sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 39: Hoàng Đế Tương Lai

a trong lòng mừng rỡ, hoan hỉ nói:

-Đây chính là đại hảo sự a, vậy thảo dân trước hết xin chúc mừng bệ hạ cái đã. Ha ha.

Nếu Mã Khắc lên làm quốc vương ta cũng không cần lo 3 quốc gia nhân loại bên này có vấn đề gì xảy ra, đã có Ngải Hạ vương quốc cùng Tu Đạt vương quốc toàn lực ủng hộ, Đạt Lộ vương quốc cũng chẳng có quyền gì phản đối ta nữa.

Mã Khắc đánh ta một quyền, nói:

-Lão Đại, cả ngươi cũng trên chọc ta à.

Chứng kiến giao tình thâm hậu giữa chúng ta, Phong Hào có chút không thấy thoải mái, bất giác ho khan 2 tiếng. Ta chuyển hướng sang thi lễ với hắn:

-Thật không có ý tứ. Xin chào Phong Hào nguyên soái. Quý quốc bây giờ đối với hòa đàm chắc không còn vấn đề dị nghị nào nữa chứ.

Phong Hào xấu hổ miễn cưỡng cười, nói:

-Chuyện lần trước ta cũng không làm chủ được, xin lỗi sứ giả thần linh Trường Cung.

Ta mỉm cười, nói:

-Mọi chuyện đã qua, ta cũng không muốn nhắc lại nữa. Sau này chuyện 3 quốc gia hợp tác, còn phải nhờ vả Phong Hào nguyên soái ngài nhiều lắm.

Phong Hào trên mặt lộ vẻ xấu hổ,thở dài một tiếng, nói:

-Các vị tự nhiên đàm đạo, ta có chút việc riêng, xin phép cáo từ.

Nói xong, quay người đi ra khỏi doanh trướng bộ chỉ huy.

Thấy hắn đi ra ngoài, Mã Khắc thở dài nói:

-Lão Đại, lúc trước ngươi hiển lộ thần uy, làm cho cả 3 vương quốc nhân loại kinh hãi. Ngoại trừ Tu Đạt vương quốc không liên can, bây giờ binh lính của Ngải Hạ vương quốc cùng Đạt Lộ vương quốc đều sợ không ngẩng đầu lên được. Nghe nói Phong Hào nguyên soái cũng đã đệ đơn từ chức lên cấp trên, chuẩn bị chuyển giao lại quyền lực.

Ta ngây ra một chốc, nói:

-Không nghiêm trọng vậy chứ?

Mã Khắc nghiêm giọng nói:

-Sao lại không nghiêm trọng? Ngày đó các ngươi trổ tài, lực lượng biểu hiện đó quả thật quá ghê gớm, căn bản là không phải là thứ mà con người có thể kháng cự lại. Bây giờ 3 quốc gia nịnh các ngươi còn không kịp, Phong Hào đắc tội với ngươi, hắn tự nhiên không thể đảm đương chức nguyên soái nữa, bắt buộc phải từ chức.

Ta lắc đầu, nói:

-Bây giờ ta cũng không thể lo việc đó nữa. Chỉ cần các ngươi cố gắng tuân thủ hòa ước là được. Ta phải lập tức rời đi, sau khi xử lý một số công việc, ta sẽ đến Thiên Liệt Hạp Cốc. Sợ rằng ngày Yêu Vương tái xuất đã không còn xa. Phải chuẩn bị sớm mới mong thành công được. Ngươi về sau này cũng phải nhanh chóng thao luyện quân đội, nhất là phải tập trung chú ý đến việc huấn luyện quang hệ ma pháp sư. Một khi có chuyện, cũng có thể ứng biến kịp thời, biết chưa?

Mã Khắc gật đầu, nói:

-Lão Đại, ngươi muốn ra đi rồi sao?

Ta ừ một tiếng, nói tiếp:

-Thời gian gấp gáp, ta cũng không còn cách khác, đợi sau khi tiêu diệt Yêu Vương, chúng ta sẽ còn gặp lại. Được rồi, Mã Khắc, ngươi sau này trở về, nhờ phải giúp ta ân cần thăm hỏi Địch sư phụ cùng Chấn sư phụ. Ta thật sự rất nhớ bọn họ.

Nếu không nhờ các vị sư phụ ra công dạy dỗ, làm sao có ta của ngày hôm nay, nhất là Địch sư phụ, từ khi ta gia nhập trung cấp ma pháp học viện, lão nhân gia vẫn toàn tâm toàn ý bồi dưỡng cho ta, rời xa người một thời gian dài như vậy, ta thật sự rất nhớ a.

Mã Khắc nói:

-Nhất định ta sẽ cố, lão Đại, ngươi bíêt không, ta cả đời này chỉ có hối hận sâu sắc nhất một chuyện.

Ta ngây ra một chút, hỏi:

-Hối hận chuyện gì?

Mã Khắc chán nản nói:

-Ta hối hận tại sao lúc đầu không theo ngươi đi tìm Quang Minh Thánh Kiếm, chẳng những bỏ lỡ khoảng thời gian đặc sắc đó mà còn không bao giờ có khả năng đạt tới thực lực như ngươi nữa.

Ta vỗ vai hắn, nói:

-Chuyện cũ qua rồi, hối hận có tác dụng gì đâu. Nhiệm vụ của ngươi bây giờ chính là làm một quốc vương tốt, tương lai của Ngải Hạ vương quốc bây giờ toàn bộ đặt lên vai ngươi rồi. Trách nhiệm của ngươi rất nặng nề đó. Bất quá ta hoàn toàn tin tưởng, mấy vị sư phụ cũng sẽ toàn lực ủng hộ ngươi. Có 3 vị sư phụ bài danh đứng đầu Đại lục ủng hộ, ta tin ngươi nhất định sẽ làm tốt mà.

Mã Khắc kiên định nói:

-Ta sẽ cố gắng. Cái này là trách nhiệm của ta, ta tuyệt không trốn tránh đâu.

Ta cười ha ha, nói:

-Đúng lắm, vậy mới là hảo huynh đệ của ta, được rồi, ta muốn cùng Mộc Tử đi trước. Ngươi nhớ bảo trọng.

-Đại ca.

Hai mắt Mã Khắc đã đỏ hoe lên.

Ta xoay người kéo tay Mộc Tử, nói:

-Được rồi, đừng tỏ thái độ đàn bà như thế. Chúng ta cũng không phải là chia ly vĩnh viễn.

Nói xong, ta kéo tay Mộc Tử đi ra ngoài. Phía sau truyền đến thanh âm nghẹn ngào của Mã Khắc:

-Đại ca, huynh bảo trọng a.

Ta cố ngăn những giọt nước mắt thương cảm, cũng không trả lời, chỉ kéo tay Mộc Tử đi nhanh ra khỏi bộ chỉ huy, nhắm hướng phủ thân vương thẳng tiến.

Ra khỏi bộ chỉ huy, tâm tình của ta mới bình tĩnh một chút, Mộc Tử ôn nhu nói:

-Sau này đánh bại Yêu Vương rồi, chúng ta hẳn là không còn chuyện gì lo lắng nữa, đến lúc đó muội cùng huynh đi làm những việc mà huynh muốn làm nhất đi, tỷ như mời toàn thể bạn bè huynh đi đánh chén một bữa no say chẳng hạn.

Nghe lời nàng nói, ta nhất thời nở nụ cười, bất đắc dĩ nói:

-Nha đầu này, suốt ngày chỉ nhớ đến ăn thôi à?

Mộc Tử cười hì hì, nói:

-Cái đó đương nhiên, ăn là gốc của con người mà, lâu quá rồi chưa được ăn món gì ngon ngon hết.

Ta mỉm cười nói:

-Yên tâm đi, về đến căn cứ của chúng ta, không thiếu đồ ăn ngon cho muội đâu.

Vừa nói, chúng ta vừa chạy đến phủ thân vương. Nơi này bây giờ rất yên tĩnh, ngay cả một tên thủ vệ cũng không còn. Vừa vào cửa, cảnh tượng trước mắt làm ta giật mình nhảy dựng, chỉ thấy Tiểu Kim nằm dài trên đất, dùng một đôi Long trảo tự bịt mắt mình, còn trên lưng nó, chính là Tiểu Nhu yêu kiều đang trong hình người, vui vẻ nằm dài.

Tiểu Nhu vừa nhìn thấy ta, lập tức nhảy từ trên lưng Tiểu Kim xuống, cười chào:

-Chủ nhân, ngài đã về rồi.

Ta mỉm cười nói:

-Không phải đã nói ngươi đừng gọi ta là chủ nhân hay sao? Gọi Trường Cung là được. Các ngươi đang chơi trò gì vậy?

Nghe tiếng ta nói, Tiểu Kim bỏ 2 trảo đang để trên đầu ra, vẻ mặt ủy khuất, khóc lóc mách:

-Chủ nhân, người trở về rồi, nếu người không quay lại chỉ e ta sẽ bị tiểu ma nữ này hành hạ chết mất. Nàng ta muốn đem ta biến thành giường nằm rồi lăn tới lăn lui. Ta thật là đau khổ a …

Ai da, công nhiên xem Tiểu Kim như giường nằm, Tiểu Nhu cũng thật là ghê gớm a. Ta quay đầu lại nhìn, Tiểu Nhu đã trốn sau lưng Mộc Tử, thì thào nói:

-Không thể trách nô gia, ai bảo thân thể nó mềm mai quá làm chi, người ta mới thử nằm một chút mà, quả thật nằm không biết chán a.

Lời nàng nói nhất thời làm Mộc Tử cười to.

Mộc Tử nói:

-Đúng vậy! Ta bây giờ mới phát hiện, thân thể Tiểu Kim đích thực rất mềm mại a, ta cũng muốn thử một chút.

Nói xong, nàng nhún 2 chân xuống đất, kéo tay Tiểu Nhu, đồng thời nhảy lên lưng Tiểu Kim.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx