sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 109: Một Tháng Sau

Mây đen dày đặc buông xuống, núi non trập trùng, hai thanh gỗ lớn dựng lên trên cửa Vọng Giang Thành, Hàng Châu, phía trong lầu các cao ngất trời, hai bên đường tùng bách hàng hàng. Nơi đây ngày xưa vốn ồn ào, náo nhiệt, phồn hoa, nhưng từ khi phiến loạn nổi lên, Vọng Giang Thành trở nên trống trải, yên tĩnh.

Xa xa, mặt hồ Tây rộng lớn đìu hiu, gió lạnh từng cơn gào thét, thỉnh thoảng lại ào qua từng trận gió xoáy cuốn tung những cành hoa đỏ bay ngập trời nhìn như vô số đầu lang khuyển đang nhe nanh múa vuốt lao vào lòng hồ.

Trên Vọng Giang Thành cắm một loạt cờ sí, có cả cờ của thống soái, đại kỳ tung bay phần phật dưới làn gió mãnh liệt, các tướng sĩ trên tường thành sắc mặt tiều tụy, yếu đuối, vô lực dựa vào tường thành như những con sơn dương đang đợi người ta tới làm thịt.

Lúc này, Triệu Tử Văn cũng đang đứng trên tường thành nhìn về phía xa, quan sát nơi Bình Nam Vương đóng quân, thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn đám binh lính mệt mỏi, đám lính dáng vẻ như thư sinh, chưa ra chiến trường đã sợ đầu sợ đuôi, không biết đã có bao nhiêu binh lính như họ đã bị xử theo quân pháp, hắn thở dài.

- Triệu Bách Kiếm Vị, Tào tướng quân cho mời.

Triệu Tử Văn nghe thấy liền quay lại nhìn tên thị về vừa thông báo, gật đầu:

- Ta sẽ tới ngay

Chế độ quan quân của Kinh quốc, dùng Kiếm để thay cho bình quyền, Kiếm Vị chính là thống lĩnh chỉ huy trăm vị tướng sĩ, Bách Kiếm Vị chỉ huy ngàn Kiếm Vị, chỉ dưới quyền tướng quân và đại nguyên soái

Thị vệ gật gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ sùng kính, đối với vị Bách Kiếm Vị này hắn vô cùng bội phục, từ một tiểu snh ngày đầu tiên ra chiến trường nôn mửa cả ra mật xanh mật vàng, gờ đã chỉ huy năm trăm tướng lãnh Kiếm Vị, đủ thấy hắn tiến bộ nhanh như thế nào.

Triệu Tử Văn bề ngoài lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh nhưng trong lòng luôn thống khổ, là một sinh viên từ nhỏ đã được sống trong vòng tay thầy cô, cha mẹ, được học lý lẽ, đối với Triệu Tử Văn, tính mạng mỗi con ngườii đều rất trân quý, nhìn hàng loạt thi thể ngã xuống trước mắt, nhìn sinh mạng trôi qua như vậy hắn cảm thấy như bị tra tấn, lần đầu ra chiến trường nhìn chân tay bị cụt, nhìn máu tươi khắp nơi hắn đã nôn mửa suốt một ngày nhưng….có những thứ mà con người không thể không làm.

Hắn dần dần cũng đã quen, không giết người tất bị người giết, trong tay hắn đã bao người nằm xuống, từ lúc hắn giết người đầu tiên, buổi tối hắn đã không thể ngủ, nhớ tới ánh mắt oán hận mà người ấy nhìn hắn trước khi ngã xuống lòng hắn không khỏi cảm thấy tê buốt, không phải ngươi chết thì là ta chết, vận mệnh, Triệu Tử Văn không thể nào cưỡng lại.

- Vậy kẻ hèn xin cáo lui

Thị về thấy hắn cúi đầu trầm tư liền cáo lui, không dám quấy rầy.

Triệu Tử Văn gật đầu, rồi đi xuống, tiến về phía tướng lãnh nghị sự, chỗ nghị sự là một căn phòng nhỏ, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, thấy Tào tướng quân và chư vị tướng lãnh đang bàn bạc gì đó, hắn tiến tới ôm quyền:

- Thuộc hạ tham kiến tướng quân, không biết tướng quân tìm thuộc hạ có chuyện gì?

Tào tướng quân đang ngồi bàn bạc cùng tướng lãnh, hắn mặt chữ điền, mày rậm, mũi ưng, mặc một bộ khôi giáp uy phong, ánh mắt đầy uy nghiêm, thấy vị Bách Kiếm Vị này tới, hắn liền cười nói:

- Mau ngồi, chúng ta đang bàn việc lương thảo.

Việc lương thảo? Triệu Tử Văn có chút không hiểu, trong quân đội mặc dù sĩ khí xuống thấp nhưng lương thảo vẫn được huyện Tiền Đường cung cấp đầy đủ, tại sao lại phải bàn bạc việc lương thảo?

- Triệu huynh, mời ngồi

Một vị tướng lãnh phất tay gọi Triệu Tử Văn.

Triệu Tử Văn cười, nhìn thấy người này tâm tình của hắn luôn cảm thấy rất tốt, hắn liền tiến tới ngồi bên cạnh cười:

- Điền đại ca, gần đây luyện binh thế nào?

Người này chính là Điền Hổ, với thân thủ của hắn sao không thể đoạt được cái chức vị gì, việc thủ thành được phân chia cho các Kiếm Vị canh gác, hôm này đến lượt đội của Triệu Tử Văn còn Đền Hổ thì luyện binh, hắn cười nói:

- Cũng tốt, thương thế của ngươi dạo này thế nào rồi?

Triệu Tử Văn cười:

- Chỉ một chút thương tích, không có gì đáng ngại.

Điền Hổ cũng không kìm nổi thở dài, lúc trước nếu không phải tiểu tử này đột nhiên hạ thủ lưu tình hắn sẽ không bị địch nhân đánh lén, cũng khó trách, dù sao cũng là lần đầu tiên giết người, có điều thương thế lần đó thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn, trên ngực đã bị một vết thương rất sâu.

- Chúng ta tiếp tục bàn chính sự

Tào tướng quân thấy bọn hắn lải nhải việc riêng, nghiêm mặt nói.

Tất cả tướng lĩnh yên lặng, nghiêm túc trở lại

Tào tướng quân nói:

- Quân địch thế công như vũ bao, trong một tháng đã liên tiếp phá tan hai thành của Hàng Châu, đây là đạo phòng tuyến cuối cùng, nếu tiếp tục bị công phá thì bọn chúng sẽ công thẳng tới Tiền Đường. Ta nghĩ các ngươi đều biết, quân đội của Bình Nam Vương có rất nhiều sơn tặc, sau khi công phá hai thành trì, chúng đã cướp của, giết người, tàn sát dân chúng, nếu để chúng công phá được Vọng Giang Thành, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Tào tướng quân mỗi lần đều nói như vậy, Triệu Tử Văn nghe phát chán, hắn thậm chí đã thuộc làu làu, chỉ mong cho nhanh hết đoạn diễn văn này để nói về việc chính.

Tào tướng quân hắng giọng, tiếp tục nói:

- Không ngờ gần đây họa vô đơn chí, huyện Tiền Đường bị ôn dịch hoành hành, phần lớn gia súc nhiễm bệnh chết, quân ta nhiều ngày qua thiếu thịt không có để ăn, khí thế suy giảm, chỉ sợ không lâu lòng quân sẽ loạn, không biết các tướng sĩ có cao kiến gì không?

- Khó trách tại sao dạo này thịt lại ít như vậy

Điền Hổ liếm liếm đôi môi khô, thấp giọng lẩm bẩm.

- Có phải Điền Bách Vị tướng quân có phương pháp?

Tào tướng quân nhìn hắn, hắn biết Điền Bách Vị này sức địch vạn người nhưng đáng tiếc chỉ là hữu dũng vô mưu.

Điền Hổ vội xua tay nói:

- Tào tướng quân, người cũng không phải không biết, ta chỉ biết ăn thịt, đâu biết làm sao để kiếm thịt?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx