sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 200 : Thực Lực Tề Nhạc Cường Hãn (4)

Thấy Trầm Trác không nói lời nào, Tề Nhạc đem chắp tay sau lưng, giờ này khắc này, hắn giống như các tiền bối Kỳ Lân dẫn dắt thần thú rong rổi hồng hoang, không sợ hãi bất cứ hung thú nào. Đồng thời cũng biết rõ năng lực và câu chuyện của ba món Kỳ Lân bát trân. Không biết vì cái gì, một cổ nhiệt huyết xông lên đầu, ngân quang trong mắt Tề Nhạc quét qua bốn đại gia tộc, lạnh nhạt nói:

- Tôi thấy thế này đi, mười cuộc tỷ thí thời gian quá dài, không bằng chúng ta giải quyết một lần cho xong, nếu tôi tiếp được ba chiêu của bốn vị liên thủ thì sẽ thắng, bốn vị gia chủ đồng thời lên đi. Chúng ta tiếp một trận, nếu như các vị thất bại, chuyện hôm nay Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sẽ thắng, nếu như tôi bại, tôi rời khỏi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, như thế nào?

Tuy âm thanh của hắn rất bình tĩnh, nhưng lời hắn nói khiến người ta khiếp sợ cực điểm.

- Tề Nhạc ——

- Lão đại, anh điên rồi!

Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng lao tới bên người Tề Nhạc, bọn họ không biết vì sao Tề Nhạc đưa ra quyết định này.

Gia quy của những tinh nhuệ này rất là nghiêm khắc, nhưng Tề Nhạc nói ra quá khiêu khích, chỉ cần là nam nhân hơi có tâm huyết thì không chịu nổi vũ nhục này, có nhiều tiếng quát chói tai mang theo tức giận từ bọn họ vang lên.

Tề Nhạc như không nghe thấy tiếng kinh hô của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần và tiếng mắng chửi của đám thành viên các gia tộc, cười nhạt một tiếng, nói:

- Bốn vị gia chủ, chẳng lẽ các vị không dám hay sao. Ba lượt công kích, đủ phân thắng bại rồi.

Lạc Trường Tín nhíu mày, lạnh giọng nói:

- Anh đang khiêu chiến tôn nghiêm bốn đại gia tộc?

Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Vậy hôm nay các người tổ chức hội giao lưu là cái gì? Chẳng lẽ không phải khiêu chiên tôn nghiêm của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hay sao? Không cần nói tôn nghiêm với tôi, tôn nghiêm không phải người khác cho, là mình cho. Sở dĩ các người tổ chức hội giao lưu này, có bàn tôn nghiêm của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta sao?

Từ Chí Viễn giận dữ, nói:

- Kỳ Lân, anh nói có khẳng định lời mình nói không. Tốt, nếu hôm nay chúng ta liên thủ đỡ được ba kích của anh, vậy anh sẽ chứng minh năng lực lãnh đạo của bốn đại gia tộc chúng ta đúng không, cho dù bốn đại gia tộc phụ thuộc Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thì như thế nào? Nhưng mà, anh muốn thua, bản thân anh rời khỏi thì chưa đủ.

Tề Nhạc nhíu mày, nói:

- Vậy ngài muốn gì?

Chu Thiên Lộc nói:

- Nếu như anh chúng, chúng ta cũng không muốn làm khó Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Nhưng sau này thời điểm tất cả thủ hộ giả phương đông có hành động, hy vọng các người phải phối hợp với bốn đại tộc chúng ta.

Hắn nói rấ uyển chuyển, nhưng ý tứ biểu đạt vô cùng rõ ràng.

Nếu như chỉ có một mình, Tề Nhạc đã sớm đáp ứng, nhưng điều kiện của đối phương liên quan tới toàn bộ các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, mặc dù hắn là vương của cầm tinh, nhưng không thể quyết định chuyện của những người khác. Chậm rãi xoay người, nhìn qua bảy người sau lưng của mình, ánh mắt bọn họ không giống nhau, ánh mắt của bọn họ tập trung lên người của mình.

Thở sâu, Tề Nhạc trầm giọng nói:

- Các vị tin tưởng tôi không?

Chỉ một câu đơn giản, khiến cho đỉnh Quỷ Kiến Sầu yên tĩnh lại. Tề Nhạc hiện giờ, đã không có tập tính côn đồ nữa, có Kỳ Lân Ẩn cùng Kỳ Lân Tí phụ trợ, thân ảnh của hắn có chút cô độc, nhưng lại ổn như bàn thạch.

- Lão đại, em tin tưởng anh.

Người mở miệng đầu tiên là Điền Thử. Ánh mắt Tề Nhạc và hắn nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo ấm áp của huynh đệ, không hổ là huynh đệ tốt nhất của mình, dưới tình huống gì, hắn luôn đứng ở bên mình.

Yến Tiểu Ất nhún nhún vai, nói:

- Tôi không sao cả, anh là lão đại, nghe anh vậy.

Mặc dù trên gương mặt anh tuấn của hắn mang theo vài phần hèn mọn, nhưng đôi mắt phi thường thanh tịnh. Thực lực của Hải Như Nguyệt mang cho Tề Nhạc rung động thật lớn. Cho tới bây giờ, hắn mới chính thức ý thức được thực lực Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần là cường đại ra sao, cũng chính vào lúc này, đây là thời điểm các chiến sĩ tự hào vì mình là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Đồng dạng là người trẻ tuổi, tuy hành động của Tề Nhạc có chút xúc động, nhưng hoàn toàn hợp với tính nết Yến Tiểu Ất.

Quản Bình nói:

- Tề Nhạc, anh nên yên tĩnh một chút. Hiện tại bên ta hai thắng một thua, đã chiếm cứ ưu thế, từ cục diện mà nhìn, ba tộc trưởng của tứ đại gia tộc đã xuất thủ rồi, chúng ta có khả năng lớn đạt thắng lợi cuối cùng, anh cần gì mạo hiểm như vậy?

Hải Như Nguyệt gật gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói:

- Tề Nhạc, ý của Quản Bình là ý của tôi.

Tề Nhạc không có lên tiếng, nhìn qua Từ Đông, Mạc Địch cùng Minh Minh.

- Vậy các vị thì sao?

Từ Đông nói:

- Tề Nhạc, anh hiểu mình bây giờ đang đại biểu cái gì chứ? Không nên vì xúc động nhất thời mà...

Mạc Địch gật gật đầu, hiển nhiên là nhận đồng với ý kiến của Từ Đông, Minh Minh càng lo lắng nói:

- Tề Nhạc, đừng hồ đồ, mau trở lại đi.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Tốt, tôi hiểu ý của mọi người rồi.

Trong bảy người chỉ có hai người tán thành, nhưng Tề Nhạc cũng không có bất luận ý tứ không hài lòng nào.

- Lời nói ra thì như nước hất đi, tôi sẽ tự phụ trách lời nói của mình.

Quay người lại, đối mặt với bốn đại tộc trưởng.

- Đồng bạn của tôi không đồng y các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hợp kích với các người. Nhưng mà, lời của các người đã tổn thương tôn nghiêm của tôi, tôi đương nhiên sẽ cho các người một câu trả lời thuyết phục. Hiện tại tôi chỉ có thể đại biểu bản thân mình đánh ba chiêu với các vị. Tôi ngăn cản ba kích của các vị, sau này các vị không được làm khó xử Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng phải phối hợp hành động với chúng tôi, không nhất định phải phụ thuộc, nhưng tuyệt đối không được cản tay.

Trầm Trác lúc này hòa hoãn một ít, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nếu như anh không đỡ được ba chiêu của chúng ta thì sao?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, chỉ nói hai chữ đơn giản.

- Tôi chết.

- Tề Nhạc, anh điên rồi.

Minh Minh không thể kìm được, nhanh như mũi tên lao tới bên người Tề Nhạc, sau đó giữ chặt tay trái của hắn, lo lắng nhìn vào mắt Tề Nhạc.

Tề Nhạc nhìn qua Minh Minh, hào quang màu bạc trong mắt thu liễm, ánh mắt thanh tịnh phi thường nhu hòa, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của Minh Minh, mỉm cười nói:

- Tôi không có điên, tôi rất thanh tỉnh, tôi làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân. Kỳ Lân, vào thời thượng cổ là vương của thần thú, tôi chỉ muốn nói với bốn đại gia tộc, cái gì là tôn nghiêm của Kỳ Lân. Đối mặt với bất kỳ khiêu chiến nào, Kỳ Lân cũng không lui bước, tôi muốn dùng thực lực của mình nói cho bọn họ rõ, tin tưởng tôi, tuy tôi không có khả năng so sánh được với bốn tộc trưởng, nhưng ngăn cản ba chiêu cũng chưa hẳn là không có cơ hội.

Minh Minh nhìn qua ánh mắt Tề Nhạc, hào quang trong mắt Tề Nhạc phi thường nhu hòa, nhưng lại vô cùng kiên định. Nhẹ nhàng gật gật đầu, Minh Minh không nói thêm cái gì, có đôi khi, thời điểm nam nhân muốn làm việc, nữ nhân yên lặng ủng hộ chính là động lực lớn nhất của họ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx