sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 164: Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử

- Tại hạ cáo lui.

Triệu Tử Văn không còn vẻ cợt nhả nữa mà thần sắc có chút nghiêm túc. Bình Nam Vương đứng phía sau chỉ huy đám sát thủ truy sát hắn. Giờ lại đưa ra nhiều bí mật mà hắn không biết thế này, chuyện phức tạp không hiểu sẽ giải quyết thế nào bây giờ. Hắn tiếp nhận Hổ Đầu Thương, lo lắng đi ra ngoài.

Ngày kia sẽ là giao thừa, trên đường phố chợ Tiền Đường, ngựa xe như nước, dòng người qua lại tấp nập. Hai bên đường phố, đèn lồng đỏ treo vô số, tiếng pháo râm ran không dứt, không khí tưng bừng cũng cuốn hút Triệu Tử Văn đang đi trên đường.

Thương thế của Lăng Nhi không còn trở ngại gì nữa. Nhưng nàng nghe lời tướng công, ngoan ngoãn quay về tiểu viện ở cách huyện nha không xa an tâm chờ đợi tướng công trở về. Triệu Tử Văn đã nhiều ngày chưa về, Bảo Nhi nhất định là sẽ rất lo lắng. Hắn vừa ra khỏi Vong Phu Các đã an trí Lăng Nhi ở trong tiểu viện của nàng. Sau đó, lập tức đi về phía tiệm giày Tử Vũ Hiên.

Không khí kinh doanh bên ngoài tiệm giày Tử Vũ Hiên lại náo nhiệt tấp nập như xưa, khách mua lui tới nhiều không đếm xuể. Đáng chú ý nhất vẫn là giày bó và giày thêu có dấu Tử Vũ Hiên dưới chân họ - đây chính là tượng trưng cho kẻ có tiền. Sau khi Tử Vũ Hiên đã tạo dựng thành công thanh danh thì giá cả cũng được nâng cao lên rất nhiều. Nhưng lại càng có nhiều người nguyện ý mua giày và hài ở Tử Vũ Hiên bởi vì có thương hiệu tượng trưng, có thể thể hiện là người tôn quý. Kẻ có tiền sao lại không mua cho được?

Triệu Tử Văn nhẹ bước, thong thả đi vào trong cửa hàng. Chỉ thấy Bảo Nhi sắc mặt tiều tụy đứng ở trong quầy, ánh mắt dại ra, có người ngắm được đôi giày bó, đến quầy trả tiền thì thường xuyên trả thiếu trả nhầm.

- Bảo Nhi.

Triệu Tử Văn thấy nghẹt cả mũi, khẽ gọi nàng.

Bảo Nhi đang đứng trong quầy nghe tiếng run cả hai vai, không thể tin nổi, khẽ ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng quen thuộc kia, nàng hơi ngẩn người ra rồi lập tức lao ra khỏi quầy, ngã nhào vào lòng đại ca. Nhiều ngày nhớ nhung và lo lắng làm nước mắt nàng cuồn cuộn tuôn rơi như mưa bão, ướt nhẹp cả áo dài của đại ca.

- Đại ca, Bảo Nhi còn tưởng rằng vĩnh viễn không thể gặp lại huynh được nữa.

Bảo Nhi ôm ngang lưng hổ, nức nở nói:

- Nếu như đại ca không trở lại, Bảo Nhi cũng không cần sống ở trên đời này nữa.

- Nha đầu ngốc,

Triệu Tử Văn ôm lấy thân hình mảnh khảnh, nói:

- Đại ca không phải là vẫn yên ổn đứng đây sao?

Một số công tử và tiểu thư đang ở trong cửa hàng đều kinh ngạc đứng nhìn biến hóa bất ngờ này. Chẳng lẽ đây chính là tiểu thư đồng của Hạ phủ vẫn oai phong trên văn đàn – Hạ Văn sao? Bọn họ đều buông rơi cả hài, đứng ngẩn ra giữa cửa hàng đánh giá tiểu thư đồng đã gây lắm sóng gió ở Tiền Đường này.

Ánh mắt của mọi người khiến Bảo Nhi thẹn thùng, mặt đỏ như lửa đốt. Nhưng nàng đã nhiều ngày lo lắng đổi lấy sự ôm ấp ngọt ngào bây giờ thì căn bản là không định rời khỏi đại ca, mà lại còn vô cùng thân thiết kéo tay hắn, trên mặt tủm tỉm cười vẻ xấu hổ, mi như nét vẽ xa xăm, mắt như nước mùa xuân, khuôn mặt như ngọc chạm ửng hồng ngày càng rộng, ánh mắt nàng dịu dàng duyên dáng, trong suốt như nước. Tất cả khiến cho đám công tử đứng đó trợn mắt ra nhìn.

Các tiểu thư cũng có chút hâm mộ vì bộ dạng bà chủ cửa hàng sau khi thấy tình lang, trong sự quyến rũ lại có một nét thanh thuần rất khả ái. Chinh phục được một nam nhân cũng không phải là việc gì khó cả. Ngắn ngủi trong chốc lát, bà chủ đã giống như một thiếu nữ ngây ngây ngô ngô trở thành một thiếu phụ quyến rũ tỏa hào quang tươi đẹp ra bốn phía. Mọi người thấy thế mà ngạc nhiên vô cùng.

Những người đến Tử Vũ Hiên mua hài đều là loại tài tử phú gia. Bọn họ quần áo ngăn nắp, quạt xếp khăn chít đầu, thật phong lưu phóng khoáng. Trong khi đó, tiểu thư đồng này thì mặc áo xanh của thư đồng, diện mạo lại khó coi, nhưng lại có được bà chủ cửa hàng không những tài quán xuyến lại còn mỹ mạo như hoa. Trong lòng bọn họ bất bình tới cùng cực.

- Ngươi chính là thư đồng nho nhỏ ở Hạ phủ - Hạ Văn ư?

Một vị công tử xấu xí thật sự không thể nhịn nổi nỗi ấm ức trong lòng, nhướn mi lỗ mãng nói, lại còn tăng thêm trọng âm nhấn mạnh vào hai chữ ‘nho nhỏ’

- Phải thì làm sao?

Triệu Tử Văn khẽ nhếch mép, cười nói bằng vẻ rất lưu manh. Đối phó với cái loại ăn chơi trác táng thế này mà còn giơ đạo với nghĩa ra thì chỉ có thiệt mình.

Công tử phú gia này đương nhiên là không thèm để Triệu Tử Văn vào mắt, khinh miệt nói:

- Ngươi không phải tự xưng là đối câu đối là thiên hạ vô địch ư? Hôm nay Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử chúng ta muốn đối lại vài câu với ngươi.

Tiệm giày Tử Vũ Hiên náo nhiệt, đương nhiên phiền toái sẽ đến. Nhưng Triệu Tử Văn cũng không nghĩ là hắn vừa đến thì đám ăn chơi trác táng đó liền bắt đầu đến tìm phiền toái.

Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử à? Triệu Tử Văn nghe mà tức cười. Hắn còn chưa bao giờ nghe nói là ở Tiền Đường có tồn tại cái gì mà Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử nữa, căn bản chắc là bốn kẻ vô công rồi nghề, lang thang ăn chơi trác táng tụ họp lại với nhau. Hắn cười ha hả, nói:

- Hôm nay chỉ thấy có mình ngươi, thế còn ba vị tài tử khác nữa đâu?

Công tử xấu xí cười âm hiểm:

- Chúng ta Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử đều ở đây hết.

Công tử này vừa nói xong thì từ phía sau lưng gã có ba kẻ khác đi tới. Bọn họ mặc quần áo hoa lệ, cũng là bộ dạng cao ngạo. Một người cao cao gầy gầy. Một người tai to mặt lớn. Một vì thấp như trái bí đao. Thật không hiểu nên hình dung bốn người này như thế nào nữa. Lẽ ra phải đổi tên thành Tiền Đường Tứ Quái mới đúng.

Triệu Tử Văn ôn hòa nói với Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử:

- Ta nói này Tiền Đường Tứ Quái. Các ngươi là đến đây mua hài, hay là đến để quấy rối?

- Chúng ta là Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử, không phải là Tiền Đường Tứ Quái.

Bốn vị công tử trong mắt như phun hỏa, nổi giận nói với Triệu Tử Văn.

Công tử xấu xí có lẽ là lão Đại của cả nhóm. Gã gõ quạt xếp, nói:

- Chúng ta đến để xem xem vì sao mà Tử Vũ Hiên lại náo nhiệt như vậy. Không ngờ là nhìn thấy ngươi, Hạ Văn, thư đồng của Hạ phủ đã nổi tiếng từ lâu thì muốn đối vài câu với ngươi thôi.

“Nói qua nói lại thì cũng vẫn là tìm đến thăm dò, bới móc. Cũng không biết là có phải âm mưu đùa giỡn của Mã Trí Viễn hay không nữa. Chuyện của Bảo Nhi còn chưa thèm tìm gã để tính sổ. Nếu lại đến quấy rối nữa, ta không giáo huấn gã thì không được rồi.” Triệu Tử Văn trong lòng ám muội, thản nhiên cười nói:

- Ta việc gì phải đối câu đối với ngươi chứ?

Công tử xấu xí hơi chần chừ. Công tử béo lùn vội nói:

- Chúng ta đặt tiền cược thì thế nào? Nếu như ngươi đối được câu đối của chúng ta, thì chúng ta sẽ mua hết toàn bộ số giày có trong cửa hàng. Nếu ngươi không đối được thì phải đóng cửa cửa hàng này lại. Thế nào?

“Chắc chắn là Mã Trí Viễn đến phá rối, bằng không thì cũng không thể nào trùng hợp gặp ngay cái đám Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử này đến quấy rối được. Bọn họ tất nhiên là đã đợi mình nhiều ngày nay rồi. Giờ thấy là túm lấy mình luôn.” Triệu Tử Văn không oán không thù với bọn họ, lại càng kết luận bọn họ không hề có tâm tư này. Bốn vị Nhị Thế Tổ (1) này nhất định là do Mã Trí Viễn giật dây mới chạy đến đây phá thối rồi.

- Vậy đa tạ bốn vị tài tử đã khẳng khái giúp tiền.

Triệu Tử Văn ha hả cười nói với bốn gã tài tử. Tiền đưa tới tận tay mà không cầm có họa thằng ngu.

Bảo Nhi khẽ kéo tay áo đại ca, nói:

- Đại ca, thật sự là muốn đối câu đối với bọn họ ư?

Triệu Tử Văn vừa cười vừa nói nhỏ vào tai Bảo Nhi:

- Muội còn chưa tin bản lĩnh của đại ca sao? Chờ bọn họ mua hết giày có trong tiệm, đại ca sẽ đưa muội đi chơi chợ.

Bảo Nhi gật gật đầu. Đại ca với người ta đối câu đối đã từng thua bao giờ chưa? Nàng tin tưởng đại ca. Thấy bảo có thể cùng đại ca ra ngoài dạo chơi thì trong lòng rất sung sướng.

- Bớt sàm ngôn đi. Tiếp đối đây.

Công tử xấu xí thấy hắn đã đồng ý rồi thì khóe miệng tràn ngập ý cười giả dối, vội vàng bảo.

Phía sau Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử, các công tử tiểu thư khác đều buông hài xuống, tụ tập thành một nhóm. Gặp cảnh Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử không biết từ đâu chui ra này muốn đối câu đối với tiểu thư đồng làm mưa làm gió kia, bọn họ đều rất tò mò, tụ họp lại một chỗ, chờ xem kịch hay.

Công tử xấu xí nhìn dòng sông xa xa dưới cây cầu ở trung tâm chợ, khẽ quạt vài cái, trầm ngâm đọc:

- Thủy trung đống băng, băng chủng tuyết, tuyết thượng gia sương.

(Dịch nghĩa:

Trong nước đóng băng, băng loại tuyết, tuyết lại thêm sương.)

Vị công tử này tướng mạo bình thường mà lại có thể đưa ra được một câu tuyệt đối. Mọi người đều choáng váng, mãi mà không kêu ra được tiếng nào.

Công tử xấu xí khẽ vẩy cái quạt nhỏ, đắc ý cười nói:

- Hạ Văn, đến lượt ngươi đối vế dưới. Nếu đối không ra, hôm nay phải đóng cửa cửa hàng lại.

Triệu Tử Văn mặt dày nín đến đỏ bừng. Tài tử xấu xí này nhìn về phía cây cầu xa xa mà đọc ra câu đối, nhìn như có vẻ là tự gã làm ra được. Nhưng Triệu Tử Văn làm sao tin nổi. Cái loại Nhị Thế Tổ này thì có tài học gì chứ. Nhất định là Mã Trí Viễn dạy gã, tuy nhiên bộ dạng diễn kịch thì thật là đạt.

- Ngươi cười cái gì? Có bản lĩnh thì đối ra vế dưới đi xem nào.

Công tử xấu xí thấy Triệu Tử Văn cả buổi không đáp, mặt đen nín cười thì chột dạ bực tức bảo hắn.

- Đúng thế, đúng thế.

Ba đại tài tử cao thấp mập ốm kia cũng nhao nhao lên.

Triệu Tử Văn nhìn về phía chân trời xa xa, sương mù buổi sáng sớm còn chưa tan hết, bao phủ trên bầu trời. Linh quang chợt lóe, hắn khẽ ngâm:

- Không trung đằng vụ, vụ thành vân, vân khai kiến nhật.

(Dịch nghĩa:

Sương sớm trên bầu trời, sương thành mây, mây bay gặp mặt trời).

- Đối rất hay!

Không ít tài tử nhận ra bốn vị Nhị Thế Tổ chuyên đi bắt nạt kẻ yếu này, lập tức trở giáo. Trong cửa hàng tiếng khen ngợi trầm trồ, cuồng nhiệt. Bảo Nhi tươi cười nhìn đại ca, hạnh phúc đến nỗi khuôn mặt đỏ ửng.

Công tử xấu xí sắc mặt trắng nhợt lui về. Lại đến lượt công tử cao cao gầy gầy bước ra, ngang ngược kiêu ngạo nói:

- Ta đưa ra một vế đối về cửa hàng: Biển đại, môn đại, điếm tử đại, khẩu đại canh đại.

(Dịch nghĩa:

Biển to, cửa rộng, cửa hàng lớn, túi tiền lại càng lớn).

Sau khi Lý Thiên Chính đã làm tán bại cả sản nghiệp, Triệu Tử Văn và Bảo Nhi đã tốn không ít ngân lượng khai trương lại một lần nữa, không chỉ đổi bảng hiệu thành lớn hơn, còn mở rộng thêm cả cổng và sân. Giờ đây công tử cao gầy này là ám chỉ chính tiệm Tử Vũ Hiên kiếm tiền lòng dạ hiểm độc. Nhưng câu đối hoàn toàn hợp lý. Mọi người không kìm nổi vỗ tay khen ngợi.

Triệu Tử Văn cười sang sảng, nói:

- Ta đây liền đưa ra một vế đối về công tử “cao”:

Thủ trường, cước trường, tiễn đại trường, hảo cảnh bất trường.

(Dịch nghĩa: Tay dài, chân dài, túi tiền dài, ngày vui ngắn chẳng tày gang.)

Chú thích (1): Sau khi Tần Thủy Hoàng chết, ngôi vua rơi vào tay con thứ là Hồ Hợi, xưng là Tần Nhị Thế. Gian thần Triệu Cao xúi y rằng y tuổi trẻ kém tài, tốt nhất là tránh gặp mặt quần thần để giấu cái dốt của mình, việc triều chính sẽ do Triệu Cao đứng ra xử lý giúp. Tần Nhị Thế nghe lời, trốn trong cung đắm chìm trong tửu sắc, tận hưởng khoái lạc, chỉ sau ba năm ngắn ngủi đã làm cho giang sơn mà Tần Thủy Hoàng gian nan gây dựng hoàn toàn suy thoái. Tần Thủy Hoàng muốn con cháu kế vị là Nhị Thế, Tam Thế… cho tới Vạn Thế, nhưng nhà Tần chỉ tới được Nhị Thế thì vong. Vì vậy đời sau thường dùng từ ‘Nhị Thế Tổ’ để chỉ những tên công tử chỉ biết ăn chơi đàng điếm, phá gia chi tử.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx