sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 141: Nhớ Ngươi Đến Khổ

Triệu Tử Văn đứng bên bờ Tây Hồ, nhìn những thuyền hoa xinh đẹp lớn nhỏ khác nhau đậu san sát phía xa xa, suy nghĩ cũng lan man về thế giới xa xôi kia, trong lòng cảm khái. Hôm nay lại du lãm Tây Hồ, không biết cơn lốc xoáy đáng sợ kia có thể lại xuất hiện lần nữa hay không.

- Hạ Văn, chúng ta mau lên thuyền đi.

Hạ Văn Đăng đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, kéo tay áo hắn, bảo.

Triệu Tử Văn cũng chú ý đến một thuyền hoa thật lớn đang đi về phía bên này. Trên thuyền hoa lầu các nguy nga, vàng son lộng lẫy khiến cho tài tử giai nhân đang du ngoạn Tây Hồ đều trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng ai cũng thầm cảm thán, không biết là thuyền hoa của nhà nào mà khí phách to tát đến như vậy.

Thuyền hoa đậu ở gần ven hồ, một khuôn mặt xinh tươi rạng rỡ chợt hiện ra ở đầu thuyền tìm kiếm rồi phất tay gọi Triệu Tử Văn.

- Triệu đại ca, mau lên thuyền.

Nữ tử này mắt ngọc mày ngài, chân mày lá liễu, cái mũi thon thon. Một thân phục trang màu trắng phơi phới trong làn gió nhẹ ở Tây Hồ. Khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tươi cười ngọt ngào. Vẻ đẹp thanh nhã thoát tục không tả xiết.

Hạ Văn Đăng quay qua Triệu Tử Văn, giơ ngón tay cái lên khen:

- Tiểu tử ngươi thật giỏi! Đến cả Lý tài nữ mà cũng câu dẫn được.

Triệu Tử Văn cười khổ, đáp:

- Ta mà có thể động đến Lý tài nữ được thì lại còn lượn lờ ở đây làm gì?

Lý tài nữ đứng ở đầu thuyền, cơ bản là không nghe được hai người nói chuyện gì, lại thấy đại ca cứ lầu bầu chậm chạp, dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên gọi:

- Triệu đại ca, mau mau lên thuyền đi.

Hạ Văn Đăng đối với gã thư đồng này đã thực rõ ràng. Nếu bàn về chuyện tán gái, tiểu tử này tuyệt đối là đứng thứ nhất. Chỉ là hắn không có gan động đến Lý tài nữ này mà thôi. Hạ Văn Đăng khinh bỉ nhìn hắn một cái rồi mới nói:

- Thôi chúng ta cứ lên thuyền trước đi.

Động đến đại tài nữ của Trung Quốc, Triệu Tử Văn không phải là không dám, mà là cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới. Bởi vì ý thức tận sâu thẳm trong lòng của hắn đã sớm khẳng định là Triệu Minh Thành mới là phu quân của nàng trong tương lai.

Thuyền hoa thong thả sải chèo, đầu thuyền cũng có mấy người nhìn về phía Triệu Tử Văn và Hạ Văn Đăng. Chắc là đa phần mọi người đều ở trong lầu các tìm vui, làm sao còn quản tới việc người nào sẽ lên thuyền.

Quần Phương Các chắc chắn đã sử dụng một khoản kinh phí lớn, trang trí cái thuyền hoa này xa hoa không kém gì một cái hàng không mẫu hạm, ước chừng cũng khoảng trên trăm mét vuông. Trên thuyền hoa, lầu các bằng gỗ dựng cao ngất, chắc chắn. Boong tàu cũng đều là gỗ lim đóng ván. Triệu Tử Văn đứng trên thuyền hoa nhìn thấy thế cũng phải cảm thán, “Lâm Mộng Phỉ này con mẹ nó thật đúng là tiêu tiền như vỏ hến.”

- Triệu đại ca, huynh tới rồi.

Lý Thanh Chiếu uyển chuyển bước tới, dịu dàng nói.

Trong lòng Triệu Tử Văn cười khổ. Lần này thì hắn đúng là không thể không đến được rồi. Hắn đoán được là Lâm Mộng Phỉ sẽ mời thiếu gia đến dự, nhưng không nghĩ là trong thiệp mời của Quần Phương Các lại chỉ đích danh là Hạ Văn Đăng phải dẫn cả hắn đến cùng.

- Lý tiểu thư, nàng đến lâu chưa?

Hạ Văn Đăng cũng không chờ Triệu Tử Văn mở miệng liền hỏi trước.

Thiếu gia cứ nhìn thấy mỹ nữ thì người biến thành khúc gỗ, Triệu Tử Văn biết rõ điều này nên cũng không trách móc hắn, chỉ xem thường nhìn nhìn hắn bằng nửa con mắt. Đầu thuyền và cuối thuyền đều có tài tử giai nhân đang khẽ khàng tình đầu ý hợp, phía bức rèm che hờ dưới lầu các là lối vào bên trong.

Bên trong lầu các cũng thỉnh thoảng truyền ra tiếng đàn động lòng người và giọng hát tuyệt vời. Còn có từng trận cười oanh oanh yến yến, chưa tiến vào đã có cảm giác bên trong lầu các thực tiêu dao.

Lý tài nữ thản nhiên cười nói:

- Ta cũng vừa mới đến thôi. Hạ công tử mới tới à?

Hạ Văn Đăng lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với đại tài nữ nổi danh này, được sủng ái mà lo sợ, cười ha hả đáp:

- Còn không phải là vì cái tên Hạ Văn này, bám chặt lấy cái giường không chịu rời ra cho nên mới tới muộn như vậy.

“Hơ, nói ai thế không biết.” Triệu Tử Văn khinh bỉ lườm hắn. “Ta đã sớm dậy luyện võ. Rõ ràng là nhà ngươi không rời khỏi giường nổi lại còn đổ lỗi cho ta, đúng là gặp cái loại vong ân phụ nghĩa.”

Ba người đứng ngay đầu mũi thuyền nhưng thuyền phu thu mái chèo chuyển hướng thành ra lại đang đứng ở đằng đuôi thuyền. Mái chèo đưa đẩy, thuyền hoa thong thả lướt vào giữa hồ đang tầng tầng sóng gợn nhấp nhô.

- Đại ca, Bảo Nhi làm sao lại không đến?

Lý Thanh Chiếu lại hỏi.

“Lâm Mộng Phỉ sao còn chưa ra nghênh đón nhỉ? Triệu Tử Văn đoán là Lâm Mộng Phỉ và đa phần các tài tử chắc là đang đàm đạo thi ca ở trong lầu các. Nhưng nàng cũng nên đi ra tỏ lòng người chủ tận tình một chút chứ. Trong lòng Triệu Tử Văn thấy bực bội, nghe thấy câu hỏi của Lý tài nữ thì đáp theo bản năng:

- Bảo Nhi nàng không thoải mái.

“Không thoải mái”? Lý tài nữ nghe ra thì khẽ cười đỏ cả mặt, thầm nhận định đại ca tối hôm qua chắc chắn là ở cùng Bảo Nhi rồi. Lý tài nữ xấu hổ đỏ mặt rồi xoay người, cũng không dám nghĩ tiếp nữa, gắt giọng nói:

- Đại ca, làm sao mà huynh lại có thể nói ra những lời khinh bạc như thế được cơ chứ?

- Khụ khụ.

Triệu Tử Văn ngượng ngùng ho nhẹ, nói:

- Hay là chúng ta đi vào bên trong lầu các đi. Bằng không thì cũng sẽ giống Bảo Nhi, nhiễm phong hàn mất.

Đêm qua Bảo Nhi đã không còn là thiếu nữ lần đầu tiên nữa. Bộ dạng kiều diễm ướt át khiến Triệu Tử Văn luôn tay luôn chân suốt cả buổi tối không rời. Sáng nay Bảo Nhi rời giường thì cảm thấy đi đứng không tiện. Nếu lại để cho người khác nhận ra được thì xấu hổ chết mất. Cho nên Bảo Nhi mới quyết định không đi, ngoan ngoãn ở nhà chờ tướng công trở về.

Lý tài nữ và Hạ Văn Đăng đều biết Triệu Tử Văn có khả năng mồm nở hoa sen, chết cũng có thể nói cho thành sống được, nói dối không cần sách dạy, nên cũng chỉ biết trợn mắt nhìn hắn mà thôi.

Triệu Tử Văn chuẩn bị dẫn đầu đi vào trong lầu các thì đột nhiên lại gặp Lâm Mộng Phỉ đi ra từ trong bức rèm khép hờ phía đầu thuyền. Nàng cất tiếng gọi:

- Hạ công tử.

Hôm nay Lâm Mộng Phỉ mặc một bộ váy dài đỏ tươi, má đào mặt hạnh, miệng anh đào nhỏ xinh, ngực căng mông nở, bước đi uyển chuyển, khóe mắt tươi đẹp đầy mị hoặc luôn lộ ra tia nhìn quyến rũ động lòng người. Bộ dáng thiên kiều bá mị đứng ở đầu thuyền khiến cho các tài tử đều âm thầm nuốt nước miếng, không thể không cảm thán, làm sao mà trong thiên hạ lại có thể có được vưu vật xinh tươi tuyệt sắc đến như thế cơ chứ.

Lâm Mộng Phỉ nhẹ lắc cái mông, duyên dáng đi tới trước mặt Hạ Văn Đăng, vừa cười vừa nói:

- Hóa ra là Hạ công tử giá lâm. Thật là không tiếp đón từ xa được.

- Không, không có….

Hạ Văn Đăng nhìn dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Lâm Mộng Phỉ thì lại ăn nói lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng như khúc củi khô.

Lâm Mộng Phỉ khẽ cười nhẹ, rồi lại vừa cười vừa nói với Triệu Tử Văn:

- Hạ Văn, đã lâu không gặp. Ta thực sự là nhớ ngươi đến khổ.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều phát hoảng lên. Bọn họ ai cũng biết tính tình Lâm Các chủ từ xưa đến nay đều phóng khoáng, làm theo cảm tính. Nhưng cũng thật không ngờ là trước mặt bao nhiêu người nàng lại nói ra những lời như thế với một tiểu thư đồng thân mặc áo xanh, đầu đội mũ thư đồng. Mọi người đều nghẹn họng, đứng nhìn trân trối.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx