sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 364: Đường Về

Kỵ binh đoàn chạy ra khỏi thành Hàm Đan. Có kỵ binh trong tay thì dù không thể áp chế được phản loạn cũng có thể bảo vệ tính mạng nhiều người.

Triệu Tử Văn nhìn Lăng Nhi quyến rũ nói:

- Lăng Nhi, muội sáng sớm đã chạy tới chính là vì chuyện này sao?

Dư Tư Lăng gật đầu, nước mắt lưng tròng nói:

- Muội nghe hộ vệ của Bát Hoàng tử nói thành Hàm Đan phát sinh biến loạn, tướng công biết tin này nhất định sẽ sớm đi về thành Hàm Đan, cho nên.... Muội sợ tướng công sẽ bỏ mặc muội....

Triệu Tử Văn ban đầu là định để Lăng Nhi ở lại Tây Lương, nhờ lão nhạc phụ thay mình chiếu cố cho nàng. Vậy nên hắn không khỏi âm thầm than thở, ngượng nghùng cười nói:

- Nha đầu ngốc này, tướng công làm sao lại có thể bỏ muội một mình ở lại Tây Lương được chứ.

Khóe mắt Dư Tư Lăng liếc nhìn nụ cười xấu hổ của tướng công, không khỏi lộ ra nụ cười giảo hoạt, trong lòng thầm đắc ý kéo cổ tay tướng công đang kinh ngạc, dịu dàng nói:

- Tướng công, muội tới giúp huynh thu thập hành lý.

Nhìn tiểu ny tử hờn dỗi mà đắc ý, Triệu Tử Văn đã hiểu hết, phát mạnh một cái lên mông nàng, kêu lên bạch một cái.

- Á....

Tiểu ny tử cảm nhận được nhiệt lực trong bàn tay tướng công. Một phát không nhẹ không mạnh này khiến nàng như bị điện giật, bờ vai run lên, cảm thấy thân thể mềm mại như bị lửa thiêu.

Lăng Nhi sớm đã được nếm "quả ngọt", khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng như lửa, tựa vào người Triệu Tử Văn vô lực nói:

- Tướng công, huynh lại khi dễ Lăng Nhi....

- Khụ khụ....

Từ trong phòng truyền ra tiếng ho khan rất nhỏ nhưng trong Phò mã phủ yên tĩnh này lại rất rõ ràng. Triệu Tử Văn và Dư Tư Lăng theo tiềm thức xoay người lại, liền thấy một đôi mắt tràn ngập vẻ trêu chọc trên khuôn mặt đang tươi cười.

Lập tức hai gò má của Dư Tư Lăng lại đỏ bừng, rời khỏi ngực tướng công, hơi cuống quýt tay chân nói:

- Mộ Phỉ, đêm qua ngủ ngon chứ?

Nghĩ tới đêm qua điên cuồng thế nào, Lương Mộ Phỉ liền mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng thầm mắng, Lăng Nhi ngốc nghếch này sao lại hỏi như vậy chứ?

- A...

Dư Tư Lăng lập tức phát hiện ra câu hỏi của mình quá mức gây xấu hổ, vội vàng rúc vào trong lòng Triệu Tử Văn, không dám ngẩng đầu lên nữa.

Triệu Tử Văn hơi buồn cười nhìn khuôn mặt hai vị kiều thê đang ửng hồng, một loại tư vị hạnh phúc dâng lên trong lòng....

Lương Mộ Phỉ hiển nhiên là tính cách phóng khoáng hơn nhiều so với Dư Tư Lăng, sắc mặt ửng hồng nhanh chóng biến mất, lại lôi kéo đôi tay nhỏ bé của nàng cười nói:

- Lăng Nhi, chúng ta cùng đi chuẩn bị hành lý đi.

Dư Tư Lăng vội vàng gật đầu, đi theo Lương Mộ Phỉ vào trong phòng thu thập hành lý.

Tiểu phụ nhân vừa rồi còn có bộ dáng hung thần ác sát mà giờ đã biến thành tiểu kiều thê mềm mại ấm áp như ngọc. Biến hóa to lớn ấy khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Lương Mộ Phỉ biết Lăng Nhi và Tử Văn phát sinh ngàn vạn ân oán cho nên mới hiểu mọi chuyện.

Cửa thành thành Hưng Khánh xe cộ ùn ùn, chiến mã hý vang. Hơn hai trăm tướng sĩ Tây Lương mang cung tên trên vai đang đứng đó.

Quốc chủ Tây Lương lo lắng công chúa bảo bối sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mà chỉ dựa vào mười người hộ vệ của Bát Hoàng tử thì sợ là không có tác dụng gì cho nên mới phái hơn hai trăm tướng sĩ bảo vệ Phò mã và công chúa vừa qua đêm tân hôn đã phải rời khỏi Tây Lương.

Cho dù là Quốc chủ có hơi tức giận Triệu tướng quân phải trở về vội vã như vậy nhưng lão cũng là một người thông tình đạt lý, biết thành Hàm Đan phát sinh nội loạn đành không ngăn trở để cho Triệu Tử Văn rời đi.

Kỳ thật Quốc chủ Tây Lương cũng có tư tâm. Triệu Tử Văn nổi tiếng thiên hạ, văn thao vũ lược đều bất phàm. Lão rất hi vọng có thể nhét Triệu Tử Văn vào trong trướng doanh của riêng một Tây Lương thôi. Tận đáy lòng, lão thầm hy vọng thành Hàm Đan càng loạn càng tốt, loạn tới mức Triệu Tử Văn không còn chỗ dung thân nữa thì chẳng còn gì bằng.

Nhưng bất đắc dĩ là Tây Lương lại chỉ là một tiểu quốc, không thể có cơ hội cho hắn thi triển tài năng. Hơn nữa tình huống ở Trung Nguyên lúc này cũng không thể có biến động quá lớn được. Nếu không thì sẽ khiến cho người thân đau lòng, kẻ thù khoái trá, cũng khiến cho Hung Nô đang chằm chằm nhìn vào. Bọn chúng chỉ đang chờ có thời cơ là sẽ tiến thẳng xuống phía nam.

- Phụ hoàng, Mộ Phỉ không nỡ rời xa người....

Hưng Bình công chúa tiến vào trong ngực Quốc chủ nghẹn ngào nói. Thật vất vả mới có thể đoàn tụ cũng với phụ vương, không ngờ rằng lại phải rời đi. Trong lòng nàng cũng rất không đành.

Vành mắt Quốc chủ ửng đỏ, tươi cười nói:

- Hài tử ngốc này, không được khóc. Lúc này có thời gian thì lại tới thăm phụ hoàng!

- Tử Văn, lần này đi thành Hàm Đan tất nhiên là nguy hiểm dị thường, ngươi phải cẩn thận một chút.

Lương Mộ Vũ đi tới bên cạnh Triệu Tử Văn, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói.

Triệu Tử Văn gật đầu:

- Tạ ơn Mộ Vũ huynh đã quan tâm, ta sẽ cẩn thận!

Lương Mộ Vũ đối với Triệu Tử Văn cũng rất tin tưởng, không nói gì thêm mà vỗ vỗ bờ vai hắn:

- Chiếu cố Hưng Bình cho tốt. Nếu không áp chế được phản loạn thì nhớ phải trở về Tây Lương. Đại môn Tây Lương chúng ta luôn mở rộng cửa đón ngươi.

Nghe thấy Thái tử Tây Lương nói vậy, Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng nói:

- Nếu như có thể dẹp được phản loạn, ngăn cản được đại quân nam tiến của Hung Nô thì ta sẽ thoái ẩn, vĩnh viễn không để ý tới sự tình thiên hạ nữa....

- Mỗi người một chí, vi huynh cũng không thể miễn cưỡng ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể cùng Mộ Phỉ được bình an là tốt rồi.

Trong lòng Lương Mộ Vũ không khỏi mừng thầm. Dù sao Đại Kinh và Tây Lương mặc dù là cùng một phe nhưng cũng không phải là cùng một quốc gia, sớm muộn sẽ phải xảy ra phân tranh. Chỉ cần Triệu Tử Văn không trợ giúp Đại Kinh thảo phạt Tây Lương đã là kết quả tốt nhất rồi.

Lương Mộ Vũ rất tự tin có thể khiến cho quốc lực Tây Lương ngày một vững mạnh. Triệu Tử Văn biết là Lương Mộ Vũ đang thử dò xét mình cho nên mới nói rõ lập trường của mình cho hắn biết. Đồng thời cũng không khỏi tiếc thay cho Lương Mộ Vũ sinh không đúng địa phương. Y đúng ra nên có thân phận của Bát Hoàng tử.

- Tử Văn...

Quốc chủ hướng về Triệu Tử Văn gọi.

Triệu Tử Văn nghe tiếng liền nói với Lương Mộ Vũ rồi đi tới gần nhạc phụ đại nhân, cung kính nói:

- Nhạc phụ....

Quốc chủ nhìn khuôn mặt xinh xắn ngấn lệ của Hưng Bình công chúa, lại quay sang nhìn con rể trước mắt, cất giọng nói đầy ý vị:

- Chiếu cố Hưng Bình cho tốt. Nếu như phát sinh chuyện gì thì phải nhớ dùng bồ câu đưa tin, ta sẽ giúp ngươi.

Triệu Tử Văn cười nói:

- Tạ ơn nhạc phụ! Nhạc phụ yên tâm, con sẽ chiếu cố thật tốt cho Hưng Bình.

- Mọi chuyện phải cẩn thận. Các người đi đi.

Quốc chủ thấy Bát Hoàng tử đã sớm lên xe ngựa, liền phất tay áo nói.

Lương Mộ Phỉ không nỡ, từng bước quay đầu lại mà đi tới bên Triệu Tử Văn, hướng về phía Quốc chủ nhẹ giọng nói:

- Phụ hoàng, cố gắng bảo trọng thân thể, chờ con trở về thăm người....

Quốc chủ cười cười, đôi mắt tràn ngập nước mắt. Hắn có nữ nhi này cùng hắn trải qua cảnh nước mất nhà tan, cách xa nhau hơn mười năm rốt cục mới có thể đoàn tụ nhưng hiện tại lại phải chia lìa. Nghĩ tới đây vị Quốc chủ này cảm thấy thật không đành lòng.

- Lăng Nhi, chúng ta lên xe thôi.

Triệu Tử Văn hướng về phía Dư Tư Lăng đứng cách đó không xa vẫy tay.

Dư Tư Lăng xấu hổ đi tới bên cạnh hắn, nắm lấy tay hắn, thần sắc thể hiện xuân ý dạt dào không nói lên lời.

Hơn hai trăm hộ vệ thủ hộ hai bên xe ngựa, Triệu Tử Văn cùng hai vị phu nhân lên một chiếc xe ngựa. Lập tức vị tướng lãnh binh hét lớn một tiếng:

- Lên đường!

Đường quay về thành Hàm Đan rất xa xôi, ra khỏi cửa thành không xa đã tới tiểu sơn đạo. Tiểu đạo quanh co khúc khuỷu, bốn bề núi cao vậy quanh có vẻ hết sức hãi người.

Nhưng trong đất Tây Lương rất an toàn, tướng sĩ suốt dọc đường căn bản không phải lo lắng điều gì.

Xe ngựa lắc lư, bên trong xe Lăng Nhi theo tiềm thức ôm lấy Triệu Tử Văn, sợ động tới thai nhi.

Khuôn mặt Dư Tư Lăng hồng hào, ôn nhu nói:

- Tướng công.... sư phó của muội cùng với ba vị sư tỷ làm sao vẫn chưa tối nhỉ?

Triệu Tử Văn cười nói:

- Sư phụ của nàng và sư tỷ lớn như vậy rồi. Không lạc đường đâu mà sợ. Bọn họ sẽ tới nhanh thôi....

- Nhưng mà huynh đã nói....

Dư Tư Lăng bĩu môi làm nũng nói:

- Huynh đã nói là sư phụ và sư tỷ sẽ lập tức đuổi kịp cơ mà.

- Sư tỷ của muội căn bản là không ở phía sau chúng ta, mà là ở phía trước.

Triệu Tử Văn vén màn che, đầy ý vị cười nói.

Sư phụ ở phía trước? Đôi mắt Dư Tư Lăng hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Tướng công, sư phụ sao lại ở phía trước chúng ta....

Lương Mộ Phỉ ngồi bên cạnh Triệu Tử Văn oán trách lướm hắn một cái:

- Vừa nhìn là biết đây là quỷ kế của Tử Văn. Ta đoán là Thế tử Hạng Long Uyên còn chưa đi đâu.

Nghĩ tới bức thư mà Hạng Long Uyên lúc trước viết cho mình, Lương Mộ Phỉ bừng bừng lửa giận, hận không thể đuổi theo chém giết.

Triệu Tử Văn cũng không hỏi xem trong thư viết cái gì. Bởi vì hắn đoán được trong đó hẳn là Hạng Long Uyên đạt thành với Mộ Phỉ một loại hiệp nghị. Một loại hiệp nghị hữu danh vô thực.

- Hạng Long Uyên còn chưa rời khỏi Tây Lương sao?

Dư Tư Lăng nhìn Triệu Tử Văn ngạc nhiên nói:

- Tướng công, chuyện gì đã xảy ra rồi. Hắn lại chờ chàng tới giết hắn sao?

Dư Bộ khoái tính tình nóng nảy thẳng thắn, chưa từng có kinh nghiệm sống trong gian trá, làm sao mà đoán được âm mưu của người khác.

Lương Mộ Phỉ nhìn nữ bộ khoái ngốc tới đáng yêu này, cười khanh khách nói:

- Lăng Nhi, muội nói buồn cười ghê. Muội nói xem ở trên đời này có kẻ nào đợi chết không?

Nàng cất tiếng cười, đường cong lung linh, thân thể đầy đặn mê người mềm mại run rẩy, nhũ phong chấn động khiến cho tròng mắt của Triệu đại nhân mở to như quả trứng.

- Đáng ghét, chàng nhìn cái gì chứ.

Vừa rồi còn ra vẻ đứng đắn, giờ đã lại biến thành kẻ hạ lưu, Lương Mộ Phỉ đối với Triệu đại nhân biến ảo vô thường này gắt khẽ một tiếng, nhưng trong lòng lại vừa đắc ý vừa mừng rỡ.

Hơn một trăm tướng sĩ đang vây bên ngoài, Triệu Tử Văn cũng không dám để cho xe ngựa rung lắc mạnh, đành phải nhìn về hướng khác, cười nói với Lăng Nhi tâm tư đơn thuần:

- Lăng Nhi, muội còn chưa hiểu sao?

- Tướng công, huynh có phải là muốn nhờ La Các chủ đi trước dò đường, phòng khi Hạng Long Uyên ám toán không?

Dư Tư Lăng vâng vâng dạ dạ nhẹ nhàng nói.

Tiểu ny tử một điều tướng công hai điều tướng công này. Triệu Tử Văn ôn nhu ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, gật đầu cười nói:

- Tiểu Lăng Nhi của ta thật là thông minh! Tương lai sinh con khẳng định là còn thông minh hơn mẫu thân của nó....

Dư Tư Lăng vừa thẹn vừa mừng, ghé vào ngực Triệu Tử Văn, nhu mì cười nói:

- Đều là nhờ tướng công biết cách dạy dỗ.

Sớm biết những chuyện phát sinh giữa bọn họ, Lương Mộ Phỉ thực sự cảm thấy buồn cười đối với Lăng Nhi đang hết sức quấn quýt tướng công này. Đối với mọi người thì bộ mặt lúc này cũng như hung thần ác sát, thế mà trước mặt Tử Văn lại chẳng khác này tiểu kiều thê chưa từng ra khỏi khuê phòng.

- Đại nhân, phía trước hình như có xe ngựa.

Một thị vệ ở bên cạnh xe đột nhiên kêu lên, xe ngựa cũng dừng lại. Có xe ngựa? Triệu Tử Văn lập tức cười đầy thâm ý:

- Chúng ta bắt đầu phải câu cá rồi....

- Tử Văn...

Xe ngựa dừng lại, Lương Mộ Phỉ đột nhiên cất giọng muốn nói lại thôi:

- Chàng...có thể đáp ứng thiếp một việc không....

Nhìn thần sắc khó khăn của Mộ Phỉ, Triệu Tử Văn đại khái đoán ra được nàng muốn nói gì, nghiêm mặt hỏi:

- Mộ Phỉ, có chuyện gì thì nàng nói đi. Nếu có thể đáp ứng thì ta nhất định đáp ứng nàng.

Lương Mộ Phỉ do dự một hồi lâu, một lúc sau mới nói:

- Nếu có một ngày chàng đánh bại Các chủ thì có thể tha cho hắn một mạng không?

Nói gì thì nói, Sở Thăng đối với Lương Mộ Phỉ cũng có ơn dưỡng dục. Cho dù Sở Thăng tội ác khôn cùng thì nàng cũng không muốn Sở Thăng chết trong tay tướng công mình.

Sở Thăng đối với Mộ Phỉ mà nói một nửa là dưỡng phụ. Mà Mộ Phỉ lại là vợ mình, giết Sở Thăng quả cũng không hợp tình lý. Triệu Tử Văn suy nghĩ một chút rồi cười nói:

- Mộ Phỉ, ta có thể đáp ứng nàng. Nếu hắn rơi vào trong tay ta sẽ cho hắn một con đường sống. Chẳng qua nếu hắn rơi vào tay những người khác thì không liên quan tới ta nhé.

Lương Mộ Phỉ làm sao lại không hiểu tướng công giảo hoạt của mình đang nghĩ tới chủ ý gì, gắt giọng nói:

- Người khác nào, thiếp mặc kệ. Dù sao thì chàng cũng không được phép giết hắn.

La Thanh Yên và Sở Thăng có mối thù không đội trời chung. Cho nên La Thanh Yên và Sở Thăng vẫn dây dưa không dứt, không chết không thôi. Hơn nữa lại có Triệu Tử Văn hỗ trợ, võ công Sở Thăng có cao tới đâu thì cũng không thể địch nổi hai người bọn họ. Nếu thật sự phải trực diện đối địch thì sợ rằng Sở Thăng muốn trốn cũng không có cơ hội.

Cứ dựa theo thế cục mà phán đoán, Lương Mộ Phỉ tâm tư kín đáo cho rằng kết cục của Sở Thăng chỉ có chiến bại. Mặc dù Sở Thăng lấy mình làm sát thủ, trong đó chẳng có nửa điểm thân tình nhưng dù sao Sở Thăng cũng có ơn nuôi nấng mình. Ân tình này nàng thật sự không hy vọng Sở Thăng bị Tử Văn đâm chết.

Có thể giết hắn hay không thì không nói nhưng Triệu Tử Văn tin rằng cùng với La tỷ tỷ liên thủ thì Sở Thăng không phỉa là đối thủ. Chỉ sợ rằng Sở Thăng luôn ẩn núp, rất khó bắt được hắn.

- Được rồi, được rồi. Tướng công ta cái gì cũng nghe lời nàng hết.

Triệu Tử Văn cười nói nhưng trong lòng lại thầm tính toán. Ta không giết chẳng lẽ lại không để La tỷ tỷ giết sao?

Lương Mộ Phỉ cười ngọt ngào, nắm tay Triệu đại nhân lại càng chặt hơn.

- Tiếp tục đi tới, xem trong xe ngựa phía trước là người nào.

Triệu Tử Văn mơ hồ đoán được phía trước là ai, hạ lệnh cho tướng sĩ bên ngoài.

Vốn đội ngũ đã đi chậm dần gờ lại chậm rãi tiến tới, chỉ trong phút chốc đã dừng lại trước xe ngựa phía trước.

- Xin hỏi các vị quan sai có thể giúp một tay hay không?

Một tiếng nói ngọt ngào từ bên trong xe ngựa vang lên khiến đôi vai Lương Mộ Phỉ khẽ rung động. Hiển nhiên tiếng nói này rất quen thuộc với nàng.

Là kẻ đáng chết này sao. Trong lòng Triệu Tử Văn tức giận mắng một câu, đang định muốn trực tiếp hạ lệnh cho hai trăm tướng sĩ vây giết cái tên nhân yêu này. Nhưng Sở Thăng là Các chủ Ám Kiếm Các cũng không phải chỉ có hư danh. Y mà muốn trốn thì căn bản không ai ngăn được y.

- Có chuyện gì?

Một vị tướng lãnh đi tới hỏi. Gãđi tới liền nhìn thấy người cản đường mình, kinh ngạc trong chốc lát rồi vội vàng ôm quyền nói:

- Hóa ra là Sở Vương. Tại hạ xin ra mắt Sở Vương.

Sở Vương của Đại Kinh. Ở Đại Kinh rất ít người biết sự tồn tại của hắn, nhưng đại bộ phận quan viên của Tây Lương đều biết. Bởi vì Hưng Bình công chúa năm đó sau khi mất tích là được Sở Vương Sở Thăng thu nhận hơn mười năm.

Quốc chủ đối với Sở Vương cảm kích tận đáy lòng, đối với y cũng hành lễ. Vị tướng lãnh này hiển nhiên là không dám chậm trễ.

Sở Vương không khỏi hơi đắc ý, nhưng lại nghe thấy vị tiểu tướng kia đột nhiên đứng thẳng dậy lầm bầm nói:

- Hóa ra là Sở Vương à. Sao lại thế, Sở Vương là tới đợi tướng quân của chúng ta chăng?

Vị tiểu tướng trẻ tuổi trước mặt Sở Thăng đã từng gặp qua, tựa hồ là tùy tùng bên cạnh Triệu Tử Văn, trong lòng không khỏi thầm cảnh giác, chậm rãi nói:

- Xe ngựa của bổn vương bị rơi vào hố sâu, không thể đi tiếp, cho nên ở đây chờ, hy vọng có người tới giúp ta một tay. Hôm nay gặp được tướng quân chỉ là do may mắn mà thôi....

Triệu Tử Văn cũng không vội đi xuống, lại muốn nhìn xem Sở Thăng và Nhạc Phá Nô đối đáp ra sao.

Xe ngựa của Bát Hoàng tử ở phía sau. Hạng Long Không cũng luôn luôn chủ trương không quản chuyện, nghe thấy phía trước là Sở Thăng trong lòng mặc dù thầm thấy là có vẻ quá xảo hợp nhưng cũng vẫn kệ cho Triệu đại nhân đi giải quyết.

Hạng Long Uyên và Sở Thăng nghe thấy thánh chỉ tuyên cáo thiên hạ là Hưng Bình công chúa tuyển Triệu Tử Văn làm Phò mã liền không để ý tới Quốc chủ Tây Lương cố ý giữ lại mà rời khỏi Tây Lương. Quốc chủ vì tưởng là Thế tử không được chọn nên không vui mới rời thành Hưng Khánh, bởi vậy cũng không tiếp tục cố gắng níu kéo.

Nhạc Phá Nô là một hỗn thế ma vương, làm bộ bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Hóa ra là xe ngựa của Sở Vương bị rơi vào hố sâu, chứ không phải là các người tự mình đào phải không?

Vừa nghe thấy thế, thần sắc Sở Thăng lập tức trở nên lạnh lẽo, con ngươi yêu mị dần hiện lên sát khí, vừa định nổi giận thì một tràng cười to liền vang lên:

- Oa ha ha ha... Chỉ là đùa một chút thôi, Sở Vương cần gì phải tức giận chứ?

- Tướng công, Nhạc Phá Nô này đúng là người chuyên đi chọc phá kẻ khác.

Dư Tư Lăng mím mím môi, cười dài nói, mi mắt hàm tình, bộ dáng động lòng người vô cùng.

- Thật không?

Con ngươi của Lương Mộ Phỉ lóe lên tinh quang của đại trí giả ngu.

- Những lời nói của Nhạc Phá Nô này từng chữ liên hoàn, khiến cho Các chủ không biết phải ứng đối hắn thế nào. Đúng là một thiếu niên mồm mép lợi hại!

Trong lòng Lương Mộ Phỉ mơ hồ lo lắng việc này là cố tình giả như trùng hợp, nhưng lại không tìm ra sơ hở nào. Không biết là Các chủ định làm gì, nhất thời không tiện mở miệng, càng không biết nên nói cái gì....

Triệu Tử Văn cười cười. Nhạc Phá Nô bình thường có thể coi là một hỗn thế tiểu ma vương, bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn nhưng kỳ thật đầu óc y rất linh hoạt, võ công cũng bất phàm, là anh hùng xuất thiếu niên, tiền đồ không thể hạn lượng!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx