sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 161 : Kỳ Lân Thích (2)

- Anh...

Năng lượng của Thâm Hải Minh Xà chấn động một chút, tuy tu vi không còn được cỡ ngàn năm, nhưng số năng lượng còn lại phi thường đáng sợ, Tề Nhạc cảm thấy vân lực trong người dao động không khống chế được, nhất là chín khỏa Lam Hải Lôi Châu càng cuồn cuộn không dứt, bắt từ tự quay trong người.

- Minh Xà tiền bối, thỉnh tỉnh táo một chút, có chuyện ngài không phát hiện đấy.

Giải Trĩ lại mở miệng.

Thâm Hải Minh Xà ngẩn người, nói:

- Chuyện gì?

Giải Trĩ nói:

- Thiên lôi là thiên địa chính khí, tuy ngài cống hiến chín khỏa Lam Hải Thần Châu, nhưng lại mang đi đại lượng khí tức tà ác trong người, trong quá trình Lam Hải Thần Châu chuyển hóa làm Lam Hải Lôi Châu. Đã được chính khí của thiên lôi tẩy lễ, tà khí vốn có trong Lam Hải Lôi Châu bị tinh lọc hoàn toàn. Chịu ảnh hưởng của thiên lôi, năng lượng bản thân của ngài cũng được tinh lọc. Bởi vậy, từ góc độ nào đó mà nhìn, bây giờ ngài không còn là hung thú, mà là thần thú.

- A?

Thâm Hải Minh Xà kinh hô một tiếng, sau khi trầm mặc một lúc nói chuyện rất kỳ quái:

- Trời ạ! Mình biến thành thần thú, trách không được, trách không được Xá Lợi Thủ Châu phát phật lực không còn ảnh hưởng tới mình. Thần thú, mẹ kiếp, mình đã biến thành thần thú, Tề Nhạc, anh là quái vật, tôi, tôi, tôi...

Tề Nhạc cười ha hả, nói:

- Thần thú có gì không tốt, ít nhất cái tên rất êm tai.

- Tên cái rắm, là thực lực.

Tề Nhạc nói:

- Tôi biết trong lòng anh không dễ chịu, đổi lại là ai, mất đi tu vi chín ngàn năm không dễ chịu chút nào, nhưng chuyện đã biến thành như vậy, anh còn muốn tôi làm sao đây? Không thì không còn, chẳng lẽ anh muốn đồng quy vu tận? Nếu là như vậy, anh cũng khôn thể có lại Lam Hải Thần Châu.

- Sao mình lại đen đủi thế này, lại gặp tiểu tử hỗn đản thế kia.

Thâm Hải Minh Xà ngoại trừ tức giận, còn có bất đắc dĩ, lộ vẻ thất lạc.

Tề Nhạc an ủi:

- Tốt, Minh Xà đại ca, nếu như anh và Giải Trĩ đại ca đều ở trong thân thể của tôi, vậy sau này mọi người là người một nhà. Anh tu luyện nhiều năm như thế, chẳng lẻ không cảm thấy cô đơn sao? Hiện tại đi theo tôi, anh sẽ nhìn thấy những chuyện trước kia không thấy. Anh nói đúng, ngay cả tôi cũng có cảm giác mình là quái vật, nếu như tôi là quái vật, như vậy, trên người của tôi sẽ xuất hiện kỳ tích, có lẽ, không lâu sau, tu vi của anh khôi phục thì sao? Dù sao thời gian tu luyện của anh dài như thế, tuy mất đi Lam Hải Thần Châu, nhưng cũng không phải tất cả cố gắng của anh đều biến mất, tôi cảm thấy được, anh bây giờ nên tận lực bồi thường tổn thất của mình mới được.

Thâm Hải Minh Xà trầm mặc, dường như bị lời nói của Tề Nhạc đả động.

Giải Trĩ nói:

- Tề Nhạc, anh phải nhớ một chuyện, trong Kỳ Lân bát trân có một món có công hiệu đặc thù, cũng là món trân bảo đứng thứ hai trong Kỳ Lân bát trân, kiện bảo bối này có công hiệu lớn nhất là dùng phối hợp. Có thể đem năng lượng bản thân Kỳ Lân đưa vào cơ thể của hung thú bị sai khiến, dùng sai khiến đến phụ trợ Kỳ Lân, bất quá, hung thú bị sai khiến sẽ sử dụng năng lượng của Kỳ Lân, nhưng tâm thần lại chịu Kỳ Lân khống chế, một khi hoàn thành sứ mạng, năng lượng sẽ trở về bản thân Kỳ Lân. Điều này có thể nói tác dụng không lớn, Kỳ Lân cân cứ vào hoàn cảnh đặc thù mới sử dụng tới nó.

Tề Nhạc có chút tò mò nói:

- Giải Trĩ đại ca, anh có thể nói rõ hơn được không, tôi còn chưa rõ đấy.

Giải Trĩ nói:

- Rất đơn giản, ví dụ như anh có hai hung thú bị sai khiến, một am hiểu phi hành, một là am hiểu dưới nước như Minh Xà tiền bối đây, như vậy, thời điểm anh ở trên không trung, có thể thông qua Kỳ Lân trân bảo đưa năng lượng bản thân cho hung thú bị sai khiến, như vậy, có thể phát huy uy lực vân lực Kỳ Lân của anh lên mức lớn nhất, trong nước cũng giống như vậy.

- Cho nên, tên của trân bảo này là Kỳ Lân Thích, ý nghĩa trợ giúp Kỳ Lân thích ứng với hoàn cảnh biến hóa. Hơn nữa, sau khi sử dụng nó, bản thể Kỳ Lân sẽ dung hợp với hung thú bị sai khiến, chỉ cần hung thú sai khiến vẫn còn, bản thể Kỳ Lân sẽ không bị bất cứ tổn thương gì, bởi vậy, Kỳ Lân Thích là thần khí phòng hộ trong Kỳ Lân bát trân.

- Nhưng mà, kiện thần khí này đối với anh bây giờ không đơn giản là phòng hộ, một khi anh có được nó, như vậy, có thể đem chín khỏa Lam Hải Lôi Châu đưa vào người Minh Xà tiền bối, khi đó, Minh Xà tiền bối sẽ có thực lực không khác gì hung thú vạn năm cả, riêng thủy thuộc tính của ngài ấy rất cường đại, có được lôi thủy song thuộc tính, tuy thực lực không tăng lên gấp đôi, nhưng tôi thấy không khác bao nhiêu đâu.

- Thực sao? Kỳ Lân tộc còn có thần khí như vậy, sao tôi không biết?

Ngay cả Thâm Hải Minh Xà cũng bị hấp dẫn lực chú ý.

Giải Trĩ mỉm cười nói:

- Ngài là hung thú, làm sao có thể biết rõ. Bất cứ món nào trong Kỳ Lân bát trân đều là cơ mật cao nhất của Kỳ Lân tộc, nếu như không phải tổ tiên tôi từng là người hầu của Kỳ Lân Vương, tôi cũng không biết. Nhưng mà, Minh Xà tiền bối, ngài không cần cao hứng, tôi nói, mặc dù có Kỳ Lân Thích sẽ phân phối năng lượng của Kỳ Lân cho ngài, nhưng tâm thần của ngài cũng bị bản thể Kỳ Lân khống chế, đã bị bản thể Kỳ Lân ảnh hưởng, nếu như ngài sinh lòng ác ý, xui xẻo chỉ có mình ngài thôi.

Thâm Hải Minh Xà cười khổ nói:

- Không cần anh nói tôi cũng hiểu, Kỳ Lân sao có thể làm ra thần khí có hại cho mình chứ. Nhưng mà, bảo bối có thể mang Lam Hải Thần Châu trở lại cơ thể của tôi một thời gian ngắn, cũng khiến tôi ôn lại khí tức của chúng, tôi đã phi thường thỏa mãn. Chỉ cần chúng có thể trở lại cơ thể tôi lần nữa, có tác dụng trợ giúp khôi phục với tôi rất lớn.

- Dù sao, chúng vốn chính là của tôi, đối với tôi mà nói, tác dụng của Lam Hải Thần Châu giống như Kỳ Lân Châu vậy. Rốt cuộc Kỳ Lân Thích này ở nơi nào, thứ tốt như vậy nhất định phải tìm ra, bất luận là với tôi hay với Tề Nhạc đều có chỗ tốt rất lớn, chỉ cần có thể mang Lam Hải Lôi Châu trở lại thân thể tôi phụ trợ tu luyện, vậy chuyện trước đó xóa bỏ đi.

Tề Nhạc kinh ngạc nói:

- Minh Xà đại ca, sao anh dễ nói chuyện như vậy?

Thâm Hải Minh Xà tức giận nói:

- Không phải tôi dễ nói chuyện, anh nói đúng, cố gắng tu luyện chín ngàn năm của tôi không có uổng phí. Nếu như Lam Hải Lôi Châu có thể trở lại cơ thể tôi phụ trợ tu luyện lần nữa, tin tưởng không cần một ngàn năm, tôi lại sinh ra chín khỏa Lam Hải Thần Châu mới, tổng thể mà nói, đây là chuyện đáng giá. Nếu thật là như vậy, do hung thú chuyển thành thần thú khiến tôi tu luyện nhiều hơn một ngàn năm, nhưng với tôi mà nói là chuyện tốt.

- Các ngươi biết rõ vì cái gì trên thế giới ít hung thú vạn năm như vậy không? Từ thời kỳ hung thú viễn cổ tới nay, cố gắng tu luyện cũng không chỉ có Thâm Hải Minh Xà nhất tộc, nhưng mà, muốn đề thăng lên hung thú vạn năm phi thường khó khăn, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là sau khi tu luyện tới vạn năm sẽ gặp Thiên Hỏa Ma Kiếp.

Thâm Hải Minh Xà dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp:

- Đương nhiên, thần thú tu luyện tới vạn năm cũng có kiếp nạn như vậy, tên là Thiên Lôi Thần Kiếp. Nhìn thì hai chủng thiên kiếp này có uy lực giống nhau. Nhưng mà, Thiên Hỏa Ma Kiếp đối với Thâm Hải Minh Xà nhất tộc lại đáng sợ hơn cả, bởi vì thuộc tính bản thể của chúng ta là thủy, hỏa vừa vặn khắc thủy, nếu như nói hung thú khác còn có thể có 10% khả năng vượt qua, nhưn vậy chúng ta ngay cả 1% cũng không có.

- Bởi vì đại ca của tôi là ngoại lệ vượt qua 1% tỷ lệ này biến thành hung thú vạn năm, cho nên mới hưng phấn quá độ phát động sóng thần, ai biết lại đưa tới thiên kiếp mới, Thiên Hỏa Ma Kiếp biến dị thành Thiên Lôi Ma Kiếp, thoáng cái làm hắn mất mạng. Cấp độ hung thú vạn năm khiến thực lực tăng lên một cấp độ cực lớn, nhưng muốn đột phá bình cảnh này dễ như vậy sao?

Tề Nhạc chợt nói:

- Tôi hiểu ý của anh rồi, anh nói là, sau khi biến thành thần thú, chờ tu vi của anh đạt tới vạn năm, chín đầu hóa một đầu, phải thừa nhận chính là Thiên Lôi Thần Kiếp mà không phải Thiên Hỏa Ma Kiếp, lôi kiếp so hỏa kiếp dễ ngăn cản hơn. Bởi vì hiện tại anh chính là lôi hỏa song thuộc tính, đúng không?

- Đúng vậy, chính là ý này. Cho nên tôi mới có thể nói, tu luyện thêm một ngàn năm với tôi mà nói là chuyện tốt. Dù sao, vượt qua thiên kiếp sẽ biến thành siêu cấp hung thú, gia tăng lực lượng cực kỳ to lớn, hơn nữa khi đó tôi còn là song thuộc tính, trong đám viễn cổ cự thú, tuyệt đối được tính là mạnh nhất.

Tề Nhạc cười hắc hắc nói:

- Anh nói sai, là siêu cấp thần thú mới đúng.

Thâm Hải Minh Xà nói:

- Đi, bất luận là thần thú hay hung thú, khát vọng lực lượng của tôi rất cường đại. Thời gian ngàn năm, đoán chừng anh cũng đủ cường đại rồi, hoàn toàn có thể thả tôi ra. Như vậy đi, chỉ cần anh có thể tìm được Kỳ Lân Thích, cũng thường xuyên đem chín khỏa Lam Hải Lôi Châu đưa vào người của tôi phụ trợ tu luyện, trước khi tôi biến thành hung thú vạn năm, sẽ nghe lệnh của anh.

- Thành giao!

Chuyện này đối với Tề Nhạc mà nói chỉ là chuyện trăm lợi không một hại, sao hắn không đáp ứng đấy? Chín khỏa Lam Hải Lôi Châu đã là của hắn, còn nhiều hơn một bảo tiêu, cớ sao mà không làm.

- Tề Nhạc, Kỳ Lân Thích là chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, chuyện này phải xem vận khí của anh. Tốt rồi, có người đến, anh tiếp tục cố gắng tu luyện, tôi cùng Minh Xà tiền bối tiếp tục tu luyện.

Giải Trĩ cảm nhận được có khí tức từ ngoài cửa truyền vào, dặn dò Tề Nhạc một tiếng, cùng với Thâm Hải Minh Xà ở cùng một chỗ, tiến vào trạng thái ngủ say.

Tiếng đập cửa vang lên, trong phòng vang lên tiếng của Hải Như Nguyệt.

- Tề Nhạc, anh còn chưa ngủ à?

- Như thế nào, mỹ nữ muốn bồi tôi ngủ sao?

Tề Nhạc vừa nói trêu tức, vừa đi ra mở cửa.

Hải Như Nguyệt tức giận nói:

- Anh mở miệng ra đều nói lời đê tiện.

Không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy nụ cười dâm đãng trên mặt Tề Nhạc, nàng lại có xúc động bạo lực. Đương nhiên, trong mắt của nàng, đại đa số thời điểm Tề Nhạc đều cười rất dẫm đãng.

Tề Nhạc làm ra thủ thế mời.

- Đến đây đi mỹ nữ, mời ngồi.

Vừa nói, hắn theo Hải Như Nguyệt đi vào phòng.

Hải Như Nguyệt cũng không có ngồi xuống, sau khi đi vào gian phòng, nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ của Tề Nhạc, tuy đã là ban đêm, nhưng với thị lực của nàng và Tề Nhạc, vẫn nhìn thấy bãi cỏ xanh mướt.

Tề Nhạc đi đến bên người Hải Như Nguyệt liền dừng lại, đối với mỹ nữ khác hắn sẽ thân cận, nhưng đối với Hải Như Nguyệt, hăn vẫn bảo trì khoảng cách hai mét. Đứng bên cạnh nhìn qua Phách Vương Long, đột nhiên Tề Nhạc phát hiện, Hải Như Nguyệt thực rất đẹp, đẹp tới mức khiến người ta không thở được, thời điểm nàng không có tức giận, đúng là mỹ nữ khiến người ta chú ý nhất, chỉ có vị lão sư ngoại ngữ ở đại học Thanh Bắc mới có thể so sánh với nàng.

Nhìn ra bên ngoài, trong mắt của Hải Như Nguyệt có đôi chút thất thần, đường cong trên mặt đẹp nhu hòa hơn một ít.

Tề Nhạc nói:

- Như Nguyệt, cô tới tìm tôi không phải để ngắm cảnh đêm chứ. Ở phòng của cô cũng nhìn thấy mà.

Hải Như Nguyệt nhìn hắn một cái, nói:

- Hôm nay tôi ở lại đây.

- Ah, ở chỗ này. Ah! Cái gì? Cô nói cái gì?

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua mỹ nữ trước mặt, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.

Hải Như Nguyệt như cười mà không phải cười nhìn qua Tề Nhạc, Tề Nhạc kinh ngạc khi thấy nàng vui vẻ như vậy.

- Tôi nói rồi, từ hôm nay tôi muốn ở đây.

- Cái gì, tôi ở đâu?

Tề Nhạc hỏi dò.

Hải Như Nguyệt đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói:

- Đương nhiên cũng là ở đây rồi.

Tề Nhạc dùng sức nuốt một nước miếng, nói:

- Như Nguyệt, không phải cô phát hiện lương tâm cắn rứt nên lấy thân báo đáp tôi đấy chứ?

Tuy Phách Vương Long này thường xuyên rất bạo lực, hơn nữa còn lạnh như băng, nhưng không thể không thừa nhận nàng là mỹ nữ tiếp cận cấp hoàn mỹ. Bất luận là tướng mạo hay là dáng người, cơ hồ không có chỗ nào bắt bẻ được, nhưng vấn đề trong tính cách của Tề Nhạc hơi khó tiếp nhận. Nhưng muốn nói chung giường với mỹ nữ này, Tề Nhạc phi thường nguyện ý, hắn ngơ ngác nhìn qua Hải Như Nguyệt, tư tưởng dâm đãng trong đầu vận chuyển, hai mắt dâm đãng bắt đầu dò xét thân thể của Hải Như Nguyệt.

- Nhìn cái gì vậy? Lại nhìn tôi sẽ móc mắt anh ra. Còn lấy thân báo đáp nữa chứ, anh cho rằng mình là ai?

Nói đến bốn chữ lấy thân báo đáp, Hải Như Nguyệt đỏ mặt lên.

Tề Nhạc có chút phát mộng, nói:

- Vậy cô có ý gì, tôi còn không rõ nha?

Hải Như Nguyệt nói:

- Ý của tôi rất đơn giản, tôi muốn ở chỗ này, anh cũng ở chỗ này, tôi giám sát tu luyện của anh.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Không phải cô sớm nối buông tha tôi rồi sao?

Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Tôi nó nói sao? Không nhớ rõ.

- Trời ơi, cô chơi xấu?

Hải Như Nguyệt phong tình vạn chủng nhìn Tề Nhạc, mỉm cười nói:

- Chơi xấu chính là đặc quyền của mỹ nữ nha.

- Phản đối, cô ở đây tôi làm sao tu luyện được.

Tề Nhạc kiên quyết phản đối Hải Như Nguyệt ở cùng với mình, ở chùng phòng với mỹ nữ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng có thể nhìn mà không thể động, đây tuyệt đối là cực hình, huống chi mỹ nữ trước mặt là ngọn núi lửa nữa chứ.

- Phản đối không có hiệu quả. Không phải anh muốn công tác ở nơi mỹ nữ như mây sao, như vậy, anh nhất định phải nghe tôi.

Hải Như Nguyệt niết đúng tính tình của Tề Nhạc, không có sợ hãi nói.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Tôi càng ngày càng cảm thấy cô chính là vương của cầm tinh, mà không phải tôi.

Hải Như Nguyệt nhún nhún vai, nói:

- Tùy anh nghĩ như thế nào thì nghĩ, anh cho rằng tôi không nguyện ý làm vương của cầm tinh sao? Nếu anh có bản lĩnh đó, tôi nguyện ý nghe lệnh của anh.

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Nếu tôi có thể đánh thắng cô, hừ hừ, chuyện thứ nhất sẽ đem cô...

- Anh nói cái gì?

Sắc mặt Hải Như Nguyệt lạnh xuống.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx