sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 361: Thôi Trang Thi

Quốc chủ vui mừng cười nói:

- Tử Văn, có câu nói này của ngươi thì trẫm yên tâm rồi!

Lương Mộ Phỉ vẫn ở trong lòng phụ hoàng như trước, đôi mắt đẹp vẫn đầy vẻ quyến luyến không nỡ rời xa...

Triệu Tử Văn cũng không nóng lòng mà lẳng lặng nhìn bọn họ, trong lòng không khỏi dâng lên những tưởng niệm xa xôi. Cha mẹ hẳn cả đời cũng không ngờ được rằng mình lại có thể thành thân hai ba lần, sau này lại còn có thể nhiều hơn, ha ha... Hắn cười, trong tiếng cười mang theo vẻ khổ sở.

Lương Mộ Phỉ ở trong ngực phụ hoàng thấy trên khuôn mặt hắn lờ mờ có sự thương cảm, không khỏi cầm lấy bàn tay hắn, nhẹ giọng nói:

- Tướng công....

Cũng không biết tại sao, mỗi ngày nghe Lăng Nhi không ngừng gọi Tử Văn là tướng công, Lương Mộ Phỉ giờ thỉnh thoảng lại cũng thuận mồm gọi một hai câu.

- Hả?

Triệu Tử Văn nghe được, tâm thần rung động, xoay người nói nhỏ một tiếng, nhìn nàng cười cười.

Vành mắt Quốc chủ hơi đỏ lên, phất tay long bào nói:

- Hưng Bình, đi đi thôi....

Cổ nhạc vang lên, Triệu Tử Văn và Lương Mộ Phỉ chậm rãi rời khỏi Lăng Vân điện. Cung nữ hoàng thành, thị vệ nhất thời quỳ xuống, tiếng chúc phúc vang lên không ngớt.

Lương Mộ Phỉ dưới sự dìu đỡ của mỹ từ tiến vào kiệu hoa tám người khiêng mà Triệu Tử Văn thì xoay người lên ngựa, trong tiếng pháo đinh tai tiến về phía phủ Phò mã.

Bởi vì đại hôn không tổ chức ở trong hoàng cung nên giảm được vài phân trang trọng lại tăng thêm phần náo nhiệt. Trong Phò mã phủ treo đầy lụa đỏ. Có thể thấy ở nơi này, đám nha hoàn và gia đinh đang bận rộn không ngừng.

Triệu Tử Văn đứng trong đại sảnh, khuôn mặt mỉm cười chờ công chúa tới bái đường. Mà lúc này Quốc chủ cũng đã tới phủ Phò mã, đang ngồi ghế chính trong bữa tiệc.

Theo lý thuyết, với phong tục của Tây Lương thì nhạc phụ không thể tới. Bữa tiệc này phải là do cha mẹ Triệu Tử Văn chủ trì. Nhưng Triệu Tử Văn cũng không bận tâm nhiều như vậy, liền mời cha vợ tới chủ trì cho.

Quốc chủ đối với cách làm vô pháp vô thiên của Triệu tướng quân cũng vừa bất đắc dĩ lại vừa mừng rỡ, lúc đầu còn giả bộ khó khăn từ chối, sau đó mới vờ miễn cường đáp ứng. Kỳ thực trong lòng lão ta sớm đã vui như hoa nở. Có thể tận mắt chứng kiến Hưng Bình công chúa cũng Triệu tướng quân bái đường thành thân có thể nói là một niềm vui lớn trong đời.

Lúc này vây quanh Triệu Tử Văn là một đám người, cầm đầu là Nhạc Phá Nô đang hô:

- Công chúa mau ra đi, công chúa mau ra đi....

Giờ phút này, trong phủ Phò mã, bá quan văn võ tây lương tề tụ, Bát Hoàng tử đứng một bên tươi cười, cũng không kìm được hô theo vài tiếng. Triệu Tử Văn tính cách vốn chẳng sợ trời sợ đất, cũng hô to:

- Nương tử mau ra đây...

Tất cả mọi người trong sân nhìn vẻ mặt ngăm ngăm tuấn lãng của Triệu tướng quân không hề có dáng vẻ của một tướng quân mà đều là nụ cười dâm đãng, không khỏi cùng cười lên ha hả.

Đối với Triệu tướng quân vốn chẳng thèm coi trọng lễ tiết, nữ quan cũng đành lườm một cái, đi tới bên cạnh Triệu Tử Văn, đưa cho hắn một tờ giấy:

- Triệu tướng quân, hãy đọc tờ giấy này đi, đây là Thôi Trang Thi (1).

(1): Bài thơ mừng đám cưới.

Chỉ thấy trên tờ giấy viết:

- Tích niên tương khứ Ngọc Kinh du,

đệ nhất tiên nhân hứa trạng đầu.

Kim nhật hạnh vi Tần Tấn hội.

Tảo giáo loạn phượng hạ trang lâu.

(Dịch nghĩa:

Năm xưa vui bước tới Ngọc Kinh.

Không ngờ gặp được đệ nhất tiên nhân.

Hôm nay may mắn nên duyên Tần Tấn.

Sớm vui loan phượng trong chốn khuê phòng)

Bài thơ này là khai tổ Hoàng đế của Tây Lương khi lấy hoàng hậu đã làm thơ giục vợ, từ đó về sau trở thành phong tục kết hôn ở nơi này. Mỗi khi bái đường thành thân họ đều dùng bài thơ này.

Đối với việc cầm giấy đọc thơ Triệu Tử Văn tuyệt đối không thèm làm, đôi mắt hắn đảo một cái, ngâm lên dõng dạc:

- Truyện văn chú hạ điều hồng phấn,

minh kính thai tiền biệt tác xuân.

Bất tu mãn diện hồn trang khước,

lưu trứ song mi đãi họa nhân!

(Dịch nghĩa:

Nghe đồn dưới nến màu hồng phấn,

Trước đài gương soi đừng trang điểm

Không cần để mặt mày giả trang,

Để lại đôi mi đợi người đến vẽ.

Tạm dịch thơ:

Ánh nến màu hồng phấn,

Trước gương ngừng sắc xuân

Đâu cần phải trang điểm,

Nét mi đợi lang quân)

Triệu tướng quân này sao lại phá quấy như vậy chứ. Nữ quan nghe thế hơi ngẩn ra, lập tức nhận ra Triệu tướng quân không đọc bài thơ trên giấy viết. Nàng hơi trầm ngâm, lập tức cảm nhận được bài thơ này so với bài thơ trước còn hay hơn rất nhiều.

- Hay!

Tất cả mọi người nghe bài Thôi Trang Thi này của Triệu tướng quân làm đều lớn tiếng bội phục khen hay, không khí lập tức sôi trào.

Nhạc Phá Nô lại càng hưng phấn ầm ầm hô lớn, càng hăng say mà gọi:

- Công chúa ra đi, công chúa ra đi....

Ở bên trong Lương Mộ Phỉ sớm đã nghe được Thôi Trang Thi của Triệu Tử Văn làm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc và kích động tới mức này. Hai bờ vai nàng cũng hơi run rẩy.

Chia tay Triệu Tử Văn ở trong động bên Tây hồ ở Hàng Châu, Lương Mộ Phỉ đã nghĩ đã nghĩ sẽ không bao giờ còn được gặp hắn nữa. Nhưng nàng lại thề trước mặt Sở Thăng là bản thân sẽ không tự đi tìm hắn. Đó cũng là nguyên nhân Lương Mộ Phỉ không đi tìm Triệu Tử Văn, mà Dư Tư Lăng lại tìm thấy chỗ sơ hở trong lời thề --- Cuối cùng làm cho Triệu Tử Văn tới tìm nàng.

Nhưng Lương Mộ Phỉ cũng không biết tại sao mình luôn nghĩ tới Triệu Tử Văn đáng thương mà kiên cường này, nghĩ tới nụ cười vô sỉ xấu xa của hắn, nghĩ tới nhiệt lệ nóng bóng, tới thân hình cao lớn khắp người đều có vết thương của hắn. Cứ như vậy, tâm hồn của Lương Mộ Phỉ đã quay trở lại bên hắn, gắn chặt với hắn.

Cho tới bây giờ Lương Mộ Phỉ lại có được kết cục không ngờ với Triệu Tử Văn, sắp được bái đường thành thân với hắn, trong lòng tất nhiên là vừa vui mừng vừa xấu hổ, lại càng cảm thấy ngọt ngào.

- Công chúa, chúng ta ra ngoài thôi.

Tân lang đã đọc Thôi Trang Thi, tân nương tử cũng nên đi ra thôi. Tiểu cung nữ bên cạnh Lương Mộ Phỉ nhìn Hưng Bình công chúa đang ngẩn ngơ, vội nhắc khẽ.

Hưng Bình công chúa lập tức xoay người lại, gật gật đầu, dưới sự dìu đỡ của tiểu cung nữ chậm rãi đi về phía đại sảnh.

Giờ phút này Hưng Bình công chúa ngàn hô vạn hoán mới đi ra, cánh tay thon thon như ngọc khoát lên vai tiểu cung nữ, nhẹ nhàng nâng tấm rèm đi ra.

Trên đầu Hưng Bình công chúa đội mũ phượng, thân mặc áo cưới, trong lúc đi tới khiến mọi người cảm thấy như hương phong tung bay, cho dù không thể nhìn thấy khuôn mặt công chúa nhưng vẫn có thể cảm nhận được nàng là một nữ tử tuyệt mỹ.

Triệu Tử Văn cười dài nhìn Mộ Phỉ mặc trang phục hoa lệ, ánh mắt lộ vẻ ôn nhu.

Thái tử Lương Mạc Vũ đứng ở bên cạnh Quốc chủ. Y với Hưng Bình công chúa dù không phải một mẹ sinh ra nhưng Hưng Bình công chúa là hoàng muội của y. Thấy Hưng Bình công chúa được gả cho một nhân vật anh hùng, từ đáy lòng y cũng vui mừng thay cho vị hoàng muội đã thất lạc với phụ hoàng nhiều năm này.

Mà Dư Tư Lăng ở trong đám người nhìn trộm tướng công và Mộ Phỉ, trong lòng cũng vui thay cho Mộ Phỉ, lại vừa hơi cảm thấy ghen tuông. Trong lòng nàng thầm nôn nóng, không biết bao giờ mới có thể cùng tướng công bái đường thành thân.

Ánh mắt nàng chuyển hướng về phía tiểu phúc của mình, hy vọng trước khi hài tử ra đời có thể thành thân với tướng công. Dù sao còn chưa chính thức thành thân mà đã có con cũng là không đúng lễ pháp.

Ánh mắt quốc chủ toát lên tia nhìn hiền lành và ấm áp. Nhìn Hưng Bừng trong trang phục cưới màu đỏ, phảng phất như trở lại hoàn cảnh lúc lão và mẫu thân của Hưng Bình thành thân, trong lòng lặng yên thầm nói, "Liên phi, nàng có thấy không? Nữ nhi của chúng ta hôm nay sẽ thành thân đấy!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx