sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12: anh Hùng Cứu Mĩ Nhân

a cười nói:

-Nguyên lai là ngươi có dự mưu từ trước đúng không, ta chúc phúc cho ngươi, nếu thật sự không được, ngươi có thể mang theo A Thủy của ngươi trốn đi, ta nhất định tại thế giới nhân loại bên này đối đãi các ngươi như thượng khách. Thế nào?

Khách Luân Đa hai mắt tỏa sáng, nói:

-Ta quả là muốn cùng A Thủy sum vầy một chỗ, hiềm nỗi trở lực không phải nhỏ, đề nghị này của ngươi quả thật rất tốt a, đến lúc đó có thể cùng với A Thủy sống tại xã hội loài người cùng với các ngươi, quả thật là chuyện tốt không mơ thấy nổi. Cuộc sống của loài người bên này so với Ma tộc chúng ta tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Oa … buồn ngủ quá, ta muốn đi ngủ, bao nhiêu chuyện nãy giờ tâm sự cùng ngươi, nói xong trong lòng thật sự thấy thoải mái, đêm nay nhất định ngủ rất ngon.

Nghe xong thiên tình sử này của Khách Luân Đa, ta cảm giác quan hệ của ta và hắn xích lại gần không ít. Đồng bệnh tương lân, mỗi nhà mỗi cảnh a.

Mặc dù vẫn chưa thể khôi phục dung mạo như trước nhưng tâm tình ta bây giờ rất là thoải mái. Giờ này hẳn không có chuyện gì, ta chợt muốn đi tản bộ ở vùng phụ cận vương phủ xem sao. Nghĩ đoạn, ta vung tay lên, mở túi không gian, lấy ra một cái nón tre lớn đội lên đầu, cái nón chính là trước kia ta mua ở kinh đô Ma tộc, lại lấy ra một miếng vải lớn trùm lấy pháp trượng Tô Khắc Lạp Để, nói với thủ vệ vương phủ một tiếng, lặng lẽ rời khỏi vương phủ ra ngoài.

Bầu trời giống như một thảm nhung đen mượt, là do mây đen kéo dài vạn dặm mà nên, ánh mặt trời ấm áp chiếu trực tiếp trên thân thể ta, cảm giác thoải mái không nói nên lời. Trên đường phố của pháo đài, dường như đâu đâu cũng thấy các sĩ quan đang điều động binh lính.

Ta tản bộ thong thả trên đường, xem xét cách bố trí các cứ điểm phòng ngự của pháo đài. Đột nhiên, phía trước truyền đến thanh âm một trận cãi cọ.

-Đã nói là không đi theo ta nữa, các ngươi muốn cái gì đây hả?

-Tiểu thư, người đừng nên đi lại lung tung ở đây, nếu như có chuyện gì xảy ra, bọn thuộc hạ không biết phải hồi báo thế nào.

-Được rồi, được rồi, các ngươi thật là phiền toái quá đi, ta cũng đâu còn là con nít nữa, làm sao có chuyện gì xảy ra được, hơn nữa pháo đài này là đất của chúng ta, làm gì có nguy hiểm nào ở đây chứ. Ta cảnh cáo các ngươi lần chót, cấm không được đi theo ta nữa.

Một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt ta, trên người nàng mặc một bộ ma pháp bào màu đỏ, cái miệng nhỏ nhắn đang dẩu lên, vẻ mặt rõ ràng là đang rất khó chịu. Bên cạnh nàng ta là 4 gã võ sĩ theo sát, nhìn bộ dạng ai nấy cũng đều khẩn trương phi thường.

Gã võ sĩ thủ lĩnh của cả bọn bất ngờ tiến lên phía trước, ngăn cản đường đi của thiếu nữ, cung kính nói:

-Tiểu thư, người theo bọn thuộc hạ trở về đi, nếu không hẳn lão gia sẽ rất tức giận.

Thiếu nữ bị tên võ sĩ kia dùng trường kiếm đeo bên người ngăn cản không cho tiến lên, cả giận nói:

-Ta không về, không về, ta nhất quyết không về.

Trường kiếm chắn ngang vẫn bất động không nhúc nhích mảy may. Thiếu nữ tức giận mặt mũi đỏ bừng, nói:

-Hay lắm, là ngươi bức ta ra tay đó nhé, hỡi Thần lửa vĩ đại, ban cho ta lực lượng của ngài, dùng ngọn lửa vô địch phá hủy mọi thứ trước mắt ta đi – Bạo Viêm.

Ái da, nha đầu này thật sự là tiểu hạt tiêu, đanh đá thật.

Ma pháp nguyên tố nhanh chóng tụ tập về phía bên cạnh cô gái, tên võ sĩ kia ngây ra một thoáng, một đống hỏa cầu đã phát nổ dữ dội ngay trước mặt hắn.

Võ sĩ ấy lâm nguy bất loạn, toàn thân phát xuất một tầng đấu khí trắng nhàn nhạt, xem ra hắn quả có bản sự, thực lực cũng phải ngang ngửa cấp Quang Minh Kị Sĩ. Bạo Viêm cùng đấu khí tương tác, phát ra hàng tràng tiếng nổ mãnh liệt, võ sĩ kia bởi vì phòng ngự quá gấp rút, nhất thời bị chấn lui về sau 2 bước. Thiếu nữ thừa dịp hắn bối rối thoái lui, phát ra tiếng cười khúc khích như chuông ngân, phảng phất như một làn gió, vượt qua sự ngăn chặn của võ sĩ.

Ngay lúc bọn họ đánh nhau kịch liệt, một tràng tiếng vó ngựa cấp tập vang lên trên đường. Một đội kị binh mang giáp nặng đang phi ngựa thẳng đến, xem dáng điệu vội vã của bọn họ, nhất định là đang trên đường thực thi một sứ mệnh hết sức quan trọng. Đúng lúc thiếu nữ vượt qua tên võ sĩ kia cũng là lúc đoàn kị binh kia phi ngựa tới. Cô gái nọ vốn đang phi thân nhảy ngược về sau, căn bản không thể phát hiện ra nguy hiểm. Tên võ sĩ mới rồi ngăn chặn nàng cũng hoảng hốt thét lên:

-Tiểu thư cẩn thận, nguy hiểm a.

Thiếu nữ kia lúc này mới phát hiện đội kị binh đã tiến sát đến trước mặt mình, quá kinh hãi đến ngây người ra, quên cả vận dụng phong hệ ma pháp né tránh, bọn trọng trang kị binh cũng đã nhìn thấy nàng, đều nhanh chóng ghìm chặt dây cương, nhưng bởi vì vốn là trọng trang kị binh, cả người lẫn ngựa đều mang khôi giáp rất nặng nề, dĩ nhiên quán tính rất lớn, trong lúc khẩn cấp cũng không thể nào ghìm ngựa lại ngay được. Mắt thấy thiếu nữ nọ đã sắp táng mạng dưới vó ngựa của kị binh, ta lập tức ra tay.

Trong cự ly ngắn thế này, dịch chuyển tức thời của ta phát huy uy lực cực đại, ta xuất hiện ngay bên cạnh thiếu nữ, vươn tay một cái, kéo nàng ta vào sát ngực mình, lúc thiết kị sầm sập băng qua cũng là lúc ta mang theo nàng di chuyển qua một bên đường. Hiện trường mọi người chỉ kịp thấy một bóng đen chớp lên rồi thiếu nữ không thấy tăm hơi nữa. Đám kị binh nọ chạy thêm chừng hơn 10 thước nữa mới kìm cương ngựa lại được.

Bốn tên võ sĩ đi theo thiếu nữ thấy một người bịt mặt cứu tiểu thư của họ, lập tức thở phào nhẹ nhõm, tên võ sĩ đứng đầu nhìn đám trọng trang kị binh quát:

-Bọn chó các ngươi mắt đui hết à, đường hẹp như vậy chạy nhanh làm gì hả?

Thống lĩnh của đám kị binh quát lại:

-Ngươi là ai, dám mắng chúng ta, nơi này là pháo đài chiến đấu với địch nhân, không phải công viên du ngoạn, ai để cho các ngươi mang theo tiểu cô nương đi lại lung tung như vậy.

Võ sĩ biến sắc tức giận, xăm xăm tiến đến trước mặt thống lĩnh kị binh, móc từ trong túi ra một khối lệnh bài, vung lên nhoáng một cái ngay trước mắt đối phương. Thống lĩnh đám kị binh tựa hồ như thấy quỷ, run lên, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, cung kính nói:

-Xin lỗi, là thuộc hạ không biết …

Võ sĩ đắc ý xua tay ngăn cản hắn tiếp tục nói, ngạo nghễ nói:

-May là lúc nãy tiểu thư chứng ta không gặp chuyện gì, nếu không, bọn các ngươi mỗi người mười mạng cũng không đủ để chém đâu.

Thống lĩnh kị binh cung kính nói:

-Dạ, dạ, dạ, sau này bọn tiểu nhân nhất định hết sức chú ý. Lúc nãy là do quân vụ khẩn cấp, cho nên …

Võ sĩ không kiên nhẫn nghe hắn nói hết, xua tay nói:

-Được rồi, quân vụ khẩn cấp, các ngươi mau đi đi. Sau này nhớ cẩn thận một chút là được.

Xem ra võ sĩ này cũng khá thấu hiểu đạo lý đối nhân xử thế ép người không nên ép quá. Không biết đám người này là ai, có thể khiến cho một đám trọng trang kị binh hung hăng kia phải ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Đám trọng trang kị binh lục tục lên ngựa rời đi, một tiếng nói thanh thoát vang lên bên cạnh ta:

-Ôi, ôi, ngươi buông ta ra đi chứ, muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương hay sao?

Ta cúi đầu nhìn lại, lúc này mới nhớ thiếu nữ xinh đẹp kia vẫn bị ta kẹp sát trong tay, ta vội vàng buông tay ra, lui về phía sau 2 bước, hạ giọng nói:

-Xin lỗi tiểu thư, tại hạ đường đột quá.

Thiếu nữ cười khúc khích, nói:

-Đa tạ ngươi đã cứu ta.

Ta nhẹ nhàng lắc đầu nói:

-Bất cứ ai gặp tình huống như vậy, chỉ cần có khả năng cũng đều sẽ ra tay thôi, tiểu thư sau này nàng đi đường nhớ cẩn thận một chút, nếu lại xảy ra chuyện như vậy, há chẳng phải là mất mạng một cách rất đáng tiếc hay sao?

Thiếu nữ mày liễu cau lại, xem bộ dạng chuẩn bị phát tác, nhưng dường như nghĩ tới chuyện ta là ân nhân cứu mạng của nàng ta, miễn cưỡng thu lại, chỉ nói:

-Ta biết rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx