông ổn định cuộc sống và trở thành một người đàn ông có một-nữ-thần. (Ít nhất trong một thời gian. Các vị thần không thực hiện “Đến khi cái chết chia lìa chúng tôi.”) Họ có với nhau bảy người con gái, và tôi không biết liệu họ là sinh bảy hay tuổi tác khác nhau hay gì đấy, nhưng chết tiệt, một bầy con gái. Không ai có thể nhớ được tên riêng của họ, vì vậy họ chỉ được gọi là các Heliade, có nghĩa là các con gái của Helios. Họ có những chiếc áo khoác được trang trí bằng những đĩa kim loại nhỏ giống y chang, như một đội thể dục, và mọi thứ.Cuối cùng, Helios và Clymene có một người con trai, Phaethon. Chẳng ngạc nhiên gì: vì anh ta là một đứa trẻ và đứa bé trai duy nhất, ta ta nhận được tất cả sự chú ý.Trước khi Phaeton đủ lớn để nhớ mọi thứ, Helios rời đi. Đại loại như: Ừm, Clymene này, thật vui khi có tám đứa con với nàng. Chúc nàng vui vẻ với chúng! Ta sẽ trở lại cuộc tuần tra của mình trong cỗ xe quyến rũ của ta.Đó là một vị thần cho bạn đấy.Tuy nhiên, Phaethon thích nghe những câu chuyện của mẹ về Helios. Clymene luôn bảo Phaethon rằng anh ta đặc biệt hơn bất cứ cậu bé nào, bởi vì cha anh ta là một vị thần bất tử.“Nhìn kìa, Phaethon!” bà nói vào một buổi sáng khi anh ta khoảng ba tuổi. “Đó là cha con, thần mặt trời!”“Thần hài hước[2]?”“Thần mặt trời, con yêu. Ông ấy cưỡi cỗ xe của mình qua bầu trời! Không, đừng nhìn trực tiếp vào ông ấy. Con sẽ làm bỏng võng mạc của mình mất.”Các chị gái của anh ta hẳn đã ghen tị người em trai nhỏ, nhưng họ không thể không thích anh ta. Anh ta quá dễ thương, cái cách mà anh ta nhảy quanh nhà và hò hét, “Ta nà thần hài hước! Ta nà thần hài hước!” Anh ta thích làm những việc nguy hiểm, như chạy với mấy con dao, dán mấy đồng tiền xu lên đống ổ cắm điện và lái chiếc xe ba bánh của mình quá tốc độ giới hạn.Bảy Heliade nhanh chóng học cách trông chừng anh ta. Thực tế, những người trong thị trấn bắt đầu gọi họ là bảy “Helio-máy bay lên thẳng”, bởi vì họ luôn luôn lởn vởn quanh Phaethon. Đứa trẻ lớn lên với tám người phụ nữ cưng chiều anh ta, điều này có thể biến một anh chàng thành một kẻ tự cao tự đại.Khi anh ta lớn hơn, Phaethon trở nên ám ảnh với việc rượt đuổi xe ngựa. Tại sao? Hầy. Cha anh ta có cỗ xe tốt nhất trần đời. Không may, mẹ anh ta sẽ không cho phép anh ta đuổi theo. Bà hoàn toàn khiếp sợ những nguy hiểm của mấy môn thể thao. Bất cứ lúc nào khi anh ta chỉ đi xem một cuộc đua xe, bà bắt anh ta mang nón bảo hiểm, bởi vì bạn không bao giờ biết khi nào một trong những người lái xe có thể mất điều khiển và đâm sầm vào đám đông.Trước khi anh ta mười sáu tuổi, Phaethon thực sự chán nản người mẹ bảo vệ quá mức và bảy chị gái trực thăng của mình. Anh ta quyết tâm có cỗ xe của riêng mình.Một ngày sau giờ học anh ta xuống đường. Một hoàng tử địa phương, gã này tên là Ephaphos, đang khoe chiếc xe mới của mình – một chiếc Mark V Zephyr với nan hoa đồng, xe gầm thấp chạy bằng sức nước và dãy đèn trên ách ngựa – trọn gói. Một đám đông đã xúm lại quanh anh ta. Tất cả đám con trai như thể, Chao ôi! và tất cả đám con gái như thể, Anh thật tuyệt!“Chẳng to tát gì,” Epaphos nói với những người hâm mộ của mình. “Nhà vua – đó là cha tôi – ông ấy hầu như cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn.”Có lẽ bạn đã biêt một vài hoàng tử, hoặc vài gã nghĩ họ là hoàng tử. Họ hẳn là những kẻ ngớ ngẩn.Bên trong, Phaethon sôi lên với sự ganh tị và giận dữ, bởi vì anh ta biết cỗ xe của Epaphos có giá trị hơn số tiền hầu hết mọi người có thể kiếm được trong đời. Và trong một vài tuần hoàng tử sẽ chán món đồ chơi mới của mình, và cuối cùng nó đóng bụi trong ga-ra hoàng gia.Epaphos để các cổ động viên lần lượt giữ dây cương, cho ngựa ăn cà rốt, hay khởi động mấy cái nan hoa có thể thụt vào trên bánh xe.“Nó là cỗ xe tốt nhất trên thế giới,” hoàng tử lãnh đạm nói. “Không ai có một chiếc tốt hơn. Bất cứ ai.”Phaethon không thể chịu đựng điều đó thêm được nữa. Anh ta hét vào đám đông, “Nó là rác rưởi!”Đám đông im lặng.“Kẻ nào đã nói điều đó?” hoàng tử hỏi.Mọi người xoay lại và chỉ vào Phaethon, như thể, Rất vui khi được biết cậu, anh bạn à.Phaethon bước ra trước. Anh ta ngẩng cao đầu, mặc dù thực tế là anh ta đang đội một chiếc nón bảo hiểm gắn những tấm đề can phảng quang. “Anh gọi đó là cỗ xe tốt nhất trên thế giới ư? Nó là một đống sắt vụn so với cỗ xe của cha tôi.”Epaphos nhướng một bên chân mày. “Cậu là Phaethon, phải không? Anh bạn với bảy cô bảo mẫu dễ thương… Ý ta là, các cô chị gái. Cậu sống trong, à, ngôi nhà nhỏ bé cạnh sông.”Các khán giả cười khúc khích. Phaethon đẹp trai và khá thông minh, nhưng anh ta không nổi tiếng. Anh ta có tiếng là ngạo mạn. Ngoài ra, anh ta cũng không kết nhiều bạn bè ở trường bởi vì mẹ anh ta sẽ không để anh ta chơi thể thao – ít nhất không mà không có nón bảo hiểm, vật đệm đầy đủ, một chiếc áo phao, một bộ sơ cứu và một chai nước.Phaethon nhìn chằm chằm gã hoàng tử. “Epaphos, cha anh có thể là vua, nhưng cha tôi là Helios, thần mặt trời. Cỗ xe của ông ấy sẽ làm của anh tan chảy thành một đống xỉ.”Anh ta nói quả quyết đến nỗi đám đông lùi ra. Phaethon thật sự trông giống một á thần. Anh ta cao và vạm vỡ, với tư thế thẳng đứng của một người lái xe ngựa. Làn da màu đồng của anh ta, mái tóc xoăn đen của anh ta và gương mặt vương giả của anh ta khiến người ta nghĩ rằng anh ta đang nói sự thật… Cơn giận của anh ta thậm chí làm đôi mắt anh ta phát sáng với ngọn lửa bên trong – hay đó là một trò lừa bịp của ánh sáng?Epaphos chỉ cười. “Cậu… con trai của Helios. Nói ta nghe, cha cậu ở đâu?”Phaethon chỉ lên bầu trời. “Trên đó, dĩ nhiên. Lái cỗ xe của ông ấy.”“Và ông ấy về túp lều của cậu trên sông mỗi đêm, à?”“Ừm, không…”“Cậu thường gặp ông ấy chứ?”“Thực sự tôi chưa bao giờ gặp ông ấy, nhưng –”“Vậy làm sao cậu biết ông ấy là cha cậu?”“Mẹ tôi nói với tôi!”Đám đông lại bắt đầu cười.“Ôi, thánh thần,” một trong những cô gái nói.“Quá khập khiễng,” một người khác nói.Epaphos rê hai bàn tay lên chi tiết bằng đồng được đặt hàng riêng trên cỗ xe của mình. “Mẹ cậu… cũng là quý bà bảo cậu đội cái nón ngớ ngẩn đó mọi nơi à?”Mặt Phaethon đau nhói. “Những chấn động nghiêm trọng,” anh ta lẩm bẩm, mặc dù sự tự tin của anh ta đã dao động.“Cậu chưa bao giờ nảy ra ý nghĩ,” gã hoàng tử nói, “rằng mẹ cậu đang nói dối à? Bà ta đang cố gắng để khiến cậu cảm thấy tốt hơn bởi vì cậu là một kẻ bất tài ghê tởm.”“Điều đó không đúng!”“Nếu cha cậu là Helios, hãy chứng minh điều đó. Hãy yêu cầu ông ấy xuống đây.”Phaethon nhìn lên mặt trời (điều bạn không bao giờ nên làm nếu không có đồ bảo vệ mắt phù hợp, như mẹ Phaethon đã nói với anh ta cả triệu lần). Anh ta im lặng cầu nguyện cha mình cho một dấu hiệu.“Thôi nào,” Epaphos thúc giục anh ta. “Hãy khiến mặt trời chạy ngoằn ngoèo cho chúng ta xem. Hãy làm nó lộn vòng! Cỗ xe của ta có thể đi bằng một bánh với tốc độc sáu mươi dặm một giờ, và còi xe chơi bản ‘La Cucaracha’. Chắc chắn mặt trời có thể làm tốt hơn thế!”Đám đông hò hét thích thú.Làm ơn, Cha, Phaethon van xin, hãy giúp con ngay tại đây.Trong một giây, anh ta nghĩ mặt trời có thể đang sáng hơn một chút… nhưng không. Không gì cả.Phaethon chạy đi trong sự xấu hổ.“Đúng vậy, cậu nhóc sáng chói!” gã hoàng tử hét lên sau anh ta. “Hãy chạy về với mẹ và các chị của cậu. Họ có lẽ đã chuẩn bị sẳn yếm dãi và thức ăn cho trẻ em của cậu!”Khi Phaethon về nhà, anh ta đóng sầm cửa phòng mình. Anh ta bật nhạc ầm ĩ và không ngừng ném sách vở lên tường. (Được rồi, tôi chỉ đang đoán về điều đó, nhưng khi tôi có tâm trạng xấu, không gì tốt hơn biến cuốn Vui vẻ với các Phương trình Đại số thành một cái máy ném đĩa.)Bảy chị gái của Phaethon tập trung bên ngoài cửa phòng anh ta, hỏi anh ta có chuyện gì. Khi anh ta không trả lời, họ chạy đi tìm mẹ.Cuối cùng Clymene mang được Phaethon ra ngoài. Anh ta kể cho bà nghe điều gì đã xảy ra với Hoàng tử Epaphos.“Ôi, con yêu,” Clymene nói, “ta muốn con mang tấm chắn mặt trời khi con lên đường đua.”“Mẹ, mẹ đang bỏ qua trọng điểm!”“Xin lỗi, con yêu. Con muốn một cái sandwich phô mai nướng chứ? Nó luôn làm con cảm thấy tốt hơn.”“Con không muốn một cái sandwich phô mai nướng! Con muốn bằng chứng nào đó rằng cha con là Helios!”Clymene siết chặt hai bàn tay. Bà đã luôn nghi ngờ ngày này sẽ đến. Bà đã làm hết sức để giữ con trai mình an toàn, nhưng những cảnh báo nghiêm khắc và tấm đệm bảo vệ quá mức chỉ có thể đến thế. Sớm hay muộn, rắc rối luôn tìm đến một á thần. (Hãy tin tôi về điều đó.)Bà quyết định thử một điều cuối cùng để xoa dịu anh ta.“Hãy đi với ta,” bà nói.Bà dẫ Phaethon ra ngoài. Ở giữa đường, Clymene giơ hai cánh tay lên mặt trời chiều đang lặn xuống sau hàng cọ.“Hãy lắng nghe tôi, ôi các vị thần!” bà hét lên. “Con trai tôi Phaethon là con trai của Helios, chúa tể mặt trời!”“Mẹ,” Phaethon lẩm bẩm, “mẹ đang làm con xấu hổ đấy.”“Nếu điều tôi nói là một lời dối trá,” Clymene tiếp tục hét lên, “hãy để Helios đánh tôi bằng một tia lửa!”Không có gì xảy ra. Sẽ khá là ngầu nếu Helios phản ứng lại bằng cách này hay cách khác, nhưng các vị thần không thích được bảo phải làm gì, ngay cả nếu đó là điều gì đó thú vị như đánh ai đó bằng một tia lửa.Clymene mỉm cười. “Con thấy rồi chứ, con trai? Ta vẫn còn sống.”“Điều đó chẳng chứng minh được mấy,” Phaethon lẩm bẩm. “Con muốn gặp cha con. Con muốn nghe sự thật từ ông ấy!”Trái tim Clymene muốn tan nát. Bà nhận ra đến lúc để con trai bà lựa chọn con đường của chính mình, nhưng bà không muốn. Bà muốn bọc anh ta trong chăn và cất giữ anh ta an toàn vĩnh viễn trong một cái hộp xốp đậu phộng. “Ôi, Phaethon… Làm ơn, đừng. Chặng đường đến cung điện của Helios nguy hiểm lắm.”“Vậy là mẹ biết đường! Hãy nói con biết!”Clymene thở dài. “Nếu con phải đi, hãy đi theo đúng hướng đông về phía chân trời. Vào cuối đêm thứ ba, con sẽ đến cung điện của mặt trời. Chỉ đi vào ban đêm, không đi trong ngày.”“Bởi vì trong ngày cha con đang lái cỗ xe của ông ấy qua bầu trời. Ông ấy chỉ ở nhà vào buổi tối.”“Đúng vậy,” Clymene nói. “Ngoài ra, ban ngày trời thật sự nóng. Con sẽ bị mất nước.”“Mẹ!”“Chỉ là cẩn thận, con yêu. Đừng làm bất cứ điều gì hấp tấp!”Phaethon đã nghe những lời cảnh báo như này cả triệu lần, vì vậy nó chỉ lăn khỏi cái nón bảo hiểm an toàn của anh ta.“Cảm ơn, Mẹ!” Anh ta hôn tạm biệt bà. Sau đó anh ta ôm lần lượt bảy người chị gái, họ khóc khi thấy anh ta ra đi một mình mà không có miễn dịch đi đường, thuốc nước hay thậm chí mấy bánh xe giữ thăng bằng.Ngay khi anh ta ra khỏi tầm mắt, Phaethon ném cái nón bảo hiểm của mình đi. Sau đó anh ta khởi hành đi tìm cung điện của mặt trời, nơi anh ta chắc chắn mình sẽ giành được tiếng tăm và vinh quang.Tiếng tăm, phải. Vinh quang? Không nhiều lắm.Suốt ba đêm anh ta đi từ Sông Nile về phía đông. Bây giờ, nếu hầu hết mọi người làm thế, họ sẽ chạy đến Hồng Hải và nguyên một loạt những khu nghỉ mát bãi biển phức tạp. Phaethon, là con trai của Helios, xoay sở để tìm cung điện huyền diệu của cha anh ta ở mép chân trời, nơi mỗi ngày Helios bắt đầu chuyến tuần tra tìm những cô nàng quyến rũ – Ý tôi là, chuyến đi ngược dòng lên trời lộng lẫy của ông ấy.Khoảng ba giờ sáng Phaethon đến nơi. Thậm chí trong bóng tối trước bình minh, anh ta phải đeo kính râm để đối phó với ánh sáng rực rỡ của cung điện. Những lan can phát sáng như vàng nấu chảy. Những ngọn lửa vây quanh những cột đồng Celestial xếp hàng bên ngoài. Được khắc axit lên những cánh cổng bạc – được thiết kế bởi chính Hephaestus – là những cảnh của cuộc sống phàm trần chuyển động như những hình ảnh video.Khi Phaethon đến, những cánh cửa bật mở. Bên trong là một phòng khán giả với kích thước của một đấu trường thể thao. Các tiểu thần khác nhau, những quần thần đi theo của Helios, hòa trộn trong khi họ đợi để bắt đầu nhiệm vụ hằng ngày của mình. Ba Horae, nữ thần các mùa, nhấm nháp cà phê và bánh taco sáng. Một quý bà mặc bộ áo choàng lam-vàng lung linh – Hemera, nữ thần ngày – tán gẫu với một cô gái có cánh xinh đẹp mặc một bộ áo dài màu hoa hồng. Phaethon đoán cô ấy hẳn là Eos, nữ thần bình minh có những ngón tay hồng, bởi vì cô ấy có tôi tay đỏ nhất anh ta từng thấy. Hoặc thế hoặc cô đã sơn những ngón tay bằng máu, trong trường hợp đó Phaethon không muốn biết.Ở một góc khác là một nhóm những anh chàng mặc những chiếc áo khoác màu xanh lam tương xứng với những giờ khác nhau vẽ trên lưng họ - 12:00 P.M., 1:00 A.M., 4:00 P.M – và những từ CHẬU CHÀ. Phaethon đoán họ là các vị thần giờ.Đúng vậy, mỗi giờ trong ngày có một tiểu thần. Bạn có thể tưởng tượng được việc làm thần của hai giờ chiều không? Tất cả đám học sinh sẽ ghét bạn. Chúng sẽ như thể, Có thể là ba giờ ba mươi không? Tôi muốn về nhà!Ở giữa căn phòng, Titan Helios ngồi trên một cái ngai được làm hoàn toàn bằng ngọc lục bảo. (Không, ông ấy không phô trương gì cả. Ông ta có lẽ cũng có một phòng vệ sinh làm từ kim cương. Bạn sẽ bị lóa mắt mỗi lần bạn nhìn thẳng vào nó.)Bộ áo choàng màu tím của ông khoe ra làn da rám nắng. Một vòng nguyệt quế vàng được đội trên mái tóc đen của ông. Ông mỉm cười ấm áp (ừm, ông ấy là mặt trời; ông ấy làm mọi thứ ấm áp), nó giúp bù đắp lại sự sởn gai ốc của đôi mắt ông. Hai con ngươi của ông phát sáng như đèn báo cho những lò công nghiệp.“Phaethon!” ông gọi. “Chào mừng, con trai ta!”Con trai ta (My son). Hai từ đó khiến toàn bộ cuộc đời Phaethon vui vẻ. Lòng kiêu hãnh lấp đầy anh ta với sự ấm áp, hay có lẽ anh ta vừa bị sốt bởi phòng ngai, nơi máy điều nhiệt được cài đến, như là, một trăm hai mươi độ F.“Vậy là thật ư?” anh ta hỏi bằng một giọng nhỏ xíu. “Con là con trai người?”“Dĩ nhiên là vậy!” Helios nói. “Hãy đến đây. Để ta nhìn con!”Phaethon tiến đến ngai vàng. Các vị thần khác tụ tập xung quanh, thì thầm những bình luận như là, Cậu ta có cái mũi của ta. Dáng đẹp. Cậu bé đẹp trai. Tệ thật cậu ta không có đôi mắt lửa.Phaethon cảm thấy choáng váng. Anh ta tự hỏi liệu đến đó có phải là một ý tưởng hay. Sau đó anh ta nhớ lại Epaphos biến anh ta làm trò cười, nghi ngờ nguồn gốc của anh. Tên hoàng tử ngu ngốc với cỗ xe gầm thấp ngu ngốc của hắn.Cơn giận của Phaethon trao cho anh ta dũng khí được khôi phục lại. Anh ta là một á thần. Anh ta có mọi quyền để ở đây. Anh ta đứng thẳng người và bắt gặp đôi mắt rực rỡ của cha mình.Helios nhìn chăm chú con trai ông. “Con đã lớn lên thành một chàng trai trẻ tuấn tú. Con xứng đáng với cái tên Tỏa Sáng. Và với điều đó ý ta là con trẻ, khỏe mạnh và tuấn tú, chứ không phải là con liên quan đến bất cứ gì với bộ phim kẻ giết người bằng rìu đó tâm thần đó.”“Ừm, cảm ơn…”“Vậy, con trai ta,” vị thần nói, “sao con lại đến gặp ta?”Một giọt mồ hôi nhỏ xuống má Phaethon. Anh ta muốn trả lời, Bởi vì cha không bao giờ đến gặp con, đồ ngốc, nhưng anh ta đoán điều đó sẽ cha mình sẽ không thích nó lắm.“Cha, con tự hào là con của người,” Phaethon nói. “Nhưng hồi còn ở nhà không ai tin con. Họ cười vào con. Họ nói con đang nói dối.”Helios cau có. “Tại sao chúng không tin con? Chúng không nhận ra rằng ta đã cố gắng không thiêu mẹ con khi bà ấy lập lời thề đó à?”“Con không nghĩ nó thuyết phục được ai.”“Chúng không biết tên có có nghĩa là Tỏa Sáng à?”“Họ không quan tâm.”“Lũ người phàm! Chẳng có gì làm chúng hài lòng.”Helios nghiền ngẫm. Ông ghét ý tưởng rằng việc con trai ông bị trêu chọc trên đường đua. Ông muốn giúp Phaethon, nhưng ông không chắc bằng cách nào. Ông nên chọn thứ gì đó dễ dàng, như là một bức thư ngắn được kí, hay một tấm hình cha con trên Instagram. Có lẽ ông có thể kéo lê một biểu ngữ quảng cáo phía sau cỗ xe mặt trời: PHAETHON LÀ CON TRAI TA. HÃY CHẤP NHẬN ĐIỀU ĐÓ.Thay vào đó, Helios làm điều thiếu suy nghĩ.“Để chứng minh ta là cha con,” vị thần nói, “hãy yêu cầu ta một đặc ân, bất cứ thứ gì, và ta sẽ ban cho con.”Hai mắt Phaethon sáng lên (không phải về nghĩa đen, như mắt của cha anh ta, nhưng nó gần như sáng lên như thế). “Thật chứ? Cha có ý đó chứ?”Helios cười thầm. Trẻ con ngày nay… Ông nghĩ là Phaethon sẽ yêu cầu ông một thanh kiếm phép thuật hay vé NASCAR hay thứ gì đó. “Ta hứa trên Sông Styx.”Lại nó, lời hứa mà bạn không bao giờ nên hứa, và điều mà các vị thần và á thần dường như luôn thốt ra vào khoảnh khắc tồi tệ nhất có thể.Mặc dù tôi hiểu tại sao Helios làm thế. Như rất nhiều người cha thần thánh (và người cha phàm trần nữa) ông ấy cảm thấy có lỗi vì không dành đủ thời gian với con cái mình. Ông cố gắng để đền bù với một món quà đắt tiền – trong trường hợp này, một lời hứa quá ngu xuẩn.Phaethon không chần chừ. Ngay từ khi anh ta còn là một đứa bé, anh ta đã chỉ mong muốn một thứ. Anh ta mơ về nó cả cuộc đời mình.Chú thích:[1] Từ gốc là nymph, chỉ những tiểu thần thiên nhiên, những linh hồn của thiên nhiên, thường gắn liền với một ví trí hay địa hình cụ thể.[2] Phaethon nghe nhầm sun god thành fun god.
@by txiuqw4