sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8: +9: Vào Ngục

a nói một cách khó khăn: "Nhưng phụ vương của muội thật sự sẽ tiếp nhận huynh sao? Muội đừng quên, huynh đã giết nhiều tộc nhân Ma tộc như vậy a! Làm bên muội tổn thất thảm trọng như vậy. Huống chi, huynh cũng không thể để bên muội tiến công tộc nhân của huynh."

Mộc Tử trầm mặc một lúc, lát sau, nàng nói: "Có lẽ tổn thất lần này sẽ làm phụ vương đình chỉ dã tâm xâm lược lại, hơn nữa trong mắt phụ vương muội thì muội cũng có một địa vị rất quan trọng, theo muội cùng đi đi, muội thật sự không muốn rời xa huynh."

"Muội không muốn rời xa huynh " Lời Mộc Tử nói khiến cho lòng ta đầy xúc động, nếu có thể tránh tràng chiến tranh này thì thật là tốt quá.

Khi lòng ta đang thảm thắc, Lão đầu Ma tộc đột nhiên giương đôi mắt, quát: "Bất hảo, có ma pháp ba động."

Ta cả kinh, cũng lập tức phát hiện ma pháp ba động mãnh liệt. Ta hét lớn: "Mau, tiến vào ma pháp trận đi, có thể là bọn họ đuổi tới đó."

Sự thật vừa lúc chứng tỏ dự đoán của ta, bạch quang hiện lên, Chấn sư phụ, Địch sư phụ, Long sư phụ, Liệt sư phụ, Tinh sư phụ năm đại ma đạo sư một người không thiếu xuất hiện tại trước mặt chúng ta.

Địch sư phụ thấy ta đang ôm Mộc Tử bèn lớn tiếng phẫn nộ quát: "Trường Cung, ngươi đang làm gì vậy, ngươi có biết làm như vậy là phản bội vương quốc hay không?"

Mấy vị ma đạo sư kia cũng nhìn ta tỏ vẻ đầy tiếc nuối.

Ta buông Mộc Tử ra, phác thông một tiếng quỳ xuống trên mặt đất, nói với Địch sư phụ: "Địch sư phụ, con xin lỗi ngài, tuy nhiên, con thật sự không thể giương mắt nhìn Mộc Tử phải chết a!"

Chấn sư phụ thở dài giải thích: "Trường Cung, cho dù muốn chạy trốn ngươi cũng quá bất cẩn, những dấu vết mangười lưu lại trên mặ đất đã bán đứng ngươi, chúng ta chỉ thử dò xét vài phương vị rốt cục cũng tìm được nơi này, các ngươi đừng trốn nữa."

Địch sư phụ nói: "Được rồi, đừng nói cái gì nữa, Trường Cung, ngươi mau giúp chúng ta bắt lấy hai người Ma tộc kia, bằng công lao của ngươi trong quá khứ, hơn nữa có mấy lão già chúng ta đảm bảo cho ngươi, chắc chắn có thể vãn hồi cục diện."

Ta đau thương lắc lắc đầu, chém ra ma đấu trảm hướng về phía mấy vị sư phụ. Xoay người quát to với Lão đầu Ma tộc kia: "Ta kiên trì không được bao lâu đâu, mau dẫn Mộc Tử đi."

Các vị sư phụ còn không kịp đề phòng nên bị ta đánh bật trở lại nơi sườn núi.

Mộc Tử thê lương gọi ta: "Không, Trường Cung, hãy đi cùng muội."

Lão đầu Ma tộc giữ chặt lấy nàng, quát lên: "Công chúa, mau, không kịp nữa đâu, hắn lưu lại chưa chắc đã làm sao đâu."

Các vị sư phụ đều đã lại đây, không hề nói thêm lời nào, đều tự phát ra các loại ma pháp tiến tới. Ta biết đã rất muộn rồi nên vội quát to: "Mộc tử, đi mau, nếu ta không chết, sẽ đi Ma tộc tìm muội." Vì để cho nàng nguyện ý đào thoát, ta phải lừa nàng, vừa hô, ta vừa đem hết toàn lực chém ra quang nhận, hình thành quang vũ đầy trời đón lấy năm vị sư phụ ở ngoài.

Lão đầu Ma tộc đã bắt đầu phát động truyện tống ma pháp trận, mà ta bị năm vị ma đạo sư vây công cũng hỏng mất, căn bản là không thể ngăn cản nổi, nếu không phải ta có Tô Khắc Lạp để chi trượng trong tay sợ rằng ta một chút cũng chịu không được.

Quang mang hiện lên, Mộc Tử cùng Lão đầu Ma tộc đã tiêu mất.

Dưới công kích áp đảo, ngay cả năng lượng thánh kiếm ta cũng vô pháp khải động, ta vận dụng tia năng lượng cuối cùng, phát ra một đạo quang nhận phá nát truyện tống ma pháp trận, đồng dạng sai lầm, ta sẽ không tái phạm lần thứ hai.

"Bính." một tiếng, ta bị hoả long do Long sư phụ phát ra phá tan phòng ngự đánh vào giữa ngực ta. Cả người giống như đằng vân giá vũ văng đi. Máu tươi cuồng phún ra, mặc dù thế, ta cũng hiểu Long sư phụ đã lưu thủ, nếu không, ta đã hóa thành tro tàn rồi.

Ta văng ra ngoài hơn 10 thước, Tô Khắc Lạp để chi trượng rời tay ta lăn đi. Khóe miệng ta lộ ra nụ cười, bởi vì, Mộc Tử đã thành công chạy thoát.

Địch sư phụ bế ta lên, lão lệ thầm rơi, nói: "Trường Cung a, hài tử, sao ngươi phải khổ như vậy a!"

Ta rên rỉ nói: "Địch …… sư phụ ……, con …… phụ …… …… ngài …… đối …… con …… kỳ vọng,…… đối …… xin lỗi, …… …… ma pháp …… trượng …… kia…… tặng …… cấp ngài …… …… …… kỉ …… kỉ niệm…… cuối…… cùng." Nói xong, ta đã ngất đi. ( Địch sư phụ, con đã phụ kỳ vọng của ngài đối với con, con xin lỗi, còn ma pháp trượng kia con xin tặng ngài coi như kỷ niệm cuối cùng với ngài. Ta rút ngắn lại cho dễ hiểu, hắn sắp ngất mà nói lắm quá làm ta cũng suýt ngất theo hic.)

Đau quá a, hảo nhiệt a, toàn thân ta đều cảm thấy như bị xé ra.

"Nước, ta muốn uống nước." Ta mê hồ gọi. Không ai lí đến ta, đầu ta nặng trĩu, ta lại tiếp tục ngất đi.

Không biết qua bao lâu, ta lại một lần nữa tỉnh lại, ta mông lung mở mắt, chỉ thấy trước mắt toàn một màu đen tối. Ta đang ở nơi nào? Trong ngục sao? Hẳn là không phải. Ta còn cảm thấy trên người rất đau. Xem ra, ta bị thương không nhẹ a. Ta thử thăm dò vận hành ma pháp lực trong cơ thể, một điểm đều không có, ta biết, chính mình đã bị phong ấn. Toàn thân không có một tia khí lực, khiến cho ta căn bản không cách nào dụng phá ma phong.

Chậm rãi, con mắt ta từ từ thích ứng với bóng tối, phát hiện nơi này là một toà thạch lao, ta nằm ở trên thạch sàng, chỉ có một ít cỏ khô đắp cho ta, tay chân đều bị xích ở bốn chân giường đá. Kỳ thật, căn bản là không cần khoá, bởi vì ta ngay cả một ngón tay cũng không thể động được. Đương nhiên, nói cũng không thể nói được.

Bên trái tường đột nhiên mở ra, một người nữ tử đi vào, trong tay nàng bưng một cái khay, đi tới bên người ta, dụng cái thìa xúc từng ngụm từng ngụm cháo xúc vào trong miệng ta, mang theo một cổ dược vị nhè nhẹ, không biết là món gì nữa.

Cứ như vậy, ta chỉ được ăn mỗi món cháo kjia, nếu cứ ba lần một ngày mà tính, ta hẳn là ở chỗ này nhiều ngày rồi, từ từ ta đã có thể nói được, vết thương cũng đã hết đau, nhưng vài bộ vị vẫn không thể cử động được.

Nữ tử kia lại một lần nữa tiến tới, ta cố gắng lên tiếng hỏi nàng:"Đây là đâu?"

Nghe thấy thanh âm của ta, nữ tử kia cả kinh nhưng vẫn lắc lắc đầu, không có trả lời, vẫn như cũ chỉ mang một chén cháo đặt vào cho ta.

Ta vội la lên: "Ngươi có thể nói chuyện được không?"

Nữ tử kia như không để ý tới, xoay người bước đi....

Một thời gian không lâu sau, thạch bích lại mở ra, từ tiếng bước chân ta nhận ra lần này có một người khác đến.

Thanh âm Khả Trát truyền tới, "Trường Cung a, sao ngươi phải tự làm khổ mình như vậy chứ?"

Ta lạnh lùng nói: "Khả Trát thúc thúc, là ngài sao?"

Khả Trát nói: "Là ta, ngươi khoẻ chưa, thân thể khôi phục thế nào rồi?"

Ta trả lời: "Đã ổn rồi, thương thế cơ bản đã lành hết thế nhưng toàn thân vẫn không thể cử động được."

Khả Trát than vãn: "Hài tử ngươi thật là thiếu suy nghĩ, chỉ vì yêu nữ Ma tộc mà huỷ bỏ đi tiền đồ tươi sáng của mình, ngươi còn khiến cho mấy vị sư phụ rất thương tâm, địch viện trưởng còn ngã bệnh nữa."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx