sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9: giấc Mộng Chữa Thương

a lảo đảo ngã bịch xuống đất, cố gắng hớp mấy hơi thật sâu, tức giận nói:

-Ngươi định giết ta à, ra sức mạnh như vậy.

Tiểu Kim xấu hổ nói:

-Chủ nhân, xin lỗi, là ta quá kích động nên không kiểm soát tốt lực đạo, ngươi đừng tức giận nữa.

Ta cười nói:

-Quên đi, tạm tha cho ngươi, sau này nhớ chú ý, nắm xương tàn này của ta chịu không nổi ngươi đâu. Được rồi lúc trước ta cho ngươi đi báo tin cho bọn Tu Ti đại ca, ngươi có gây không ít phiền toái cho bọn họ đúng không?

Tiểu Kim cuống quít lắc đầu, ủy khuất nói:

-Là bọn họ đánh ta trước mà, ta cũng chưa hề đánh trả lại, chẳng qua chỉ là đập cánh gầm rống hù dọa họ một chút ít thôi.

Tu Ti cười nói:

-Quên đi Trường Cung, ngươi cũng đừng trách nó, chẳng qua chỉ là hiểu lầm.

Tiểu Kim gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nói:

-Đúng, đúng, đúng, đều là hiểu lầm cả thôi mà, chỉ có Tu Ti đại ca là người tốt, a, không đúng, chủ nhân cũng là người tốt nữa.

Thấy bộ dạng nó đáng yêu như vậy, mọi người ai cũng đều bật cười.

Lôi Vân đi tới trước mặt Tiểu Kim, cẩn thận quan sát toàn thân nó:

-Đây chính là rồng à, thật là tuyệt đẹp.

Tiểu Kim ưỡn ngực lên, nói:

-Đương nhiên, có điều ta chính là rồng đẹp nhất của Long tộc.

Tu Ti nói:

-Được rồi, ngươi đừng khoác lác quá, Trường Cung, ta sẽ nhanh chóng trị liệu cho ngươi, càng sớm càng tốt.

Bởi vì nghe thấy Tiểu Kim đến, Mộc Tử cũng đi ra, nàng vừa nghe thấy Tu Ti nói sẽ trị thương cho ta, lập tức thân thể mềm mại nhào tới, ôm lấy cánh tay ta, kích động nói:

-Trường Cung, vết thương của huynh có thể trị khỏi thật sao? Thật là tốt quá, tốt quá.

Ta bình thản nói:

-Nàng vẫn còn quan tâm đến vết sẹo của ta sao, có thể hoàn hảo chữa khỏi hay không, cũng chưa nói chắc được. Công chúa điện hạ, xin người tự trọng.

Mộc Tử buông tay ra, nghẹn ngào nói:

-Trường Cung, huynh biết muội không phải là ý như vậy mà, huynh …

Ta khoát tay ngăn Mộc Tử nói tiếp, thở dài nói:

-Để ta trị thương xong hãy nói tiếp đi, dù sao ta cũng hy vọng có thể trị khỏi được.

Mộc Tử gật đầu, quả quyết nói:

-Nhất định có thể, nhất định có thể. Tu Ti đại ca, chuyện của Trường Cung ta xin nhờ ngươi hết.

Tu Ti mỉm cười nói:

-Yên tâm đi công chúa điện hạ, ta sẽ tận lực cố gắng.

Ta cùng với Tu Ti tiến vào thạch thất.

Chiến Hổ đại ca nói:

-Các huynh đệ, chúng ta rải đều xung quanh đây, hộ pháp cho Trường Cung.

Đông Nhật, Kiếm Sơn chỉ chờ có thế, lập tức chia ra bao vây quanh thạch thất.

Ta ngồi đối diện với Tu Ti ở trên giường trong thạch thất, Tu Ti nói:

-Trường Cung, ngươi cởi hết quần áo ra đi.

Ta trong lòng phi thường khẩn trương, nhanh chóng cởi hết y phục. Tu Ti chứng kiến toàn thân ta chằng chịt sẹo, không nhịn được hít sâu vào một hơi, nghẹn ngào nói:

-Huynh đệ, ngươi bị thương nghiêm trọng như thế, ai, ca ca nhất định sẽ tận lực trị liệu cho ngươi. Đầu tiên có thể sẽ có chút đau đớn, ngươi cố gắng nhẫn nại một chút.

Ta kiên định gật đầu, nói:

-Làm đi, Tu Ti đại ca.

Tu Ti nói:

-Ngươi đem toàn bộ ma pháp lực ẩn giấu hết đi, không phát xuất năng lượng đề kháng lại ta, buông lỏng toàn thân, chú ý nhé, ta sắp bắt đầu đây.

Một cái tù và nhỏ màu trắng trong suốt xuất hiện trong tay Tu Ti, theo lời ngâm chú ngữ, tù và đó rung lên nhè nhẹ, phát ra âm thanh trầm trầm, trực tiếp truyền thấu vào não ta.

Thiên Thần Hào Giác ( Tù và thiên thần ) phát ra ánh sáng trắng huyền ảo, bao phủ trước mặt Tu Ti, hắn nhắm chặt 2 mắt, hoàn toàn dựa vào ý niệm để khống chế nó. Tù và phát ra quang mang nhè nhẹ, bao phủ lấy toàn thân ta. Ta cũng không có cảm giác gì khác thường, chỉ là một tia yếu ớt thanh âm liên tục truyền đến tai ta, thanh âm đó khi thì sắc bén, lúc lại nhu hòa, khi thì trầm ổn lúc lại như thúc giục gấp gáp. Tựa hồ như tùy theo tâm trạng của ta mà điều chỉnh, phát sinh biến hóa.

Tu Ti trầm giọng nói:

-Hai tai không nghe việc ngoài cửa, toàn tâm chú ý việc trước mắt, thu nhiếp tâm thần, bảo nguyên quy nhất.

Nghe lời hắn nói làm cho ta thoáng rùng mình, cũng nhắm nghiền mắt lại, để mặc cho thanh âm xâm nhập tâm trí, tâm ta từ từ bình tĩnh trở lại, tựa như rơi vào trạng thái minh tư.

Tu Ti trầm giọng quát:

-Thần Vương ban cho ta Tù và, âm thanh thấu cả chín tầng mây.

Theo chú ngữ mà Tu Ti ngâm xướng, ta cảm giác được một luồng nhiệt khí nhẹ nhàng rót vào từng lỗ chân lông, trong khoảng khắc ấy, ngọt, mặn, chua, cay, đắng vô số mùi vị từ các đầu mối thân kinh toàn thân truyền đến. Quả thực vô cùng khó chịu a, so với lúc bị nguyên tố hắc ám ăn mòn toàn thân cũng không kém gì, ta cũng không thể nào bảo trì trạng thái minh tư nữa. Từng giọt từng giọt mồ hôi rỉ ra từ trán ta, ta phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt từ trong cuống họng. Nhưng vì quyết tâm khôi phục lại dung mạo, có thể cùng Mộc Tử chung sống hạnh phúc về sau, ta cũng cắn răng chịu đựng tình trạng thống khổ không thể đánh giá hết bằng lời nói này.

Nhiệt khí xung quanh càng lúc càng xâm nhập mãnh liệt, ta thân thể phảng phất cảm giác giống như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Ta với Tu Ti đại ca hoàn toàn tin tưởng, tùy ý để nhiệt khí lưu chuyển khắp toàn thân, 3 chủng loại năng lượng ấy mãnh liệt tác động vào ta, ý thức ta dần dần trở nên mơ hồ, rốt cục cũng biến mất, ta từ từ lịm đi, tư tưởng như rơi vào không gian hắc ám vô tận.

-Chíp chíp chíp chíp.

Tiếng chim từ cửa sổ vọng vào làm cho ta từ cơn mê giật mình tỉnh dậy. Trong phòng đã rất sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người ta, cảm giác toàn thân vô cùng ấm áp thoải mái. 3 chủng loại năng lượng vẫn đang vận hành loạn xạ xung quanh ta. Ta vội vã ngồi bật dậy từ trên giường.

-A!

Ta đột nhiên sợ hãi kêu lên, bởi vì ta phát hiện các vết sẹo trên người, đại bộ phận đã hoàn toàn tiêu biến, còn các vết lồi lõm xấu xí ngoài da cũng lặn sạch, chỉ đề lại dấu vết mờ mờ trên da. Ta run rẩy lấy tay tự vuốt mặt mình thấy quả nhiên cũng giống như vậy, các vết sẹo cũng đều tiêu biến hết.

Ta không phải đang nằm mơ sao, ta dùng sức tự cấu tay mình một cái, ai da, đau điếng, xem ra là ta đang ở tại nhân thế. Theo máu lưu thông, tinh thần ta phấn chấn lên rất nhiều, đột nhiên ta phát hiện một người sắc mặt tái nhợt nằm sóng xoài cách đó không xa, chính là Tu Ti đại ca.

Ta nhanh chóng đưa tay bắt mạch cho hắn, mạch vẫn đập nhưng rất mỏng manh, yếu ớt. Ta cẩn thận vận Thăng Long quyết đấu khí, thăm dò toàn bộ thân thể hắn. Nguyên lai là do tiêu hao quá nhiều đấu khí mà ngất đi. Ta trong lòng thầm cảm kích Tu Ti, để chữa trị cho ta, hắn không ngại dốc hết toàn lực a.

Sợ hắn chịu đựng không được, ta thong thả dùng đấu khí đưa vào trong cơ thể hắn, theo Thăng Long quyết từ từ lan đi khắp toàn thân, sắc mặt Tu Ti dần dần hồng trở lại.

Tu Ti thở hắt ra một hơi, từ trong hôn mê từ từ tỉnh lại.

Ta nhẹ giọng kêu:

-Tu Ti đại ca, Tu Ti đại ca, tỉnh lại đi.

Tu Ti trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ, mơ hồ từ từ mở mắt, nhìn hắn tỉnh lại, ta kinh hãi mừng rỡ nói:

-Tốt quá, Tu Ti đại ca, ngươi tỉnh lại rồi.

Tu Ti nhìn thấy ta dường như kích động phi thường, nắm chặt bàn tay ta, cố gắng ngồi dậy, nước mắt chảy dài trên mặt, đau khổ nói:

-Trường Cung, ta xin lỗi ngươi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx