sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 17

Đã cũng một năm, Rin và Len cũng đã thêm một tuổi, Meiko và Kaito thành một đôi, chỉ riêng Miku và Dento vẫn như cũ, tuy Dento bắt đầu thích Miku nhưng hai người vẫn trong tình trạng bạn bè, chẳng ai ngỏ lời. Len ngày càng trở nên thích Rin nhiều hơn nhưng cậu cũng như ông anh trai của mình, cậu sợ rằng Rin không thích cậu nên quyết định từ từ mà tiến.

Nửa đêm, Rin cứ quằn quại trên giường. Trong giấc mơ, cô mơ thấy một giấc mơ kì lạ, cô nhìn thấy mình lúc nhỏ nhưng mắt cô lại có màu đỏ như viên ruby vậy, thân thể nhuộm đầy máu tươi, dính cả lên mái tóc vàng của cô. Xung quanh có rất nhiều xác chết, người con gái nhìn cô, nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói đầy mê hoặc cất lên:

- Rin, nhanh thôi, sớm thôi, chúng ta sẽ gặp nhau. Tớ rất nhớ cậu.

Rin bật dậy, mồ hôi nhễ nhại trên trán, bây giờ cô là Ran. Ran ôm đầu, điều cô lo đã thành sự thật, cô lẩm bẩm:

- Run, làm ơn đừng thức dậy.

Sáng hôm sau, Ran ở trong tình trạng cực kì thảm hại, tóc rối như tơ vò, quần áo xộc xệch, cài nhầm cúc, cà vạt thắt sai bét, thậm chí còn tới muộn giờ khiến cô phải nghe bài thuyết giáo cực dài của cô Luka. Giờ tâm trạng của Ran siêu tồi tệ, cô không muốn tiếp xúc với bất kì ai.

- Em sao vậy, có cần vào phòng y tế ngủ không? - Miku lo lắng hỏi.

- Em nghĩ mình cần vậy. - Rồi Ran lê thân mình xuống phòng y tế, ngay khi đặt mình xuống giường, cô nhóc liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Len vì không thấy Rin trên lớp nên bồn chồn không yên, lại nghe từ Miku là Rin xuống phòng y tế. Cả ngày hôm nay Rin rất lạ, cậu bị sắp xếp ở một lớp khác Rin chứ không như năm ngoái nữa nên cô làm sao cậu cũng không rõ.

Tan học, cậu lao như tên bắn chạy thẳng xuống phòng y tế. Xuống thì thấy Rin cuộn mình trong chăn, Len ngồi bên cạnh cô nhóc, tay chọc chọc vào cái má phúng phính của Rin. Không chung lớp khiến cậu hiếm khi được nói chuyện với Rin, cậu nhớ Rin lắm, nhớ giọng nói của cô, nhớ nụ cười ngây ngô của Rin, nhớ những trận đánh nhau với Ren, nhớ những lúc bị Ran thuyết giảng, không biết từ lúc nào Rin trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Len.

- Ưm. - Rin ngồi dậy khiến Len giật mình, nhưng đồng thời cậu cũng bất ngờ, mắt Rin, không phải màu xanh lam ngây thơ của Rin, không phải màu hổ phách mạnh mẽ của Ren, càng không phải màu ngọc lục bảo lạnh lẽo của Ran. Mà là một màu đỏ xinh đẹp, như một viên ruby nhưng rất quỷ dị.

- Cậu là ai? - Giọng nói đầy mê hoặc, quyến rũ như giọng nói của thiên thần thốt lên bởi đôi môi anh đào phớt hồng của Rin.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx