sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

04. Phaethon rớt bài thi bằng lái (Phần 2)

PHAETHON RỚT BÀI THI BẰNG LÁI(Phần 2)​

“Ngày mai con muốn cưỡi cỗ xe mặt trời!” anh ta thông báo. “Trong một ngày, chỉ mình con!”Một tiếng sột soạt lấp đầy phòng ngai khi tất cả các vị thần xoay cổ của họ xung quanh như thể, Nói gì đó?Quai hàm thần thánh của Helios rơi xuống. Cái mông thần thánh của ông cảm thấy không thoải mái trên cái ngai ngọc lục bảo của mình.“Ôi chao, ôi chao, ôi chao.” Ông cố gắng cười một tiếng, nhưng nó nghe như là ai đó bị bóp cổ đến chết. “Con trai, đừng có mà điên khùng ở đây. Hãy chọn thứ gì đó khác. Thật sự, đó là thứ duy nhất ta không thể cho con.”“Cha đã hứa bất cứ thứ gì,” Phaethon nói. “Cha đã không đặt một dấu hoa thị cạnh nó.”“Dấu hoa thị đã được ngụ ý! Thôi nào, con trai. Cỗ xe mặt trời ư? Nó quá nguy hiểm! Một bộ xe đồ chơi thì sao?”“Cha, con mười sáu rồi.”“Vậy thì, một cỗ xe thật sự! Ta sẽ cho con cỗ xe tốt hơn tất cả những đứa trẻ khác nhiều. Chiếc Mark V Zephyr có nan hoa bằng đồng và –”“Cha!” Phaethon nói. “Cha sẽ thực hiện lời hứa của mình hay không?”Helios cảm thấy bị bẫy – tệ hơn lần ông làm nổ một bánh xe vào lúc bốn giờ và bị kẹt lại chờ đợi sự giúp đỡ bên đường giữa bầu trời buổi chiều. “Phaethon, được rồi, ta đã hứa. Ta không thể nuốt lời. Nhưng ta có thể giúp con suy nghĩ hợp lý. Đây là một ý tưởng tệ hại. Nếu có một vị thần của những ý tưởng tệ hại, ông ấy sẽ vẽ ‘để một người phàm cưỡi cỗ xe mặt trời’ lên khiên của ông ta, bởi vì nó là ý tưởng tồi tệ nhất.”Sự phấn khích của Phaethon không dao động. Suốt mười sáu năm chị gái và mẹ anh ta đã nói với anh ta rằng mọi điều anh ta muốn làm là một điều tồi tệ - quá nguy hiểm, quá liều lĩnh. Giờ anh ta không muốn bị ngăn cản nữa.“Hãy để con lái cỗ xe mặt trời,” anh ta nói. “Nó là điều duy nhất con hằng mong muốn. Nó là ước mơ của con!”“Nhưng, con trai…” Helios nhìn quanh những người đi theo phong nhã của mình để được giúp đỡ, nhưng tất cả họ đều đột nhiên rất thích thú món taco sáng của mình. “Không ai có thể xử lí sức nóng của cỗ xe ngoại trừ ta. Ngay cả Zeus không thể làm điều đó, và ông ấy là vị thần hùng mạnh nhất. Bốn con ngựa của ta gần như không thể điều khiển được. Sau đó là đường đi. Đầu tiên con leo thẳng lên, như là chiếc tàu lượn siêu tốc điên cuồng nhất từng lên. Trên đỉnh, con ở cực cao bên trên, con sẽ va vào bầu trời; và tất cả những chòm sao quái vật đó có thể tấn công con! Sau đó là đi xuống, điều này kinh hãi nhất, adrenalin tăng lên siêu-khủng-khiếp … Ta đang không thuyết phục con, phải không?”“Điều đó nghe thật tuyệt vời!” Phaethon nói. “Khi nào con có thể bắt đầu?”“Để thay thế hãy để ta chở con. Con có thể ngồi ghế hành khách, vẫy tay và ném kẹo.”“Không, Cha.”“Để ta huấn luyện con vài tháng trước khi con cầm dây cương. Hay vài thế kỉ. Ngày mai đi – điều đó thật ngớ ngẩn.”“Không.”Helios thở dài nặng nề. “Con đang làm tan nát trái tim ta, con trai. Được rồi. Đi thôi.”Ga-ra mặt trời không phải một trong những ga-ra bị nhồi nhét với những thùng hộp tích trữ, đồ nội thất hư hỏng và những món đồ trang trí Giáng sinh cũ. Sàn nhà cẩm thạch sạch sẽ. Chuồng ngựa được cọ rửa tươi mới. Nhóm những vị thần giờ giấc vội vàng xung quanh trong bộ Chậu Chà đồng phục của họ, đánh bóng đồ trang trí của cỗ xe, làm sạch bên trong và thắng những con ngựa hung dữ có kích thước của con voi vào gọng kéo.Những cái bánh xe cao gấp đôi Phaethon. Trục xe và vành bánh xe là vàng đặc, với những nan hoa bạc và những cái má phanh Maserati. Các mặt bên của xe ngựa được khảm với những tác phẩm nghệ thuật bằng kim loại của Hephaestus – những hình ảnh động của Núi Olympus bằng nhiều màu sắc đa dạng bằng vàng, bạc và đồng. Da thuộc đen bên trong có một hệ thống âm thanh được trang trí, những kệ để đồ uống hai mươi bốn ca-ra và một cái làm mát không khí hình một cây thông treo trên gương chiếu hậu.Phaethon lo lắng leo lên xe, nhưng khi anh ta tóm lấy lan can thanh kim loại cháy như mặt trên của một bếp lò.“Giơ lên.” Cha anh ta lấy ra một chai gì đấy trông như kem chống nắng. “Để ta bôi cái này lên con để con không bị nổ tung thành những ngọn lửa.”Phaethon tỏ ra sốt ruột trong khi Helios bôi mỹ phẩm phép thuật lên mặt và hai cánh tay anh ta. Anh ta đã phải chịu đựng điều này khi anh ta còn nhỏ. Trong khi tất cả những đứa trẻ khác đang chơi trên bờ sông Nile, mẹ Phaethon sẽ đổ đống kem lên anh ta và thuyết giáo những bài giảng về những nguy hiểm của việc say nắng hay cá sấu hay bất cứ thứ gì. Quá phiền phức!“Đấy,” Helios nói. “Cái đó sẽ ngăn chặn cái chết ngay lập tức. Một khi những bánh xe bắt đầu xoay, nhiệt độ của cỗ xe tăng lên khoảng ba trăm độ F, và đó là bên trong, với máy lạnh mở cực đại.”“Nó không thể nóng như thế,” Phaethon nói, mặc dù hai lòng bàn tay anh ta đầy vết bỏng rộp.“Nghe này, con trai, chúng ta không có nhiều thời gian trước khi mặt trời mọc. Ta sẽ cố cho con vài mẹo để cứu mạng con.”“Chao ôi!” Phaethon trèo vào xe và chạy đến bảng đồng hồ. “Cha có Bluetooth gắn liền à?”“Phaethon, làm ơn!” Helios nhảy lên cạnh anh ta, vừa kịp lúc ngăn anh ta bắn ra động cơ tên lửa. “Đừng chạm vào mấy cái nút! Và, dù con làm bất cứ điều gì, dừng quất ngựa để đi nhanh hơn.”“Có một sợi roi ư? Tuyệt!” Phaethon tóm lấy nó từ bao da. Anh ta quất nhẹ sợi roi vàng và những tia lửa cuộn vào không khí.“Đừng dùng nó!” Helios nài nỉ. “Những con ngựa sẽ đi đủ nhanh. Nhân tiện, tên của chúng là Blaze, Dawn, Fire và Flame. Đừng gọi chúng là Donner, Blitzen, Comet và Cupid. Chúng ghét điều đó.”“Tại sao?”“Đừng bận tâm. Nếu con phải làm chúng chậm lại, hãy dùng dây cương. Giữ chặt một tay, hoặc chúng sẽ biết con thiếu kinh nghiệm. Chúng sẽ bắt đầu hư hỏng.”“Ôi, làm ơn,” Phaethon nói. “Những con ngựa này trông như các tình nhân.”Những con ngựa lắc lắc cái bờm bốc cháy của chúng. Chúng thở ra những cột tro nóng bức và gõ lộp cộp móng của chúng, làm cháy sém sàn nhà cẩm thạch.“Ừm, chắc chắn,” Helios nói. “Quan trọng nhất – phải bám vào giữa bầu trời. Một khi con ở trên đó, con sẽ thấy những đường mòn của ta – đại loại như những dấu vệt hơi. Hãy theo chúng. Mấy con ngựa biết đường. Đừng đi quá cao hoặc con sẽ thiêu bầu trời. Đừng đi quá thấp hoặc con sẽ phá hủy mặt đất.”“Hiểu rồi.”“Đừng đi quá xa về phía bắc hay quá xa về phía nam. Ở giữa bầu trời. Miễn là con làm thế, và con không làm bất cứ điều gì ngu xuẩn, có chút phần trăm cơ hội con có thể sống sót.”Với Phaethon, tất cả những điều này là những vân vân và vân vân bình thường. Mẹ và các chị anh ta đã luôn giảng chúng cho anh ta từ bé. Tất cả anh ta có thể nghĩ đến là sợi roi dũng mãnh duyên dáng đó, những con ngựa phun khói tuyệt vời đó và anh ta sẽ trông anh hùng như thế nào khi lái cỗ xe vàng vào bầu trời buổi sáng.Tiếng chuông báo thức vang lên trên chiếc smartphone của Helios: “Mặt Trời Đến Đây”. Ông trèo ra khỏi xe.Nữ thần bình minh, Eos, chạy vào ga-ra. Cô nhấn một nút trên tường và cửa ga-ra cuộn lại. Một đèn pha bật lên, chiếu sáng bầu trời sáng sớm. Eos để hai bàn tay hồng hào của mình lên ánh sáng và bắt đầu tạo những hình dáng có bóng búp bê. Phaethon chưa bao giờ nhận ra bình minh hằng ngày là một màn biểu diễn kỳ quái như thế.“Cơ hội cuối cùng,” Helios khẩn cầu con trai mình. “Làm ơn, đừng làm điều này.”“Con sẽ ổn thôi, Cha! Jeez! Con sẽ mang cỗ xe của cha về, không một vết xước.”“Không bật nhạc lớn. Và giữ hai tay con trên dây cương. Và nếu con phải đỗ xe ghép –”“Gặp cha sau, Cha! Cảm ơn!” Phaethon giật dây cương. “Giá!”Những con ngựa lắc lư về phía trước, kéo theo Phaethon và cỗ xe vào bầu trời khi Helios hét lên sau anh ta, “Thẻ bảo hiểm ở trên ngăn chứa găng tay!”Chuyến đi thậm chí còn tuyệt vời hơn Phaethon đã tưởng tượng.

Anh ta kêu la, hò hét và nhảy vui vẻ khi cỗ xe lao lên một tỉ dặm một giờ.“YEAH, CƯNG ƠI!” anh ta hét lên. “Ai là mặt trời? Ta là mặt trời.”Những con ngựa đang phát điên lên rồi. Blaze, Dawn, Fire và Flame không cảm kích Phaethon giữ dây cương nhẹ nhàng như thế nào. Chúng cũng không phải là người hâm mộ cuồng nhiệt của việc nhảy múa vui vẻ của anh ta. Chúng chạy ở tốc độ gấp hai bình thường nhưng, bởi vì chúng đang đi thẳng lên và bởi vì Phaethon chưa bao giờ lái cỗ xe trước đó, anh ta không nhận ra bất cứ điều gì không đúng.Mặc dù vậy, những người dân dưới trái đất hẳn đã chú ý. Họ thức dậy vào lúc, như là, sáu giờ sáng. Hai mươi phút sau đó là giờ ăn trưa.Cỗ xe bay là là ở trên đỉnh bầu trời. Sự phấn khích của Phaethon cũng bắt đầu bay là là. Anh ta nhìn chằm chằm vào tất cả những cái nút trên bảng đồng hồ anh ta không nên nhấn. Anh ta giữ một tay trên dây cương và lục lọi đống đĩa CD của cha mình, tìm bài hát nào đó không ngớ ngẩn, nhưng sự lựa chọn thật vô vọng: “Ngày Tươi Đẹp, Ánh Dương,” “Đi Dưới Ánh Dương,” “Em Là Ánh Dương Của Đời Tôi” – những bản nhạc liên quan đến mặt trời lỗi thời cứ xuất hiện.Phaethon cố gắng tập trung vào vệt khói của những dấu vết bánh xe qua bầu trời, theo chúng theo cách mà cha anh ta đã nói với anh ta; nhưng nó trở nên buồn tẻ sau, như là, năm phút. Ngoài ra, ngay cả với máy lạnh mở cực đại, ngay cả với kem chống nắng phép thuật của mình, cỗ xe nóng. Phaethon nhanh chóng cảm thấy đẫm mồ hôi, cáu kỉnh và bồn chồn.“Mình chán quá,” Phaethon nói. “Chán thật.”Điều đó có thể nghe khó tin, nhưng tôi có thể hiểu. Hầu hết các á thần là ADHD. Dù cho một trải nghiệm tuyệt vời hay kinh hãi như thế nào, sau vài phút họ đã sẵn sàng cho thứ gì đó khác. Tuy nhiên… khi bạn đang bay ầm ầm qua tầng bình lưu trong một cỗ xe một triệu độ nóng chết người, nói rằng “Tôi chán quá” có lẽ chỉ là đang liều mạng chút chút.Phaethon nhìn xuống mặt đất xa xa bên dưới. Khung cảnh thật đáng sửng sốt. Anh ta chưa bao giờ ở trên cao đến thế. Chưa người phàm nào từng, bởi vì điều này có trước máy bay và các thứ linh tinh. Anh ta chắc chắn anh ta có thể nhận ra đường màu xanh da trời của Sông Nile. Quê nhà của anh ta sẽ ở giữa, ngay khoảng đó.“Này, Epaphos!” anh ta gọi xuống. “Anh thích chuyến đi này chứ?”Nhưng dĩ nhiên Epaphos không thể nghe thấy anh ta. Không ai ở nhà biết Phaethon đang lái mặt trời. Trong vài ngày, sau trải nghiệm ly kỳ nhất trong đời mình, Phaethon sẽ trở lại và khoe khoang về điều đó, và sẽ chẳng ai tin anh ta. Anh ta sẽ trở lại ngay nơi anh ta bắt đầu – bị nhạo báng, tránh xa, buộc đội mũ bảo hiểm và áo phao cho phần đời nương tựa, buồn chán còn lại của mình.“Trừ phi…” Anh ta cười toe. “Trừ phi mình làm điều gì đó khác mà sẽ chứng minh đó là mình đang lái cỗ xe.”Những con ngựa đã lên đến cực điểm của đường đi của chúng. Bầu trời ở trên màu đen. Không khí mỏng, nhưng tôi không nghĩ bạn có thể đổ lỗi cho sự thiếu ô-xi cho điều Phaethon làm tiếp theo.Điểm yếu chí tử của anh ta là tính thiếu thận trọng. Điều đó rất rõ ràng.Chắc chắn, bạn có thể kết tội cho mẹ và các chị gái anh ta vì bảo vệ quá mức. Có lẽ sự lo lắng ám ảnh của họ làm Phaethon thiếu thận trọng. Hoặc có lẽ họ hiểu anh ta đủ để biết điều gì sẽ xảy ra nếu họ ngừng canh chừng anh ta.Dù cho bất cứ trường hợp nào, Phaethon quyết định đó sẽ là một ý tưởng tuyệt vời để bay thấp xuống vừa trên thành phố của mình để anh ta có thể hét lên với người dân và làm rõ rằng anh ta ở trong ghế tài xế.“Lao xuống!” anh ta bảo những con ngựa.Những con ngựa đang chạy quá nhanh rồi. Chúng bối rối và bực mình với người lái chúng không có bàn tay vững chắc thông thường trên dây cương. Nhưng chúng biết con đường thường đi của chúng, và chúng cứng đầu bám vào nó.Phaethon tóm lấy cây roi. Anh ta quất nó, những tia lửa kéo qua mông ngựa. “Lao xuống!”Những con ngựa khịt mũi và hý vang, như thể, Anh tự chuốc lấy, anh bạn.Chúng lao xuống. May mắn, dây cương cuộn quanh tay trái của Phaethon. Nếu không thì anh ta sẽ bay khỏi đuôi xe theo sợi roi, mấy tấm thảm chùi chân và bộ sưu tập CD của cha anh ta.Anh ta hét lên khi anh ta trở thành người phàm đầu tiên trải nghiệm sự không trọng lượng, nhưng một phần trong anh ta rùng mình. Anh ta giờ có thể thấy thành phố của mình rõ ràng – những ngôi nhà, cung điện và đường đua tất cả đều xuất hiện rõ nét khi anh ta đâm sầm về phía trái đất.“Họ sẽ chú ý mình!” Anh ta hét lên.Được rồi, họ chú ý. Đầu mối đầu tiên của họ là khi những cây cọ thiêu cháy. Sau đó Sông Nile bắt đầu sôi lên. Những mái nhà mái che bắt lửa. Phaethon kinh hãi quan sát khi toàn bộ phần phía bắc của châu Phi, nơi mà luôn luôn là màu xanh lá cây và tươi tốt, khô héo và bốc cháy, biến thành một sa mạc rộng mênh mông.“Không,” anh ta lẩm bẩm. “Không, không, không! Lên! Đi lên, Comet hay Blitzen hay bất kể tên của chúng mày là gì!”Những con ngựa không thích điều đó. Chúng nhảy lên và xoay lại, làm rung lắc cỗ xe từ bên này sang bên kia, hy vọng to thằng nhóc lái xe ngu ngốc của chúng ngã văng xuống.May mắn nhiều hơn là mong muốn, chúng nghiêng người và tiến về phía bắc. Chúng leo lên bầu trời trên châu Âu. Khi chúng lên cao hơn, những phần phía bắc của lục địa bắt đầu đóng băng. Tuyết dồn lại trên những đỉnh núi. Các sông băng trải dài qua cảnh quang, nuốt lấy toàn bộ các thị trấn. Nhiệt độ bên trong cỗ xe trở nên mát lạnh một cách không thoải mái, điều mà chẳng tốt lành gì, xét ra nó nên ở ba trăm độ F. Sương giá tạo nên trên các ách của những con ngựa. Hơi thở nóng bỏng của chúng biến thành hơi.Những ngôi sao xuất hiện giữa bầu trời – những chòm sao quái vật ở hình dáng của một con bò điên cuồng, một con rắn cuộn người, và một con bọ cạp ở tư thế tấn công.Tôi không chắc Phaethon thấy gì trong không trung ở đó, nhưng nó làm anh ta phát điên với sự kinh hãi. Anh ta nhận ra, quá trễ, rằng anh ta không bao giờ nên yêu cầu lái cỗ xe này. Anh ta ước mình chưa bao giờ được sinh ra.Làm ơn, anh ta cầu nguyện, hãy để tôi về nhà với gia đình mình. Tôi sẽ không bao giờ hư hỏng nữa.Phía dưới mặt đất, người phàm cũng đang cầu nguyện. Buổi sáng ngắn nhất trong lịch sử đã biến thành buổi chiều dài nhất, tồi tệ nhất từng thấy. Những phần phía nam của trái đất bị cháy sém và cằn cỗi. Những phần phía bắc của trái đất giá lạnh và đóng băng. Con người tử vong. Mùa màng bị đốt cháy. Những kế hoạch lễ hội của con người bị phá hỏng. Các nhà khí tượng học cuộn người thành hình dáng bào thai trên sàn phòng thu TV, khóc lóc và điên cuồng lảm nhảm.Theo vài dị bản của câu chuyện, chuyến đi vui vẻ nho nhỏ của Phaethon cũng thiêu đốt người châu Phi nên da của họ trở nên đen hơn. Tôi không biết về điều đó. Tôi đoán người Hy Lạp đã cố gắng để giải thích tại sao người ta có những màu da khác nhau, nhưng tôi nghĩ đó chỉ như là họ đen tự nhiên và vị thần giặt giũ nào đó tình cờ rửa sạch người châu Âu với Clorox và họ đều bị tẩy trắng.

Dù sao thì Phaethon giờ hoàn toàn mất kiểm soát. Mặt trời lượn vòng qua bầu trời và di chuyển ngoằn ngoèo. Những người phàm gào thét những lời cầu nguyện của họ với vua của các vị thần: “Hỡi thần Zeus! Chúng tôi đang chết đến nơi dưới đây này! Giúp đỡ chút chứ?”Zeus đang ngồi trong phòng ngai của mình, mê mẩn với số mới nhất của GD (God Quarterly – Quý san Thần thánh), nhưng khi ông nghe thấy quá nhiều người phàm đang gọi tên mình ông liếc nhìn ra cửa sổ.“Thánh thần ơi!” Ông thấy những thành phố đang cháy, người dân đang chết, biển đang sôi sục, những đền thờ của ông đổ sụp thành bụi. “Đền thờ của ta! Khô-ô-ông! Kẻ nào đang lái mặt trời vậy?”Ông dùng thị lực siêu thần thánh của mình để phóng to cỗ xe lên. Ông nhanh chóng nhận ra tên gầy giơ xương đang cầm cương không phải là Helios. “Ồ, ta ghét mấy đứa học sinh lái xe. Này, Ganymede! Vào đây!”Người mang ly của nhà vua thò đầu từ trong góc. “Vâng, ông chủ?”“Mang cho ta một trong những tia chớp của ta. Chúng ở trên chỗ cuối bàn trong phòng trước, cạnh những chìa khóa của ta.”“Tia chớp có kích thước nào?”“Mang cho ta cái số mười.”Đôi mắt Ganymede mở to. Zeus hầu như không bao giờ cho nổ tung mấy tia số mười. Chúng dành cho những dịp đặc biệt, như cưới hỏi và Ngày tận thế. Một phút sau, Ganymede trở lại, kéo lê một thanh trụ đồng Celestial có kích thước của một động cơ đẩy tên lửa.Zeus nhấc nó lên và nhắm cẩn thận. Ông cần bắn trúng tên lái xe mà không phá hủy cỗ xe. Ông không chắc điều gì sẽ xảy ra nếu ông làm nổ tung mặt trời, nhưng ông không cho điều đó sẽ tốt. Tuy nhiên… cỗ xe đó ngoài tầm kiểm soát. Nó đang phá hủy những đền thờ của ông và một trong những bức tượng yêu thích của chính ông. Những biện pháp quyết liệt được phát huy hết sức.Suy nghĩ cuối cùng của Phaethon là anh ta bị thổi tung khỏi bầu trời?AHHHHH!Mặc dù có lẽ, chỉ một chút, anh ta cũng đang nghĩ: Cảm ơn các vị thần.Cuối cùng, anh ta biết chuyến đi vui vẻ của anh ta phải dừng lại. Anh ta gây nguy hiểm cho gia đình mình và toàn bộ loài người. Anh ta khiếp sợ đầu óc của mình. Không có chiếc tàu lượn siêu tốc nào có thể chạy mãi mãi, ngay sự dâng trào adrenaline đột ngột siêu khủng khiếp trong màn lửa tử vong.Một tia sáng rực rỡ và đó là tất cả dành cho Phaethon. Zeus đánh đứa trẻ khỏi cỗ xe. Cơ thể anh ta rơi xuống trái đất như một sao chổi rực cháy.Không có người lái xe phiền phức của mình, những con ngựa kéo cỗ xe mặt trời của chúng về chuồng. Blaze, Dawn, Fire và Flame nghĩ là chúng sẽ được thưởng vì một ngày làm việc hiệu quả với cà rốt bốc cháy và yến mạch nấu chảy.Sau Ngày Mặt Trời Điên Rồ, cuộc sống không bao giờ như cũ.Các vị thần tổ chức một hội đồng khẩn cấp để xem xét lại những quy tắc an toàn cho các tài xế. Helios than khóc con trai mình. Trái tim ông trở nên chua xót. Đúng hơn là khiển trách bản thân vì để Phaethon lái, ông lại đổ tội cho Zeus vì giết con trai mình. Thật khôi hài làm sao khi các vị thần (và con người) thỉnh thoảng làm điều đó.“Ta sẽ không bao giờ lái mặt trời nữa!” Helios tuyên bố. “Để ai đó khác tiếp quản công việc ngu ngốc này!”Có lẽ đó là khi người ta bắt đầu nghĩ về Apollo là vị thần mặt trời, bởi vì Helios nghỉ mà không có trợ cấp thất nghiệp hay tiền thanh toán hợp đồng hay bất cứ thứ gì. Hoặc có lẽ các vị thần nài nỉ và đe dọa Helios tiếp tục làm việc thêm một thời gian nữa. Đường nào đi nữa, Helios không bao giờ để một trong những đứa con của ông mượn cỗ xe hay làm lộn xộn bộ sưu tập CD của ông nữa.Về phần cơ thể bốc cháy của Phaethon, người mẹ và các chị gái đáng thương của anh ta theo dõi nó rơi qua chân trời phía bắc.Clymene biết con trai mình đã chết. Không ai sống sót với tia chớp của Zeus. Nhưng bảy Heliade quyết định họ không thể nghỉ ngơi đến khi họ tìm thấy thi thể em trai mình.Suốt nhiều tháng ròng họ cứ đi cho đến khi họ đến vùng hoang vu ở bắc Ý. Ở đó, gần miệng đầm lầy ở Sông Po, họ tìm thấy nơi yên nghỉ cuối cùng của em trai họ.Tia chớp của Zeus bằng cách nào đó đã biến người á thần thành một nguồn nhiên liệu bất bận. Cơ thể anh ta cháy âm ỉ và bốc khói nhưng không bao giờ phân hủy. Anh ta đã lao xuống một cái hồ nhỏ và nằm ở dưới đáy. Nơi đó anh ta nằm, vĩnh viễn sôi sục, nung nóng hồ nước và những bong bóng từ hơi độc sinh ra xuất hiện trên bề mặt và khiến cho toàn bộ vùng đó bị đầu độc. Ngay cả chim chóc bay qua hồ cũng sẽ ngã chết.Bảy Heliad đứng bên bờ và khóc than. Họ không có cách nào lấy lại thi thể của Phaethon, nhưng họ không muốn bỏ đi. Họ không ăn uống. Cuối cùng Zeus thương xót họ. Mặc dù Phaethon đã là một kẻ ngu ngốc như thế, vua của các vị thần đánh giá cao sự trung thành của các chị gái với em trai của họ.“Các ngươi sẽ ở lại với nó vĩnh viễn,” Zeus quyết định. “Các ngươi sẽ đứng một điều nhắc nhở về chuyện gì đã xảy ra trong Ngày Mặt Trời Điên Rồ.”Các chị gái thay đổi hình dáng. Quần áo của họ cứng lại thành vỏ cây. Những ngón chân của họ kéo dài ra, biến thành rễ cây. Mái tóc của họ trải ra, hướng lên trời để trở thành cành cây và lá. Nước mắt của họ trở thành chất lỏng màu vàng, nó rắn lại thành hổ phách.Đó là lý do người Hy Lạp gọi hổ phách là “viên đá của ánh sáng” – bởi vì nó được tạo thành từ nước mắt của các con gái của mặt trời.Ngày nay, không ai biết chính xác cái hồ đó ở đâu. Có lẽ nó chìm xuống biển hoặc đầm lầy. Nhưng hồi đó, có lẽ một trăm năm sau vụ Mặt trời Điên Rồ bất ngờ xảy ra, một anh hùng khác tên là Jason giương buồm đến Sông Po trên con tàu của anh ta, tàu Argo. Suốt đêm, anh ta nghe thấy cây cối khóc than – một con ma khóc than làm thủy thủ đoàn của anh ta phát điên vì sợ hãi. Khói từ hồ vẫn đầy độc tính. Một ánh sáng vàng kì quái phát ra dưới đáy hồ, nơi thi thể của Phaethon vẫn cháy âm ỉ. Nhưng chúng ta sẽ nói về Jason sau đó.Dù sao thì, bây giờ bạn biết tại sao Phaethon không bao giờ có được bằng lái xe của mình.Bài học của câu chuyện? Phá hủy trái đất sẽ lôi bạn xuống thực tế một cách nhanh chóng.Hoặc có lẽ: Đừng hứa những lời hứa ngu ngốc với con bạn.Hoặc có lẽ: Nếu mẹ bạn có bảo vệ thái quá, có thể bà biết rõ bạn hơn bạn nghĩ. (Tôi phải để điều đó ở đây. Mẹ tôi đang gật đầu và lẩm bẩm, “Cảm ơn.”)Vậy đó là Phaethon. Một kết thúc không hạnh phúc với hàng tấn cái chết.Cảm thấy tốt hơn chứ?Tốt.Bởi vì chúng ta chưa xong đâu. Các nam anh hùng không có đặc quyền với việc tàn sát và phá hủy. Hãy cùng đến đất nước Amazon và gặp tình yêu của một kẻ giết người tên là Otrera.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx