sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 120: Dục Tốc Bất Đạt

Triệu Cảnh ban một tờ chiếu thư khiến của Điểm Thương quốc sôi trào, không chỉ có vậy, các nước láng giềng xung quanh cũng kinh ngạc không thôi, không ai nghĩ tới, một Hoàng tử không nhận được sủng ái lại có thể thừa vương vị, một bản chiêu cáo thiên hạ, nhất loạt từ trên xuống dưới nổ tung trong nghi ngờ, phân vân. Tuyết Dao cầm trong tay tờ chiếu ban bố Triệu Vũ Quốc ngày mai đăng cơ, phía bên trên nơi viết “Sắc phong Hoàng hậu” đang bỏ trống.

- Haiz…

Nàng thấp giọng than thở.

Đêm qua Triệu Vũ Quốc lại tới hỏi câu trả lời của nàng một lần nữa, nàng vẫn trả lời là chưa suy nghĩ xong. Vốn nghĩ hắn… chưa phong Hậu thì sẽ có thể phong phi tần, không thể ngờ, Triệu Vũ Quốc này chưa từng có hẹn ước với bất kỳ tú nữa nào.

Nói cách khác, ngày mai lên ngôi Hoàng đế, không những không sắc phong Hậu, mà trong hậu cung Tân Hoàng đế cũng không có bóng dáng một vị phi tần nào, chuyện như thế này đồn ra chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao…

Tuyết Dao thất thần nhìn mảnh giấy vàng trong tay mình, lòng nhiều xúc cảm.

Nếu như chỉ là đôi trai gái bình thường, nàng nguyện ý gả cho hắn ngay lập tức, cho dù nàng không biết rõ thân phận mình cũng không sao. Thế nhưng sự thật hắn bây giờ là người đứng đầu một nước, chuyện này bỗng nhiên trở nên phức tạp.

Sau khi Triệu Vũ Quốc lên ngôi, việc đầu tiên là phải làm thế nào trấn an cùng lung lạc đại thần trong triều, cách đơn giản nhất là nạp ái nữ của những vị đại thần đó làm phi, không tốn nhiều công sức, gọn nhẹ. Còn nàng, thân phận không rõ ràng, cái gì cũng không có, vậy thì chúng thần trong triều đời nào thừa nhận một quốc mẫu là nàng?

Đó chỉ là một phương diện, phương diện khác đó là, từ sâu thẳm trong lòng, Tuyết Dao không thể tiếp nhận được có ngày nàng sẽ chia sẻ Triệu Vũ Quốc cùng nữ nhân khác.

Mặc dù nàng biết Triệu Vũ Quốc phong Hậu cho nàng ngay ngày đăng cơ là để cho nàng có nền tảng quyền lực, có lẽ nào muốn để nàng không bị thua thiệt trong cuộc sống hậu cung sau này? Nàng phải chia sẻ trượng phu của mình với nhiều nữ nhân khác sao? Nàng không làm được, nàng tuyệt đối không làm được!

Tiếng cửa mở truyền tới, Triệu Vũ Quốc đi tới, Tuyết Dao nhận thấy sắc mặt hắn thập phần mệt mỏi, từ sau khi hồi cung hắn chưa từng nghỉ ngơi, cộng thêm mấy ngày không ngủ chăm sóc nàng cả ngày lẫn đêm khiến hắn gầy đi không ít.

Tuyết Dao nhíu mày:

- Tối hôm qua huynh lại không ngủ.

- Ừ.

Triệu Vũ Quốc tới ngồi bên Tuyết Dao đang nằm ở ghế dài.

Tuyết Dao đem vật trong tay quơ quơ trước mặt hắn:

- Như thế này huynh không cảm thấy có điểm không ổn sao?

Triệu Vũ Quốc mệt mỏi dụi đầu vào ngực Tuyết Dao, nhắm hai mắt lại:

- Không có gì không ổn cả.

- Ngày đăng cơ, huynh lộng quyền độc đoán như vậy, không sẽ chúng thần chỉ trích?

- Hừ!!!

Triệu Vũ Quốc thấp giọng hừ lạnh:

- Ta muốn mượn chiêu này để xem kẻ nào bất mãn với ta.

Tuyết Dao nghe được nhíu mày suy tư, âm thầm suy đoán dụng ý của Triệu Vũ Quốc:

- Huynh có nắm chắc không đấy?

Triệu Vũ Quốc chậm rãi mở hai mắt ra, chăm chú nhìn Tuyết Dao, hồi lâu ôn nhu nói:

- Cõi đời này, trừ nàng ra, còn ai có thể đoán tâm tư của ta?

Tuyết Dao tức giận liếc hắn:

- Ta lo lắng cho huynh, huynh có đối sách sao không nói cho ta.

Hắn nhíu mày:

- Nàng không cho ta đáp án, ta cũng không nói.

Tuyết Dao ngẩn ra, ngay sau đó thấp giọng thở dài

- Lòng ta đang mâu thuẫn vô cùng, làm sao cho huynh đáp án được.

Phút chốc, cả người Triệu Vũ Quốc cứng đờ, nhìn nàng hồi lâu:

- Nàng ghét những nữ nhân bên cạnh ta?

Tuyết Dao xoay mặt đi chỗ khác, nói vu vơ:

- Biết rồi còn hỏi.

- Ta còn biết, nàng sợ mang phiền toái đến cho ta.

- Ta mang phiền toái gì đến cho huynh?

Triệu Vũ Quốc ngồi dậy, bưng chén trà của nàng lên uống, lau khóe miệng, trong mắt mang theo nụ cười đùa bỡn:

- Ta đoán, nàng sợ không khống chế được bản thân, nhìn những nữ nhân không vừa mắt sẽ giết đi, lúc đó ta phải thu dọn tàn cục rối rắm, nàng sợ điều này phải không?

Khì khì, Tuyết Dao nhịn không được phì cười:

- Tại sao ta phải tính toán với những nữ nhân khác?

- Có lẽ là do…

Hắn cười thích thú.

Cười xong, Tuyết Dao thấp giọng hỏi Triệu Vũ Quốc:

- Huynh có từng nghĩ tới thân thế của ta.

- Nàng không phải lo lắng chuyện nàng.

Triệu Vũ Quốc trầm giọng cắt lời nàng.

Nhìn ánh mắt kiên định của Triệu Vũ Quốc, lòng Tuyết Dao xúc động, nghĩ lập tức đáp ứng, thế nhưng thời khắc này nàng thiếu dũng khí, chỉ thở dài:

- Ta nghĩ, ta sẽ đáp ứng huynh, nhưng không phải là bây giờ…

Triệu Vũ Quốc gật đầu, ngay sau đó nhỏ giọng nói như tự trách bản thân:

- Thực ra ta rất hiểu tính cách của nàng, trong tỉnh cảnh này, nếu ép nàng đáp ứng, ta thật có lỗi. Là ta quá nóng lòng…

Lời này khiến Tuyết Dao an lòng, thật ra thì vấn đề trọng yếu chính là nàng không thích để người khác an bài cuộc sống của mình, con đường nàng đi, phải do chính nàng lựa chọn. Lần này, Triệu Vũ Quốc nóng lòng quá mức, không suy nghĩ đến cảm thụ của Tuyết Dao, ngược lại, nếu Tuyết Dao thu xếp mọi sự xong xuôi mới nói cho hắn, chỉ sợ hắn cũng không thể đáp ứng, hai người kiêu ngạo ở cùng một chỗ mà không xung đột với nhau, quả nhiên một mối nhân duyên trời định.

Tuyết Dao nhẹ nhàng chui vào lòng ngực hắn, bốn mắt giao nhau, nhiệt độ bỗng tăng cao như trong lò luyện đơn của Thái thượng lão quân.

- Cúi đầu xuống.

Nàng nhẹ giọng nói.

- Sao cơ?

- A….

Không cần trả lời, Tuyết Dao đã chủ động dâng môi hồng của mình lên, nhu tình tựa thủy hôn vào môi hắn, sau đó đôi môi nàng hướng xuống dưới, nhẹ hôn lên trái tim đang đập thình thịch của hắn, không hề có một lời nói, đáp án của Tuyết Dao lại đã rõ ràng, hắn không cần nóng vội, hãy kiên nhẫn đợi chờ!

Sáng hôm sau.

Trong lòng Tuyết Dao vô cùng thấp thỏm lo âu, sợ xảy ra đột biến trong quá trình hắn đăng cơ, nàng mặc khôi giáp cấm vệ quân, đứng ở vị trí gần Triệu Vũ Quốc nhất, nếu có phát sinh đột biến sẽ ứng cứu nhanh nhất, bên cạnh đó vị trí này dễ quan sát được toàn bộ đại thần trong triều.

Khi văn võ bá quan quỳ lạy, Tuyết Dao thấy được thiên kỳ bách quái ánh mắt, mê mang có, thấp thỏm có, còn có cả khinh thường, nhưng nhiều nhất là ánh mắt cao hứng cùng kích động, điều này khiến Tuyết Dao khó hiểu.

Thạch Đông Thăng bên cạnh nói nhỏ:

- Thật ra thì, nhiều năm nay Hoàng thượng đánh giặc nơi biên ải, lập nhiều chiến công hiển hách, không những vậy, còn âm thầm cứu những người bị Nhị điện hạ vu khống, còn cứu cả những cô nương bị hắn hãm hại, hôm nay ngài lên ngôi chính là ý nguyện của nhiều người.

- À!

Mắt Tuyết Dao hiện rõ sự tán thưởng, trong lòng vô cùng cảm thán Triệu Vũ Quốc tính toán kĩ càng.

Lễ đăng cơ cuối cùng cũng kết thúc, văn võ bá quan thi nhau cung chúc Tân Hoàng đế, Tuyết Dao theo cấm vệ quân vào Hiên Viên điện.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…

Tuyết Dao nhìn Triệu Vũ Quốc, không biết vô tình hay cố tình, ánh mắt Triệu Vũ Quốc cũng đang hướng về nàng, trong giây lát, bốn mắt nhìn nhau, hơn cả thiên ngôn vạn ý.

Triệu Vũ Quốc ngồi cương nghị trên long ỷ cửu thiên, một thân long bào làm nổi bật lên vẻ oai hùng của hắn, mặt vô cùng bình tĩnh nhìn chúng thần cung chúc, cả người toát ra khí phách vương giả, không giận mà uy. Lời thỉnh an vừa dứt, trong đại điện nhất thời im lặng. —- Triệu Vũ Quốc đăng cơ ngôi vị Hoàng đế thứ mười một của Điểm Thương quốc, thế nhân gọi ngài là Vũ Đế!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx