DAEDALUS PHÁT MINH HẦU NHƯ MỌI THỨ
(Phần 1)
Tôi gặp rắc rối khi viết về người này.
Trước hết, trải nghiệm của chính tôi với ông ấy không đi đôi với những câu chuyện cũ. Dĩ nhiên, tôi không ở đó thời Hy Lạp Cổ. Một số thứ bản thân tôi biết đến từ những giấc mơ, chúng không phải luôn đáng tin cậy. Tôi sẽ cố hết sức để kể cho bạn nghe Daedalus như thế nào lúc bấy giờ, nhưng nếu điều đó có vẻ như mâu thuẫn điều mà bạn đã đọc trong những cuộc phiêu lưu của tôi đó là bởi vì nó như thế!
Thứ hai, tôi có một thời gian khó khăn để đi vào đầu của người này bởi vì – và tôi biết điều này sẽ như một cú sốc với bạn – tôi chưa bao giờ là một thiên tài.
Trời! Percy, chúng tôi đã nghĩ cậu có IQ là một tỉ!
Phải, xin lỗi vì làm nổ tung ảo tưởng của bạn. Việc hiểu được một kiểu siêu-Einstein như Daedalus không dễ dàng gì với tôi. Tôi đã có đủ rắc rối để hiểu bạn gái tôi rồi, và cô ấy rất giỏi trong lĩnh vực thông minh tuyệt đỉnh.
Cuối cùng, ừm… cuộc đời của Daedalus chỉ là rất kì lạ.
Tôi đoán điều đó không ngạc nhiên gì. Ông ấy có nguồn gốc từ một chiếc khăn tay.
Có lẽ chúng ta nên bắt đầu với điều đó. Thấy chứ, ông cố của ông ấy Erikthonius được sinh ra một cách thần kì từ một mảnh vải Athena dùng để lau đi chất dịch cơ thể thần thánh của Hephaestus khỏi chân bà khi Hephaestus cố gắng để thân thiện quá mức. (Thêm thông tin, thấy chứ: Các vị thần Olympus: Những Câu Chuyện Hoàn Toàn Kinh Tởm. Hoặc, bạn biết đấy, cuốn sách Thánh thần Hy Lạp tôi đã viết đấy.)
Bởi vì bạn không thể có một danh hiệu hoàng gia tốt hơn Vua Khăn Tay, Erikthonius lớn lên làm vua của Athens. Con cái của ông ấy là các á thần hậu duệ của Athena và Hephaestus – hai vị thần Olympus mưu trí nhất.
Bản thân Daedalus còn lâu mới đủ tư cách làm vua, nhưng ông khiến cho các cụ cố Olympus của mình tự hào. Ông nhanh chóng nổi tiếng vì có thể xây dựng hay sửa chữa gần như bất cứ thứ gì.
Gặp rắc rối với bộ phận giảm xóc của cỗ xe của bạn à? Daedalus có thể sửa nó.
Ổ cứng của bạn bị vỡ à? Gọi 1-800-555-DAEDALUS.
Bạn muốn xây một lâu đài với một phần mái trên quay tròn, một hồ bơi rộng mênh mông, một hệ thống bảo an tối tân có dầu sôi và những cái nỏ cơ học à? Dễ ợt với D-Man.
Chẳng bao lâu Daedalus là người nổi tiếng nhất ở Athens. Cửa hàng sửa chữa của ông ấy có một danh sách đợi năm năm cho những khách hàng mới. Ông thiết kế và xây dựng tất cả những ngôi nhà, đền thờ và trung tâm mua sắm tốt nhất. Ông ấy điêu khắc những bức tượng sống động đến nỗi chúng sẽ bước khỏi bệ của chúng, trộn lẫn với con người và trở thành những thành viên năng suất của xã hội.
Daedalus phát minh rất nhiều công nghệ mới; mỗi mùa thu phương tiện truyền thông đại chúng phát điên khi ông ấy giới thiệu phiên bản mới nhất của Daedalus ĐụcTM mới nhất, Daedalus Bảng SơnTM và dĩ nhiên Daedalus GiáoTM với công nghệ Mũi Đồng (bằng sáng chế đang đợi).
Ông ấy thực sự là một thiên tài. Nhưng làm một thiên tài là một công việc vất vả.
“Mình chỉ là quá nổi tiếng,” Daedalus tự nói với mình. “Mình quá bận sửa chữa mấy ổ cứng và phát minh những thứ ngoạn mục, mình không có bất cứ thời gian nào dành cho bản thân mình. Mình nên đào tạo một người học việc để làm một số công việc đơn giản cho mình!”
Rất tình cờ chị gái ông có một người con trai tên là Perdix. Với một cái tên như thế, bạn biết đấy anh ta hẳn bị trêu chọc dã man trên sân chơi , nhưng anh ta thông minh. Anh ta có trí thông minh của Athena và kĩ năng nghề thủ công của Hephaestus. Anh ta đúng là hậu duệ của chiếc khăn tay cũ.
Dù sao, Daedalus thuê cháu trai mình. Đầu tiên Daedalus vui vẻ. Perdix có thể xử lí những việc sửa chữa phức tạp nhất. Anh ta có nhể nhìn vào một bản thiết kế một lần và ghi nhớ nó. Thậm chí anh ta nghĩ ra vài cải tiến cho Daedalus GiáoTM 2.0, như cán không-trượt và chế tạo mũi giáo theo mong muốn của khách hàng theo Nhọn, Nhọn Hơn và Siêu Nhọn. Anh ta luôn vui vẻ ghi công cho Daedalus. Tuy nhiên, người ta bắt đầu thì thầm, “Cậu bé đó, Perdix – cậu ta gần thông minh như chú cậu ta!”
Vài tháng sau, Pertrix phát minh ra một cái cái máy kì cục gọi là bàn xoay gốm. Thay vì làm những cái lọ của bạn bằng tay, tốn thời gian và kết quả là những cái lọ lồi lõm ngớ ngẩn, bạn có thể tạo hình đất sét trên một mặt phẳng xoay và tạo ra những cái bát đẹp đẽ chỉ trong vài phút.
Người ta bắt đầu nói, “Đứa bé đó, Perdix – cậu ta thậm chí thông minh hơn Daedalus!”
Khách hàng bắt đầu yêu cầu đích thân Perdix. Họ muốn anh ta thiết kế hồ bơi cực đại cho lâu đài của họ. Họ muốn anh ta lấy lại dữ liệu từ mấy đĩa cứng bị vỡ của họ. Daedalus bắt đầu mất đi vinh quang và tiếng tăm.
Một ngày kia Daedalus ở trên đỉnh của Acropolis – đỉnh pháo đài khổng lồ ở trung tâm Athens – kiểm tra vị trí của đền thờ mới mà ông đã thiết kế, khi Perdix chạy lên với một cái túi da lớn đeo qua vai anh ta.
“Chú!” Perdix cười toe. “Chú phải xem phát minh mới của cháu!”
Daedalus siết chặt hai nắm tay của mình. Vào cuộc họp báo tuần tới, ông đã sẵn sàng để thông báo về Daedalus BúaTM và cuộc cách mạng hóa việc đóng đinh. Ông không cần đứa cháu trai mới nổi của mình đánh cắp sự nổi bật với việc chọc thủng phòng tuyến tuyệt vời phiền phức nào đó.
“Giờ là gì đây, Perdix?” ông hỏi. “Làm ơn nói với ta thứ này nghiêm túc hơn những cuộc trưng bày lớn hơn cho mấy bản sáp của ta.”
“Không, Chú à. Nhìn này!” Từ túi da của mình, Perdix lôi ra xương hàm của một con vật nhỏ, với một hàng những cái răng sắc nhọn vẫn còn nguyên vẹn. “Nó từ một con rắn!”
Daedalus cau mày. “Đó không phải là một phát minh.”
“Không, Chú! Cháu đang chơi đùa với nó, cho những cái răng chạy qua một mẩu gỗ, và cháu nhận ra chúng cắt bề mặt mẩu gỗ. Vì vậy cháu làm cái này!”
Perdix lấy ra một tấm kim loại lớn gắn chặt với một tay cầm gỗ. Một bên của tấm kim loại có răng như một hàng răng. “Cháu gọi nó là một cái cưa!”
Daedalus cảm thấy như ông bị một chiếc Daedalus BúaTM đập giữa mi tâm. Ông ngay lập tức nhận ra tiềm năng của phát minh của Perdix. Cắt những tấm ván với một cái cưa thay vì một cái rìu sẽ dễ dàng hơn, nhanh hơn và chính xác hơn. Nó sẽ thảy đổi nền công nghiệp gỗ xẻ vĩnh viễn! Và, nghiêm túc, ai không từng mơ về sự nổi tiếng và giàu có trong nền công nghiệp gỗ xẻ chứ?
Nếu cái cưa mà trở thành một đồ vật, Perdix sẽ trở nên nổi tiếng. Daedalus sẽ bị lãng quên. Daedalus không thể cho phép đứa trẻ tự phụ này che khuất danh tiếng của ông.
“Không tệ.” Daedalus cố nặn ra một nụ cười. “Chúng ta sẽ thực hiện một vài thử nghiệm khi chúng ta trở về phân xưởng. Đầu tiên, ta muốn ý tưởng của cháu cho phần này của vách đá. Ta e là nó không đủ vững vàng để chống đỡ cho đền thờ mới của ta.”
“Chắc chắn, Chú à!” Perdix chạy đến mép lan can. “Đâu ạ?”
“Khoảng nửa đường đi xuống. Chỉ cần nghiêng một chút và cháu sẽ thấy nó. Đây, để ta cầm cái cưa của cháu.”
“Được rồi.”
“Cảm ơn.”
Perdix nghiêng qua. “Cháu không thấy –”
Daedalus đẩy anh ta khỏi Acropolis.
Những chi tiết chính xác về chuyện xảy ra như thế nào… ừm, điều đó phụ thuộc vào bạn tin vào câu chuyện nào.
Một số người nó Perdix không thực sự chết. Khi anh ta ngã, Athena thương xót anh ta và biến anh ta thành một con gà gô. Đó là lý do tại sao perdix có nghĩa là gà gô trong tiếng Hy Lạp Cổ. Nữ thần hoàn toàn không thông cảm với Daedalus giết cháu của mình chỉ bởi vì anh ta có kỹ năng. Athena rất quan tâm việc nuôi dưỡng tài năng mới. Và đẩy những đứa trẻ thông minh khỏi vách đá sẽ hạ điểm kiểm tra trung bình của thành phố. Từ đó trở đi, bà đảm bảo cuộc đời Daedalus bị nguyền rủa. Không còn những buổi họp báo lớn. Không còn những phương tiện truyền thông đại chúng điên cuồng.
Nhưng nếu Athena đã ban cho Perdix một cuộc sống mới là làm một con chim, bạn giải thích tình trạng lộn xộn om sòm nơi anh ta va vào đáy của Đồi Acropolis như thế nào?
Daedalus thấy điều đó xảy ra. Ông chỉ phải bỏ đi và giả vờ không biết. Gì chứ? Perdix ngã à? Ông đang đùa à! Đứa trẻ đó luôn luôn vụng về.
Tội lỗi đánh bại ông.
Ông trèo xuống vách đá và khóc lóc bên thi thể của Perdix. Ông bọc thi thể trong một tấm vải dầu và kéo đứa cháu trai tội nghiệp đến bìa thị trấn. Ông cố đào một ngôi mộ, nhưng mặt đất quá cứng. Tôi đoán không ấy đã chưa phát minh ra Daedalus Xẻng.
Vài người địa phương nhận ra ông. Trước khi Daedalus có thể bỏ đi, một đám đông tập trung lại.
“Ông đang chôn cái gì thế?” Một gã hỏi.
Daedalus đang ướt đẫm mồ hôi như một người chạy marathon. “Ồ, ừ… nó là một con rắn.”
Gã kia nhìn vào đống đất lớn được đắp lên. Hắn ta dùng chân thúc một cái và bàn tay phải của Perdix rơi phịch xuống.
“Tôi hoàn toàn chắc chắn rắn không có tay,” hắn ta nói.
Daedalus đột nhiên khóc òa lên và thú nhận điều ông đã làm.
Đám đông suýt nữa hành hình ông theo kiểu lin-sơ ngay lập tức. Bạn không thể đổ lỗi cho họ vì trở nên giận dữ. Một nửa bọn họ có những cuộc hẹn với Perdix để sửa cỗ xe của họ tuần tới.
Đám đông kìm chế bản thân họ. Họ thực hiện quyền công dân bắt giữ tội phạm và kéo Daedalus đến trước các thẩm phán thành phố.
Phiên tòa xử ông là sự kiện đứng đầu trên Mạng Thông tin Athens suốt nhiều tuần. Chị gái ông, mẹ Perdix, biện luận đòi bản án tử hình. Vấn đề là, Daedalus đã thực hiện rất nhiều đặc ân cho giới thượng lưu suốt nhiều năm. Ông ấy đã xây những tòa nhà quan trọng và phát minh nhiều vật sáng chế hữu ích. Các thẩm phán giảm bản án tử hình của ông xuống thành lưu đày vĩnh viễn.
Daedalus rời Athens mãi mãi. Mọi người nghĩ ông sẽ bỏ đi và chết trong một cái hang ở đâu đó.
Nhưng không. Vì việc giết người ông đã phạm phải, Athena muốn ông sống thật lâu và bị tra tấn. Hình phạt của nhà phát minh chỉ mới bắt đầu.
Daedalus chuyển đến đảo Crete, nơi mà tình cờ là kẻ thù lớn nhất của Athens lúc bấy giờ. Vua Minos của Crete có lực lượng hải quân hùng mạnh nhất Địa Trung Hải. Ông luôn quấy rối những con thuyền của Athens và phá vỡ chuyện buôn bán của họ.
Bạn có thể tưởng tượng được người Athens cảm thấy thế nào khi họ biết được nhà phát minh và người sửa ổ cứng hàng đầu của họ giờ đang làm việc cho Vua Minos. Nó sẽ giống như là tất cả những sản phẩm tốt nhất của Mỹ đột nhiên được làm tại Trung Quốc.
Ồ, đợi đã…
Dù sao, Daedalus đến cung điện của Minos để phỏng vấn xin việc, và Minos như thể, “Tại sao ông lại rời bỏ vị trí trước?”
“Tôi bị kết án giết người,” Daedalus nói. “Tôi đã đẩy cháu tôi khỏi Acropolis.”
Minos vuốt râu. “Vậy… không phải về chất lượng công việc của ông à?”
“Không. Tôi luôn thông minh và khéo tay. Tôi chỉ là đã giết người.”
“Được rồi, vậy thì, ta thấy không có vấn đề gì,” Minos nói. “Ông được thuê!”
Minos cho ông rất nhiều tiền. Ông cung cấp cho Daedalus một phân xưởng tối tân nhất ở thủ đô Knossos. Danh tiếng của Daedalus nhanh chóng trở lại, lớn hơn và tốt hơn bao giờ. Ông vùn vụt cho ra mắt hàng tá những phát minh mới và xây tất cả những đền thờ và lâu đài đẹp đẽ nhất trong vương quốc.
Ông sống hạnh phúc sau khoảng sáu phút.
Vấn đề là, Vua Minos có rắc rối mang tên cha. Ông là con của Zeus, điều này nghe như là một điều tốt, nhưng nó không giúp ông ấy nhiều lắm với cương vị nhà vua của Crete.
Nói ngắn gọn: mối quan hệ giữ Zeus và mẹ của Minos, Europa, đã bắt đầu bằng một cách kỳ lạ. Zeus biến thành một con bò, tán tỉnh Europa trên lưng ông và mang cô bơi qua biển đến Crete. Zeus và Europa dành đủ thời gian với nhau để có ba người con. Minos là con cả. Nhưng cuối cùng Zeus mệt mỏi với cô bạn gái phàm trần của ông, cái cách mà các vị thần luôn thế, và ông ấy trở lại Núi Olympus.
Europa cưới vua của Crete, một người tên là Asterion. Điều đó hiệu quả một thời gian. Asterion thực sự yêu Europa. Họ chẳng bao giờ có đứa con riêng của mình, vì vậy nhà vua nhận nuôi ba Zeus Con.
Khi Asterion chết, Minos trở thành vua. Rất nhiều người địa phương càu nhàu về điều đó. Minos được nhận nuôi. Cha thực sự của ông ta được cho là Zeus, nhưng họ đã nghe lời tuyên bố như thế từ rất nhiều người trước đó. Mỗi lần cô gái độc thân nào đó trong thành phố có thai, cô ta như thể, “Ồ, ừm, phải. Đó hoàn toàn là Zeus!” Mẹ của Minos thậm chí không đến từ Crete. Bà nhập cư bất hợp pháp trên một con bò. Tại sao Minos lại làm vua chứ?
Minos cảm thấy bị xúc phạm. Ông đưa giấy khai sinh của ông ra cho thấy ông đã được sinh ra ở Crete và mọi thứ, nhưng mọi người không quan tâm.
Ông cưới một công chúa địa phương, Pasiphaë, con gái của thần mặt trời Helios. Cùng với nhau, họ có một đám con cái, gồm một cô con gái thông minh, xinh đẹp tên là Ariadne. Bạn sẽ nghĩ rằng có một người con trai của Zeus làm vua và một người con gái của Helios làm hoàng hậu của bạn là đủ tốt rồi, nhưng khôôông. Không với người Crete. Họ vẫn như thể, Minos là một người nước ngoài. Cha ông ta là một con bò. Tôi nghĩ Minos đang bí mật chăn gia súc!
Minos quyết định ông cần làm một việc tốt hơn để tiếp thị thương hiệu của mình. Mọi người muốn nói về dòng dõi của ông à? Được rồi! Ông là con trai của Zeus và tự hào về điều đó! Minos nuôi bò như biểu tượng hoàng gia của ông. Ông yêu cầu người ta vẽ những con bò trên các tấm biểu ngữ của ông. Ông yêu cầu Daedalus thiết kế một con bò khảm khổng lồ cho sàn phòng ngai và chạm những cái đầu bò trên hai tay vịn của chiếc ngai vàng của ông. Ông cho làm đồ bằng bạc có họa tiết hình bò, tạo hình bò cho vườn của ông, thậm chí cả quần soóc hình bò và những đôi dép lê có hình dáng như những cái mặt bò bé bé xinh xinh. Mỗi người đến cung điện vào thứ Tư nhận được một quả cầu bằng len đính trên mũ miễn phí như một quà tặng khi đến cửa.
Bằng cách nào đó những đôi dép lê và quả cầu bằng len đính trên mũ không thuyết phục các đối tượng của Minos rằng ông có quyền thiêng liêng để làm vua. Họ cứ càu nhàu và không đóng thuế và những thứ linh tinh.
Cuối cùng Minos quyết định ông cần một màn chứng minh lớn về dòng dõi hoàng tộc của mình – thứ gì đó sẽ khiến người Crete thán phục và giải quyết vấn đề một lần và mãi mãi. Ông gọi Daedalus đến, bởi vì nhà phát minh là người thông minh nhất trong vương quốc.
“Tôi đề nghĩ những hiệu ứng đặc biệt,” Daedalus nói. “Bột chớp. Bom khói. Tôi có thể làm một con rô bốt nói chuyện khổng lồ mang ngài đi quanh thị trấn và thông báo với mọi người ngài tuyệt vời như thế nào.”
Minos cau mày. “Không. Ta cần một dấu hiệu từ các vị thần.”
“Tôi có thể làm giả thứ đó!” Daedalus nói. “Chúng ta sẽ dùng gương, có lẽ vài người bay quanh trên những sợi dây vô hình.”
“Không!” Minos cắt ngang. “Nó không được làm giả. Nó phải là thật.”
Daedalus gãi đầu. “Ý ngài như là… thực sự cầu nguyện các vị thần, trước mặt công chúng, và hy vọng họ gửi ngài một dấu hiệu ư? Tôi không biết, ông chủ. Nghe có vẻ mạo hiểm.”
Nhà vua cương quyết. Ông cho xây một cái bục lớn cạnh vũng tàu đậu. Ông gọi toàn bộ dân trong thành phố lại, sau đó giơ hai cánh tay lên với đám đông và hét lên, “Một số các ngươi nghi ngờ ta là vị vua hợp pháp của các ngươi! Ta sẽ chứng minh rằng các vị thần ủng hộ ta! Ta sẽ yêu cầu họ cho ta một dấu hiệu!”
Trong đám khán giả, ai đó bĩu môi một tiếng. “Đó không phải bằng chứng! Ông sẽ yêu cầu cha ông một đặc ân.”
Minos đỏ mặt. “Không!” Thực tế, ông đã lên kế hoạch hỏi xin Zeus một tia chớp, nhưng bây giờ kế hoạch đó đã bị thất bại.
“Ta sẽ, ừm, cầu nguyện với một vị thần hoàn toàn khác!” Ông nhìn chằm chằm ra cảng và có một ý tưởng. “Crete có lực lượng hải quân vĩ đại nhất thế giới, đúng chứ? Ta sẽ cầu nguyện Poseidon, chúa tể của biển cả, ban cho ta lời ban phước của ngài ấy!”
Làm ơn, Poseidon, Minos cầu nguyện một cách yên lặng. Tôi biết chúng ta chưa nói chuyện nhiều, nhưng hãy giúp tôi với. Tôi sẽ trả lại cho ngài. Có lẽ ngài có thể làm một con vật nhảy khỏi biển một cách kỳ diệu. Tôi hứa, ngay khi buổi trình diễn này kết thúc, bất kể ngài gửi con vật gì, tôi sẽ hiến tế nó cho ngài.
Bên dưới đáy đại dương, Poseidon nghe thấy lời cầu nguyện của nhà vua. Ông không thực sự quan tâm đến Minos này nọ, nhưng ông ấy thích đồ hiến tế. Ông cũng thích người ta cầu nguyện ông, và ông không bao giờ bỏ qua một cơ hội để trông tuyệt vời trước một lực lượng hải quân hùng mạnh.
“Ừm,” Poseiton tự nói với mình. “Minos muốn một con vật. Hắn ta thích bò. Mình thích bò trở thành vật tế của mình. Này, mình biết rồi! Mình sẽ gửi cho hắn ta một con bò!”
Bến cảng sủi bọt. Thuyền bè dập dềnh tại chỗ neo của chúng. Một con sóng mười hai mét dâng lên từ từ đâu đó, và và đang cưỡi trên ngọn sóng là một con bò trắng khổng lồ. Nó tiếp đất trên vũng đậu, ngầu và trông vương giả, đầu nó ngẩng cao, đôi sừng trắng của nó phát sáng.
“Ốiii! Áaaa!” đám đông nói, bởi vì không phải mỗi ngày một con bò lướt trên đỉnh một ngọn sóng vào cảng.
Người Crete xoay sang Minos và bắt đầu reo hò. Nhà vua cúi đầu cảm ơn họ và để mọi người về nhà với những cái ly đầy cà phê có hình bò kỉ niệm.
Người của nhà vua choàng một sợi dây quanh cổ con bò và dẫn nó đến chỗ quây bò hoàng gia. Khuya đêm đó, Minos và Daedalus đến kiểm tra con vật, nó thậm chí còn hoa lệ hơn khi đến gần – ít nhất lớn và mạnh gấp hai lần bất cứ con bò nào khác trong đàn bò hoàng gia.
“Ôi chao,” Minos nói. “Thật vớ vẩn! Ta nghĩ ta sẽ giữ nó để gây giống.”
Daedalus nhai móng tay cái. “Ừm, ngài chắc chứ, Bệ hạ? Nếu ngài đã hứa hiến tế con bò cho Poseidon… ừm, giữ nó sẽ không phải là điều đúng đắn, phải không?”
Nhà vua khịt mũi. “Ngươi đẩy cháu trai mình khỏi Acroplis. Ngươi biết gì về đúng và sai hả?”
Daedalus có một cảm giác cự kì tồi tệ trong lòng mình. Ông có thể kiểm soát những hiệu ứng đặc biệt. Các vị thần Olympus… ừm, thậm chí ông chưa phát minh được một cái máy tốt để đoán được họ sẽ phản ứng như thế nào. Ông cố gắng thuyết phục nhà vua hiến tế con bò trắng, nhưng Minos không nghe.
“Ông lo lắng nhiều rồi,” nhà vua nói với ông. “Ta sẽ hiến tế một trong những con bò khác của ta cho Poseidon. Ông ta sẽ không quan tâm! Ông ta thậm chí sẽ không nhận ra sự khác biệt!”
Poseidon quan tâm. Ông nhận ra sự khác biệt.
Khi ông nhận ra Minos giữ lại con bò trắng xinh đẹp thay vì hiến tế nó như ông ta đã hứa, Poseidon phồng mang trợn má như một con cá nóc.
“Tên kia! Việc tạo nên con bò đó lấy của ta năm giây làm việc vất vả! Đươc rồi, Minos. Ngươi nghĩ mình quá vĩ đại à? Ngươi yêu bò đến thế à? Ngươi sẽ hối hận. Ta sẽ đảm bảo ngươi không bao giờ muốn gặp một con bò khác trong toàn bộ đời mình!”
Poseidon có thể trực tiếp trừng phạt Crete. Ông có thể tiêu diệt Knossos với một trận động đất hoặc quét qua toàn bộ hạm đội Crete với một đợt sóng thủy triều, nhưng điều đó sẽ chỉ khiến cho người dân của hòn đảo phát điên lên với ông. Poseidon muốn làm bẽ mặt gia đình hoàng gia và khiến mọi người phẫn nộ với Minos và Pasiphaë, nhưng ông không muốn bất cứ hậu quả gì. Ông muốn người của Crete tiếp tục cầu nguyện và hiến tế ở đền thờ của ông.
“Ta cần một cách lén lút để báo thù,” Poseidon quyết định. “Để xem nào… kẻ nào chuyên việc lén lút và đáng xấu hổ đây?”
Poseidon đến gặp nữ thần tình yêu, Aphrodite, bà đang lang thang ở spa ngày của mình trên Núi Olympus.
“Nàng sẽ không tin được điều này,” Poseidon nói với bà. “Nàng biết Vua Minos của Crete chứ?”
“Mmm?” Aphrodite tiếp tục đọc tạp chí thời trang của mình. “Ta cho là thế.”
“Hắn ta xúc phạm ta! Hắn ta đã hứa hiến tế một con bò, nhưng hắn đã không làm thế!”
“Mm-hmm?” Aphrodite lướt qua phần quảng cáo của hãng túi Givenchy.
“Ngoài ra,” Poseidon nói, “hoàng hậu của hắn, Pasiphaë – nàng hẳn đã nghe nàng ta nói gì về nàng?”
Aphrodite liếc lên. “Xin lỗi?”
“Ý ta là phải, Pasiphaë xinh đẹp,” Poseidon nói. “Nhưng người ta luôn nói nàng ta đáng yêu như thế nào khi so sánh với nàng. Và hoàng hậu không bao giờ ngăn cản họ. Nàng có thể tin được điều đó không?”
Aphrodite gấp cuốn tạp chí của mình lại. Đôi mắt bà tỏa ra một ánh màu hồng nguy hiểm. “Người ta đang so sánh hoàng hậu phàm trần này với ta ư? Nàng ta cho phép điều đó ư?”
“Phải! Và lần cuối cùng Pasiphaë hiến tế ở đền thờ của nàng là khi nào, hay gọi nàng là nữ thần xinh đẹp nhất?”
Aphrodite lướt qua danh sách những vật tế và những lời cầu nguyện trong đầu mình. Bà theo dõi sát sao những người phàm trần nào kính trọng bà đúng đắn. Tên của Pasiphaë không nằm ở đâu trong tốp hai mươi cả.
“Ả phù thủy vong ơn đó,” Aphrodite nói.
Công bằng, Pasiphaë thực sự là một phù thủy. Bà ấy yêu các phép ma thuật và độc dược. Bà thậm chí còn tham lam và kiêu căng hơn chồng mình – về cơ bản không phải một người tốt bụng gì cả – nhưng mà đổ tội cho bà vì không là một nữ hâm mộ của Aphrodite… ừm, điều đó như thể đổ tội cho tôi vì không là một người bay thường xuyên. Zeus và tôi – chúng tôi cố gắng ở ngoài lãnh thổ của nhau.
Dù sao, Poseidon thấy một cơ hội để báo thù, và ông nắm lấy nó. Tôi không thể bảo vệ lựa chọn của cha mình. Ngay cả những vị thần tốt nhất có thể trở nên độc ác nếu bạn khiến họ tức giận.
“Nàng hoàn toàn nên trừng phạt nàng ta,” Poseidon gợi ý. “Hãy khiến nhà vua và hoàng hậu bị nhạo báng vì bất kính với ta… Ý ta là, bất kính với nàng.”
“Ngài đã có ý tưởng gì rồi?” Aphrodite hỏi.
Đôi mắt Poseidon lóe lên rực rỡ hơn chiếc áo Hawaii của ông. “Có lẽ hoàng hậu nên yêu đương. Nàng ta nên có vụ ngoại tình kinh tởm, đáng xấu hổ nhất mọi thời đại.”
“Với David Hasselhoff?”
“Tệ hơn!”
“Chairlie Sheen?”
“Tệ hơn! Biểu tượng hoàng gia của Minos là một con bò, đúng chứ? Trong bãi quây của hắn ta, hắn giữ một con bò trắng mà hắn yêu hơn bất cứ thứ gì khác trên thế giới. Nếu như hoàng hậu cũng phải lòng với con bò đó …?”
Thậm chí với Aphrodite, ý tưởng đó cần một lúc để thấm thía. “Ôi, thánh thần… Ồ, không phải ý của ngài là… Ôi, điều đó thật bệnh hoạn!”
Poseidon cười toe. “Phải không?”
Aphrodite khó bị ảnh hưởng. Bà đi vào phòng nhỏ của các nữ thần, nôn ra, chỉnh trang lại khuôn mặt và ra lại. “Rất tốt,” bà quyết định. “Đây là một sự trừng phạt thích đáng cho một hoàng hậu không bao giờ kính trọng ta.”
“Hay ta,” Poseidon nói.
“Gì cũng được,” Aphrodite nói.
@by txiuqw4