sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 116: Biến Thiên

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu trên ngôi nhà cỏ, rốt cục Triệu Tử Văn cũng chậm rãi mở mắt sau một giấc ngủ mệt mỏi. Bảy ngày tôi luyện đã khiến hắn khác hẳn ngày xưa. Mỗi ngày đều huấn luyện như ma quỷ, hơn nữa được dược thảo không ngừng khai phá tiềm năng, thể chất của hắn lúc này đã hơn hẳn người thường. Khả năng phục hồi sức khỏe cũng rất kinh người. Mỗi ngày luyện tập sống dở chết dở nhưng sáng hôm sau tỉnh lại đều tinh thần phấn chấn. Điều này làm cho Lý chưởng quỹ cũng cảm giác hắn như thể quái vật.

Triệu Tử Văn thong thả mặc quần áo, đi ra khỏi căn nhà cỏ, lười biếng duỗi thắt lưng. Nhớ rằng hôm nay phải rời đi, quả thật hắn chút luyến tiếc, tuy nhiên chủ yếu là hắn tiếc những dược liệu trân quý đó. Mỗi lần ngâm mình trong dược liệu, tuy rằng hơi khó chịu nhưng vô cùng sảng khoái.

- Tử Văn, lúc này phải đi sao?

Lý chưởng quỹ lưng đeo gùi đựng dược liệu ở cách đó không xa, vẫy tay hỏi hắn.

Triệu Tử Văn cười nói:

- Quấy rầy lâu ngày, cũng đến lúc rời đi rồi.

Lý chưởng quỹ đầu tiên buông gùi, đi tới gật đầu nói:

- Ngươi đã nắm giữ được yếu quyết của thương pháp, lần này ra ngoài, nhất định là không ai có thể kháng cự. Chỉ có điều ngươi đừng quá rêu rao.

Ta rêu rao làm gì chứ? Mỗi ngày đeo cây trường thương này trên lưng cũng đủ mệt chết. Triệu Tử Văn nhủ thầm nhưng bên ngoài nói vẻ bất đắc dĩ:

- Lão đầu nhi, ta biết rồi.

Lý chưởng quỹ đã sớm quen với cách gọi của hắn, chỉ có điều đau lòng vì toàn bộ dược liệu quý báu thu thập hai tháng đều bị tiểu tử này dùng cả. Nghĩ vậy, Lý chưởng quỹ nhếch miệng, miễn cưỡng cười nói:

- Leo núi phải cẩn thận.

Triệu Tử Văn nhìn bộ dạng ngoài cười trong không cười của Lý chưởng quỹ nhưng không cười nhạo lão. Hắn biết Lý chưởng quỹ không phải kẻ ngu dốt, cũng không phải người chỉ chút quen biết đã tương trợ mình như vậy, khẳng định là có mục đích khác…

Tuy nhiên Triệu Tử Văn đã không còn ngây thơ như trước kia, quan hệ giữa người với người là hợp tác đôi bên cùng có lợi. Hắn ra vẻ tức giận nói với Lý chưởng quỹ:

- Mỗi ngày ta đều phải đeo Hổ Đầu Thương trèo lên trèo xuống núi mấy lượt, còn sợ sao?

Lời này của Triệu Tử Văn là thật. Huấn luyện vừa rồi nói như ma quỷ không phải chỉ đơn giản như vậy. Mỗi ngày lưng đeo vật nặng hơn 120 cân leo núi để huấn luyện thể lực, lại phải cầm thương đứng tấn mỗi ngày hơn nửa canh giờ. Ngày nào lưng cũng đỏ máu, trên tay cũng phồng rộp…

Lý chưởng quỹ ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ không hiểu tiểu tử này rốt cuộc là người ở đâu tới, vì sao lời nói quái dị, thể chất dường như cũng có “tiềm năng” không tồi, thật sự là quái vật.

Triệu Tử Văn thấy Lý chưởng quỹ trầm tư cũng không quấy rầy lão, bắt đầu luyện tập quyền pháp mà Lý chưởng quỹ dạy gần đây. Bộ quyền pháp này là hắn lừa được Lý chưởng quỹ dạy cho, nghe nói đây là quyền pháp gia truyền của lão, không truyền cho người ngoài. Lý chưởng quỹ chỉ dạy hắn mấy chiêu nhưng không đồng ý nói cho biết tên của nó, coi như không phá hoại quy củ…

Bộ quyền pháp này khá tương tự Đơn Thủ Thập Bát Thiêu, quyền đánh ra nội khí hùng hậu, phong cách hào phóng, khí thế hùng hậu, công phòng nhiều mặt, rất thực dụng, quyền thuật chuyên cường, tùy cơ ứng biến, tùy thế phát huy. Lúc đó Lý chưởng quỹ nói với Triệu Tử Văn, bộ quyền pháp này có uy lực thật lớn, một quyền có thể đánh nát một đầu người.

Triệu Tử Văn nghĩ rằng lão nói dối, cười nhạo Lý chưởng quỹ lừa dối người chết không đền mạng, nhưng khi hắn nhìn thấy Lý chưởng quỹ một quyền đánh xuyên qua tấm gỗ thật dày, Triệu Tử Văn liền không dám lên tiếng, lại hưng phấn quấn quít lấy lão muốn học.

- Ta đi lấy thứ này cho ngươi.

Lý chưởng quỹ sợ Triệu Tử Văn đi ngay liền dặn dò rồi đi vào nhà cỏ, lấy thứ gì đó.

Triệu Tử Văn cũng không nóng lòng đi ngay. Mặc kệ mỗi ngày bận rộn thế nào, hắn đều chăm chỉ luyện võ công. Võ công chú ý chính là kiên trì bền bỉ, hắn tự nhiên hiểu được….

- Tử Văn, nghỉ tạm chút.

Lý chưởng quỹ cầm thứ gì đó từ nhà cỏ đi ra, nói với Triệu Tử Văn.

Triệu Tử Văn dừng quyền cước, lau mồ hôi trán, nhìn thấy Lý chưởng quỹ cầm Hổ Đầu Thương đi ra, trái tim nhảy lên mãnh liệt. Chẳng lẽ lão thực sự muốn đưa thứ này cho mình?

Lý chưởng quỹ mỉm cười nói:

- Ta đã nói thì chưa bao giờ nuốt lời. Hiện tại võ công của ngươi đã xứng với cây trường thương này, chỉ có điều hy vọng ngươi đáp ứng ta một chuyện.

Nếu có thể có được thần binh như vậy, trên đời chỉ sợ rất khó có địch thủ, Triệu Tử Văn không kìm lòng nổi nuốt một ngụm nước miếng, lẩm bẩm nói:

- Lão... Lý chưởng quỹ mời nói.

Lý chưởng quỹ tức giận trừng mắt nhìn hắn nói:

- Ta hy vọng ngươi có thể trở lại trong quân ngũ Hàng Châu, trợ giúp quân tướng ở đó đánh lui phản quân của Bình Nam Vương.

Triệu Tử Văn vốn có ý định trở về quân doanh. Hắn thân là Bách vị kiếm, sao có thể lâm trận bỏ chạy. Hơn nữa còn có mấy trăm huynh đệ ở Vọng Giang Thành chờ hắn, ngay cả khó khăn thế nào, hắn cũng sẽ trở về. Triệu Tử Văn cười nói:

- Cho dù lão không nói, ta cũng sẽ trở về.

Lý chưởng quỹ vui mừng gật gật đầu, cảm thán tiểu tử mới hơn hai mươi mà đã có trí tuệ và gan dạ như vậy, liền cười nói:

- Ta cũng vậy không đành lòng nhìn cố thổ đã sống vài thập niên biến thành mảnh đất khô cằn.

Khó trách lão lại tốt với ta như vậy, cho ngâm những thảo dược trân quý, còn dạy ta võ công, hôm nay lại còn tặng ta thần binh, hóa ra lão nhân này có tình thương cố hương. Sau khi biết mục đích của lão, Triệu Tử Văn rất thản nhiên tiếp nhận Hổ Đầu Thương, nghiêm mặt nói:

- Thương còn người còn, thương mất người mất.

Lý chưởng quỹ biết tình hình chiến tranh khẩn cấp, cũng không lưu hắn lại lâu, vỗ vai hắn nói:

- Bảo trọng!

Triệu Tử Văn gật gật đầu, sửa sang lại khôi giáp đã được Lý chưởng quỹ tu bổ, lại vui sướng nhìn Hổ Đầu Thương. Lần này rơi xuống vách núi có thể nói là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, gặp kỳ ngộ thần kỳ khiến hắn trở thành cao thủ đỉnh cao.

Lý chưởng quỹ đột nhiên đảo mắt, dường như nghĩ đến cái gì, thấp giọng nói:

- Sau này không nếu tin tưởng bất cứ kẻ nào, lần này là ngươi mạng lớn, không phải mỗi lần đều có thể may mắn như vậy… Nhớ kỹ! Kể cả người bên cạnh cũng không thể dễ dàng tin tưởng.

- Lão đầu, ta sẽ chú ý!

Bài học La Đinh Phu đã được Triệu Tử Văn khắc trong tâm khảm, hắn sao có thể phạm sai lầm tương tự được. Hắn thản nhiên nói:

- Ta đi đây.

- Hổ Đầu Thương này quá mức bắt mắt, tốt nhất là ngươi dùng vải bố bọc lại đi.

Lý chưởng quỹ biết hắn nhìn như bất cần đời nhưng thực ra chuyện gì cũng rất cẩn thận, tâm tư kín đáo. Lý chưởng quỹ không nói gì nữa, chỉ lấy một đoạn vải bố dài đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Triệu Tử Văn nói.

Lão già này lo lắng mình bị người ta cướp lấy à? Triệu Tử Văn nghĩ thầm nhưng vẫn nhận lấy tấm vải bố, cắm Hổ Đầu Thương xuống đất, cẩn thận buộc nó lại.

Lý chưởng quỹ lại dặn dò:

- Còn nhớ ta dạy ngươi Đóa Thiểm Thuật (thuật trốn tránh) chứ? Lúc nguy cấp nhất định phải dùng tới.

Cái gọi là Đóa Thiểm Thuật chính là tránh né khi không thể tránh nổi, dời chỗ yếu hại đi để đối thủ đánh trúng chỗ thịt mềm cũng chính là nơi không thể tạo thành nguy hiểm. Lý chưởng quỹ đã vạch rõ cho Triệu Tử Văn thấy hơn mười chỗ thịt mềm trên thân thể, chính là để hắn tránh những chỗ yếu hại…

Triệu Tử Văn gật gật đầu, đeo Hổ Đầu Thương sau lưng, đi nhanh về phía trước. Đi được không xa liền không kìm nổi quay đầu lại nói với Lý chưởng quỹ:

- Sư phụ, con đi đây.

Dáng người uy vũ, lưng đeo trường thương khiến người kinh sợ, giống như chiến thần vô địch đứng ở đáy vực, lúc này Triệu Tử Văn cảm giác mình như thể vô địch, sát khí lạnh lùng khiến người ta có cảm giác sợ hãi khó hiểu…

- Tiểu tử này….

Lý chưởng quỹ nghe thấy hắn đột nhiên gọi mình là sư phụ khiến lão tức giận cười mắng, tuy nhiên trong mắt thoáng lấp lánh lệ quang.

Nhiều ngày ở chung, hai người tuy là vui cười tức giận mắng mỏ nhưng cảm tình càng ngày càng sâu. Triệu Tử Văn cảm kích ân tình dạy bảo, ngoài miệng gọi hắn là lão đầu nhưng trong lòng lại tôn trọng như phụ thân. Còn Lý chưởng quỹ lại yêu thích thanh niên kỳ tài này, coi hắn như con cháu…

Mặt trời chói lọi treo cao trên bầu trời, ngàn dặm không một chút mây, bất chợt mây đen ùn ùn kéo tới, bao phủ toàn bộ Hàng Châu. Mây đen mù mịt buông xuống, gió lạnh gào thét, khiến dân chúng Hàng Châu đều cảm giác như sắp có biến thiên (trở trời). Tướng sĩ canh giữ trên tường thành Vọng Giang Thành đều vẻ mặt tái nhợt vì mệt mỏi lâu ngày. Bọn họ uể oải nhướn mày, nhìn mây đen mù mịt, trong lòng nghĩ “biến thiên”!

Triệu Tử Văn đứng ở cách cánh cửa rách mướp của thành Vọng Giang Thành không xa. Nhìn cánh cửa ngày xưa mới tinh, giờ tổn hại không chịu nổi, trong lòng hắn rất tiếc hận, lại lo lắng ngẩng đầu. Khi nhìn thấy lá cờ có chữ “Tào” trên lầu thành, trong lòng hắn dâng lên cảm giác vui mừng, không khỏi cười nói:

- May là vẫn giữ được…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx