sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quyển 1 - Chương 9: Bằng Hữu Chi Gian

ì bị thương nên mụ mụ giúp ta xin nghỉ học ở trường để ta ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Ăn xong điểm tâm, ba ba mụ mụ đều đi làm cả, ta một mình nằm ở trên giường nhàm chán xem họa báo.

"Trường Cung, Trường Cung, ngươi có ở nhà không, mau mở cửa cho ta với."

"Ai vậy? đến sớm thế."

"Ta đây, Áo Đức đây. Đến cả tiếng ta cũng không nhận ra à."

"Áo Đực ngươi sao lại đến đây." Ta vừa nói vừa chạy ra mở cửa.

"Trường Cung, nghe nói ngươi bị thương, thế nào đã khỏi chưa?"

"Tốt hơn rồi, ngày hôm qua thật đen, không biết sao mà ta có thể qua được nữa, ngươi nói xem, sao ở gần thôn chúng ta lại xuất hiện ma thú nhỉ!"

"Ai biết được, đây là Tuyết Linh Đan ta trộm ở chỗ ba ra đấy, nửa ngày mới được."

"A, ngươi đem bảo bối của ba trộm ra cho ta á? Tuyết Linh đan đúng là bảo bối của thôn trưởng, chính là ông nội của Áo Đức nhiều năm mới luyện chế được, đối với hỏa độc rất có hiệu nghiệm.

"Không cần đâu, Áo Đức, cám ơn, ta cũng sắp khỏi rồi không cần lãng phí linh đan này."

"Thôi, thôi không cần khách khí nữa, mau ăn đi, chờ ngươi khỏe hẳn ta còn muốn luận bàn ma pháp với ngươi nữa đấy."

"Áo Đức, cám ơn ngươi." ta hai mắt đều hồng cả, đem linh đan ăn vào. Một cảm giác thanh lương thấm tới toàn thân ta, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

"Cảm ơn cái gì. Ai khiến ngươi là lão đại của ta đây, từ nay về sau còn phải nhìn ngươi ni, về sau phát đạt nhớ đến huynh đệ này là được."

"Tốt, từ nay về sau chúng ta huynh đệ có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, đồng cam cộng khổ " ta lớn hơn hai tháng so với Áo Đức. Từ nhỏ cùng lớn lên với hắn nên được hắn gọi là lão đại. ( vì sao lại lớn hơn hắn a, lúc nhỏ trưởng bối của hắn bảo ta coi chừng hắn lúc chơi đùa ) (@dịch giả: đoạn này dịch tối nghĩa bà con thông cảm) thật không nghĩ tới Áo Đức lại đối với ta tốt như vậy.

Cảm tình thuần chân của hài tử quả thực là thứ quý nhất.

"Ngươi hôm nay sao không phải đi học a, Áo Đức."

"Sư phụ bảo chúng ta ở nhà Minh Tư tăng cường ma pháp lực, sau mấy tháng nữa không phải là khảo thí tốt nghiệp sao. Vì thế nên cho chúng ta nghỉ một tháng, Minh Tư thì chỗ nào chả như nhau."

"Oa, các ngươi sướng thật a, so với hạnh vận của ngươi ta thì... sigh" Nhìn Áo Đức ta thật hối hận lúc trước không cùng với hắn chọn Thủy hệ ma pháp.

"Trường Cung, chúng ta hai năm này đều học tập bận rộn, không có thời gian gặp nhau, ngươi học ma pháp giờ thế nào rồi. Sư phụ ngươi đối với ngươi không tốt à? mỗi lần nhìn thấy người đều chẳng có tinh thần gì cả." Từ ngày theo lão ma quỷ đến này ta mỗi ngày đều đi sớm về khuya, rất ít gặp Áo Đức. Cho dù là đến tối về nhà ta cũng bị lão ma quỷ hành hạ tới kiệt sức hết hơi. Vì vậy chúng ta không có liên lạc được với nhau. Không nghĩ tới, Aid Đực thực sự nhớ ta, quả là hoạn nạn mới thấy chân tình a.

"Há chỉ là không tốt a, quả thực chính là ma quỷ, lão vu bà cũng không bằng một phần mười của hắn a"

"A! so với lão vu bà còn kinh khủng hơn, ngươi thật là thảm a." Áo Đức kinh ngạc tới không có nhắm được miệng lại.

"Áo Đức, ngươi học được những ma pháp nào rồi!"

"Giống như mấy người thủy hệ đó, Thủy hệ trị liệu thuật, thủy hệ công kích ma pháp, ta thứ tu là phong hệ ma pháp cho nên cũng được lắm a, ta bây giờ tật phong thuật là đệ nhất lớp. haha"

"Nhìn vẻ đắc ý của Áo Đức ta không nhịn được có chút nghi ngờ, liền hỏi thử: "Có phải là vì phải chạy trốn nữ sinh đồng học với ngươi không đó?"

Áo Đức không cười nữa, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại biết được??"

Ha ha ha, hai chúng ta đều phá lên cười.

"Trường Cung ngươi được ở nhà nghỉ mấy ngày?"

"Đại khái khoảng 4, 5 ngày thôi!"

"Mỗi ngày ta sẽ đến tìm ngươi chơi, chờ vết thương của ngươi tốt rồi chúng ta sẽ "bàn luận" một chút nha."

"OK, tiểu tử nhà ngươi không phải coi thường tấn công ma pháp của ta hả, cứ chờ đấy." Áo Đức luyện có giỏi đến mấy cũng không có khả năng bằng được ma pháp lực của ta, đến lúc đó sẽ đè bẹp tiểu tử nhà hắn. hắc hắc.

Dù sao đều là hài tử, háo thắng rất cao a!

Rất nhanh, hai ngày trôi qua, vết thương của ta cũng đã khỏi hẳn. Áo Đức mỗi ngày đều đến thăm ta nói khỏi rồi thì hôm nay chúng ta ra luận võ. Ta cũng nóng lòng muốn thử xem công phu của hắn rốt cục đã luyện đến đâu rồi.

"Lão Đại, ta tới rồi, ngươi mau tới đây."

"Tới đây tới đây, ngươi vội vã chịu chết quá a, ha ha!"

"Hừ, ai thắng sau mới biết được, ngươi ngay cả công kích ma pháp đều không có, ngươi lấy cái gì mà thắng ta chứ?"

"Cứ thử xem!"

Áo Đức lấy thế, trước tiên gia tăng cho mình tật phong thuật, Thủy Thuẫn sau đó bắt đầu niệm ma pháp tấn công của hắng.

Ta thong dong nhìn hắn, không có chút vội vã nào cả vì ta biết bằng trình độ của hắn nếu không thể sử dụng ma pháp tấn công toàn phương vị thì "Di chuyển tức thời" của ta có thể dễ dàng né tránh được.

Quả nhiên, một quả Thủy Đạn hướng ta phóng tới, ta liền dùng "Di chuyển tức thời" chuyển di sang bên trái một thước, Thủy Đạn bay sát bên người ta trượt đi. Áo Đức dụi dụi mắt cứ tưởng mình bị hoa mắt rồi. Tiếp theo, các loại sơ cấp ma pháp thủy hệ không ngừng hướng về ta công tới. Ma pháp như thế sao có thể đánh trúng ta đây.

"Lão Đại, đây là ma pháp gì mà so với Tật Phong Thuật của ta nhanh hơn vậy."

"Đương nhiên, đây là "Di Chuyển Tức Thời" trong không gian hệ ma pháp."

"Lão Đại, ngươi xấu lắm, ngươi như vậy mà gọi là tỷ thí a, cứ tránh đi tránh lại mãi."

"Được rồi, ta đây không tránh nữa, lại đây nào." Vừa nói ta bên ngòai gia tăng cho mình quang lăng thuẫn.

Thấy ta không có tránh né nữa Áo Đức lập tức phóng một Thủy Đạn công tới ta. Ta cười thầm, đem quang lăng thuẫn quay về hướng của Áo Đức. Thủy Đạn đánh trúng vào Quang Lăng Thuẫn liền bị đập ngược trở lại toàn bộ cho hắn. Áo Đức cả người ướt đẫm lại còn bị Thủy Đạn đánh cho ngã bổ nhào.

"Không đánh nữa, không đánh nữa, người dùng toàn là cái gì ấy, ta nhận thua rồi" Áo Đức từ trên mặt đất bò dậy.

"Phục ta chưa, nếu không phải là toàn phương vị ma pháp thì không có khả năng đánh trúng ta đâu. Phòng ngự và né tránh của ta đã đạt tới trung cấp ma pháp sư rồi đấy."

"Không hổ là lão Đại a, không nghĩ được là không có công kích ma pháp mà lão đại ngươi cũng lợi hại như thế a. Ta phục rồi, từ nay về sau ta sẽ năng chơi với ngươi thôi"

Nhìn ánh mắt kính nể của Áo Đức ta trong lòng càng vui sướng.

"Ngày mai chúng ta đến trường đi, ta sẽ đem ngươi đi tới chỗ này. Ở dấy là có thể luyện tập né tránh rất tốt đấy. Mặc dù không thể lợi hại bằng "Di chuyển tức thời" của ta nhưng bất quá đối với tật phong thuật của ngươi sẽ rất tốt đấy."

"Tốt quá, cám ơn lão Đại."

"hắc hắc, cám ơn?? ngày mai cho tiểu tử ngươi biết sự lợi hại của Bao Tải Trận a."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx