sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 184: Điên Cuồng Quyết Tuyệt (phần 2)

- Tử Văn, còn có mỗi mình ngươi nữa thôi. Ngươi mau đi đi.

Hạng Tử Hiên lay lay cánh tay Triệu Tử Văn, nói.

- A......

Triệu Tử Văn vốn đang huýt sáo, nhìn quét qua những nữ tử thanh xuân dưới thuyền hoa. Lúc này chỉ còn có một mình hắn, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, trước hết là bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta và thiết quyền đang nắm thật chặt của Hạ tướng quân

Triệu Tử Văn đi vào trong vòng, cười ha hả nói:

- Hạ tướng quân chớ khẩn trương, nắm tay đừng có chặt vậy, thả lỏng, thả lỏng đi.

Một nam tử ăn mặc theo lối thư đồng, cợt nhả bảo Hạ tướng quân rằng chớ nên khẩn trương. Mọi người chứng kiến cảnh đó mà thất thần, kinh hãi.

Vô sỉ! Hạ tướng quân tức tối đến đỏ cả mặt, hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Sau ba chiêu, để xem ngươi có còn mệnh mà nói chuyện nữa không.

- Vậy mời tướng quân ra chiêu trước đi.

Triệu Tử Văn cười ha hả nói, khuôn mặt ngăm ngăm đen tràn ngập sự ngang ngạnh.

- Tuổi nhỏ, ngươi trước đi.

- Kính già yêu trẻ, mời ngài trước đi.

Mọi người dở khóc dở cười nhìn hai người tướng quân và thư đồng đang nhún nhường nhau này. Cứ đẩy qua đẩy lại thế này thì tới bao giờ cơ chứ?

Hạ tướng quân tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, hầm hầm căm giận nhìn chằm chằm vào gã thư đồng da mặt còn dày hơn cả tường thành này nữa, cả giận nói:

- Ta trước thì ta đến trước.

Nói xong trực tiếp tăng tốc lao vọt về phía Triệu Tử Văn, thiết quyền như mãnh hổ vồ mồi chụp luôn vào ngực hắn.

Triệu Tử Văn biến sắc, ánh mắt không còn ý cười cợt nữa, sát khí lạnh lẽo lập tức tỏa ra, nắm tay bá đạo cũng ra sức lao về phía Hạ tướng quân.

"Ầm!" hai nắm tay va vào nhau, phát ra một tiếng nổ kinh thiên địa, khiến mọi người đều sợ toát mồ hôi. Ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối. Phải có sức lực đến thế nào mới có thể tạo thành thanh âm khiến cho người ta sợ hãi đến như vậy chứ.

Triệu Tử Văn lại đánh một khuỷu tay ra, tấn công vào huyệt Thái Dương của Hạ tướng quân, đồng thời, bắp chân nhanh chóng phát lực, chân kia lui trước đá mạnh một cước thẳng về phía eo của Hạ tướng quân.

Nghe thấy hai tiếng xé gió, Hạ tướng quân trong chớp mắt đã kịp ngăn trở thế công của hắn đồng thời bằng cánh tay phải và chân trái. Nhưng lực tấn công của Triệu Tử Văn phải nói là thập phần kinh khủng, Hạ tướng quân cũng phải thở dốc mà lui lại về phía sau hai bước, khó tin nhìn lại tiểu thư đồng không có chút danh tiếng nào này.

Hạ tướng quân hít sâu một hơi. Va chạm vừa rồi, lão sơ ý khinh địch khiến thiếu chút nữa trúng đòn. Nhưng quyền pháp mà thư đồng này sử dụng khiến lão có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng lại có vẻ như không giống, không nhịn nổi phải hỏi lại:

- Quyền pháp vừa rồi là ai dạy cho ngươi?

Chẳng lẽ Hạ tướng quân có biết Lý chưởng quầy? Triệu Tử Văn biến sắc, nhưng vẫn cười hì hì nói:

- Vấn đề này hình như không nằm trong đề thi?

- Không ngờ ngươi còn ít tuổi mà lại có thân thủ như thế. Thật sự là rất khó tin!

Hạ tướng quân cũng không dám khinh địch nữa, tỉnh táo lại cười ha hả. Có lẽ là có thể gặp được một cao thủ như thế cho nên trong lòng lão có chút hưng phấn.

Triệu Tử Văn cũng không hề nể mặt, ngoạc mồm ra ngáp một cái rồi mới nói:

- Còn có hai chiêu, ta nói ngài có lẽ động thủ nhanh lên đi.

“Vì sao lộ quyền pháp này lại quen thuộc như thế nhỉ? Chẳng lẽ hắn lại là.....”. Hạ Anh Kiệt đang còn ngẫm nghĩ không biết Triệu Tử Văn này có phải là đã giả mạo làm thư đồng để trà trộn vào Hạ phủ hay không. Nhưng khi nghe thấy thư đồng vô sỉ nói thế thì lại nổi cơn điên, nét mặt già nua đỏ bừng lên, quát:

- Hay cho cái thằng ranh nhà ngươi, ta không giáo huấn cho ngươi một chút thì không được.

Đám người dưới thuyền hoa đều cười râm ran. Thư đồng này không chỉ vô sỉ mà da mặt cũng thật dày, lá gan thật dọa người, còn dám tranh cãi với đại tướng quân của Kinh quốc nữa.

Hạ tướng quân thật sự rất nổi giận, đỏ mặt tía tai nói:

- Ta vừa rồi chỉ dùng năm thành công lực. Bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.

Triệu Tử Văn ăn miếng trả miếng:

- Vừa rồi ta cũng chỉ dùng có năm thành công lực.

- Ăn nói liên thiên!

Hạ tướng quân cũng không thèm để ý xem rốt cuộc hắn là loại người nào, có lẽ chỉ là quyền pháp tương tự mà thôi. Lão không tin là đánh không lại một thằng ranh chưa ráo máu đầu, lại bước hai bước thật dài vọt tới chỗ Triệu Tử Văn.

Khí phách toàn thân của Triệu Tử Văn trong nháy mắt phóng thích ra, đôi mắt toát ra ánh sáng lạnh lẽo mãnh liệt mênh mông, tiếp tục giao phong với Hạ tướng quân.

Tiếng xé gió của nắm tay phát ra liên tục. Quyền pháp của hai người đều thuộc diện bá đạo. Tiếng va chạm khiến người xem xung quanh đều bị đinh tai nhức óc. Hai người cũng không biết đã đánh qua bao nhiêu chiêu. Mọi người chỉ còn nhìn thấy ảo ảnh, tốc độ cực nhanh khiến cho người ta nhìn không chớp mắt, các đòn thế như điện quang hỏa thạch lúc ẩn lúc hiện. Mọi người đâu đã được chứng kiến một trận quyết đấu giữa hai cao thủ như thế, đều trợn mắt nghẹn họng nhìn trân trối.

Lão gia hỏa này cũng thật lợi hại. Triệu Tử Văn thầm giật mình, thi triển toàn bộ bước chân linh hoạt và quyền pháp bá đạo ra. Ngươi chắn ta công, ta công ngươi chắn. Cứ như vậy qua qua lại lại, hắn căn bản là không làm gì được lão gia hỏa này.

Tuy rằng cánh tay của Hạ tướng quân đã run lên rồi, nhưng trong lòng lại vô cùng thống khoái. Có thể quyết đấu với một cao thủ thế này, thật sự là cảm giác như tìm được người tri kỷ, đánh đến mức độ thống khoái lâm li.

- Chậm đã, chậm đã!

Triệu Tử Văn tránh được một quyền của Hạ tướng quân, lui lại phía sau ba bước, kêu lên.

Hạ tướng quân sửng sốt nhìn, dừng lại bước tấn công, hỏi:

- Chuyện gì?

Triệu Tử Văn nhếch mép căm giận nói:

- Ta hỏi ngài thế này là bao nhiêu chiêu rồi? Ngài còn muốn đánh nữa à?

Hạ tướng quân khó khăn lắm mới gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, nhất thời hưng phấn đã quên béng mất là đây là ước hẹn tỷ đấu ba chiêu. Lão với thư đồng này qua lại ít nhất cũng phải ba mươi chiêu rồi. Mặt già đỏ bừng lên, không biết làm sao quát:

- Coi như ngươi qua!

Mọi người đứng xem đều há hốc mồm quên cả ngậm lại, chỉ cảm thấy trường đấu đá chớp nhoáng và ồn ào cuối cùng đã kết thúc.

- Bọn họ đã đánh bao nhiêu chiêu?

Vấn đề này lập tức nổi rộ lên trong đám người.

- Không biết, ta chỉ nhìn thấy bóng dáng thôi.

- Ta thì ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy được nữa.

- Cái tên xấu xa này, sao hắn lại lợi hại như vậy chứ!

Đại tiểu thư nhìn mái tóc dài phiêu lãng và tư thế oai hùng hiên ngang của Triệu Tử Văn, mà môi anh đào run run, trong mắt đẹp lại toát ra ánh nhìn như si như ngốc, lẩm bẩm nói.

Hạ Văn Đăng cũng trợn hết cả mắt, nói:

- Đệ biết là hắn rất lợi hại. Nhưng không phải là lợi hại đến mức độ này chứ?

- Hạ Văn đáng ghét! Vẫn còn chưa chịu nói thật với ta. Hắn có võ công tốt như thế cũng không nói cho ta biết.

Hạ Bình dậm chân, nổi giận đùng đùng mặc dù trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự hạnh phúc ngọt ngào.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx