sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 390 : Sinh Nhật Vui Vẻ (1)

Tề Nhạc nói:

- Em muốn đem hai quả đống đưa cho anh làm quà sinh nhật sao?

Như Nguyệt không biết vì cái gì khuôn mặt đột nhiên trở nên rất hồng, thấp giọng nói:

- Cũng... cũng không phải.

Vừa nói, nàng đem hai cái quả đống phân biệt xé mở, nhưng lại cũng không có cho Tề Nhạc, mà là đưa vào trong miệng mình, nhẹ nhàng bắt đầu nhai nuốt.

Tề Nhạc hiện giờ có chút bó tay cuốn chiếu, hắn căn bản không biết Như Nguyệt muốn làm cái gì.

Đúng lúc này, Như Nguyệt phảng phất hạ quyết tâm nhìn thật sâu Tề Nhạc, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn đầy nhu tình, chậm rãi cúi người, không đợi Tề Nhạc làm ra phản ứng gì, đã há miệng nhỏ, ngậm lấy hạ thân của hắn.

Trong nháy mắt, Tề Nhạc chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết mãnh liệt nhảy vào trong đại não, trước mắt trống rỗng, hạ thân đột nhiên truyền đến cảm giác mãnh liệt khác thường làm cho thân thể của hắn không khỏi run rẩy một chút.

Cái lưỡi linh xảo cộng thêm Quả Đống mềm mại mà tràn ngập co dãn, chỉ ma sát nhỏ một chút đã khiến Tề Nhạc nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ thật dài.

Đây là thủy tinh chi luyến ah! Trách không được lúc trước chứng kiến danh tự của Quả Đống kia lại cảm thấy quen thuộc, Tề Nhạc đột nhiên đã hiểu ra, hắn trước kia đã xem không ít phim khiêu dâm, đã từng nghe người ta nói đến thủy tinh chi luyến, lúc ấy hắn còn không biết rõ là ý gì, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới thứ này lại rơi vào người mình.

Hắn càng không rõ chính là, Như Nguyệt sao lại biết những thứ này? Trước khi quan hệ với mình, nàng quả thật thật là xử nữ ah! Bất quá, lúc này Tề Nhạc đã không còn năng lực suy nghĩ nào nữa, động tác của Như Nguyệt tuy rằng có vẻ không lưu loát, nhưng bởi vì trong miệng có Quả Đống cho nên bất luận nàng làm thế nào đều sẽ mang lại cho Tề Nhạc khoái cảm mãnh liệt, loại cảm giác này, dùng ngôn ngữ tuyệt đối không thể nào hình dung được.

Đây cũng không phải lần đầu Tề Nhạc được thổi kèn, lần trước Báo nữ cũng đã làm, nhưng khác với lần trước chính là Như Nguyệt hoàn toàn xuất phát từ tự nguyện, lại có sự phụ trợ của Quả Đống, cảm giác hoàn toàn tăng lên một bậc. Thân thể Tề Nhạc run rẩy, trong mắt không biết lúc nào đã trở nên mê ly dị thường.

Như Nguyệt dùng hai tay nhẹ nắm lấy nhục côn cương cứng kia, chậm rãi liếm trên đỉnh đầu, mị nhãn như tơ, không biết lúc nào, thân thể của nàng cũng đã có phản ứng.

Kích thích dù sao cũng quá lớn rồi, cho dù Tề Nhạc có huyết mạch phong lưu của Kỳ Lân, nhưng dù sao hắn cũng chưa trải qua mấy lần chuyện này, dưới loại kích thích mãnh liệt này đã không giống như trực tiếp phát sinh quan hệ với Như Nguyệt như lúc trước nữa, đó không chỉ là sự sung sướng về thân thể. Nhìn nữ tử hoàn mỹ ở dưới người mình, loại khoái cảm chinh phục mãnh liệt này rất nhanh đã đưa hắn lên đỉnh.

- Ah! Như Nguyệt, anh không được nữa, em mau đứng lên.

Lần này không cần giải độc, Tề Nhạc không thể để Như Nguyệt cứ như thế được, nhưng Như Nguyệt cũng rất kiên định cầm chặt, không cho Tề Nhạc giãy giụa. Trong lúc giãy dụa, Tề Nhạc rốt cũng đã không thể nhịn được phản ứng thân thể nữa, xuân ý mạnh mẽ hoàn toàn kích phát, sinh mệnh chủng tử lại lần nữa dâng lên mà ra.

Động tác Như Nguyệt đình trệ một chút, ngậm lấy phần đỉnh đang dâng trào, dùng bàn tay nhỏ bé vuốt nhẹ nó, mãi cho đến khi Tề Nhạc hoàn toàn phóng ra hết sinh mệnh tinh hoa mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Tề Nhạc lúc này sắc mặt đã trở nên ửng hồng rồi, trên người đã xuất hiện một tầng mồ hôi, cho dù là lúc trước khi phát sinh quan hệ với Như Nguyệt phản ứng của hắn cũng không mãnh liệt như vậy. Như Nguyệt nhìn Tề Nhạc, Tề Nhạc đồng thời cũng đang nhìn nàng, Tề Nhạc giật mình phát hiện, Như Nguyệt không ngờ đã nuốt hết thứ đó xuống.

- Như Nguyệt, em...

Tề Nhạc giật mình muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi.

Như Nguyệt nhẹ nhàng lau một chút còn sót lại bên miệng, ôn nhu nói:

- Em muốn lưu lại mùi của anh, lưu lại vĩnh viễn...

Tề Nhạc có chút cười khổ nói:

- Quà sinh nhật này của em cũng quá lớn, bất quá, anh thật không nghĩ tới, em rõ ràng ngay cả thủy tinh chi luyến cũng biết.

Như Nguyệt mắt trắng không còn chút máu, nói:

- Chẳng lẽ chỉ có đàn ông các anh mới xem phim khiêu dâm sao, em đây cũng có, hơn nữa đều là cực phẩm nha. Anh muốn xem không?

Tề Nhạc vội vàng lắc đầu liên tục, nói:

- Được rồi, nếu lại xem sex, chỉ sợ anh hôm nay sẽ không đi được nữa đâu.

Như Nguyệt khuôn mặt ửng đỏ, khẽ gắt một tiếng, nói:

- Anh thật không đứng đắn a!

Tề Nhạc cười hắc hắc nói:

- Chẳng lẽ em lại đứng đắn sao? Thủy tinh chi luyến này ngay cả anh cũng không nghĩ tới, em rõ ràng lại biết rõ.

- Đáng ghét, anh cũng đừng nghĩ nhiều, Quả Đống kia của em cũng không phải chuyên môn chuẩn bị cho anh đâu, nữ nhân đều thích ăn đồ ăn vặt, chỉ có thể nói anh vận khí tốt mà thôi.

Như Nguyệt có chút lúng túng giải thích.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Không cần giải thích, anh biết, anh biết cả mà, hắc hắc.

- Anh cười cái gì?

- Cười cũng không được ah! Như Nguyệt, quà sinh nhật này của em anh rất thích, nếu mỗi ngày đều có thể sinh nhật thì tốt rồi!

- Phi, anh nghĩ hay quá nhỉ. Tối đa một năm một lần. Có bản lĩnh, anh nói với Minh Minh đi!

Như Nguyệt gõ đầu Tề Nhạc một cái, sau đó chạy tới toilet để súc miệng.

Nhìn xem đường cong hoàn mỹ của Như Nguyệt, Tề Nhạc không khỏi có chút ngây dại.

Trải qua hai lần phát tiết, Tề Nhạc bây giờ thể xác và tinh thần đều thoải mái, toàn thân cao thấp tựa hồ tràn đầy lực lượng, hắn biết rõ, vừa rồi khi mình và Như Nguyệt kết hợp, Như Nguyệt đã truyền hơn một nửa long lực bản thân vào cho mình, nàng làm như vậy tuy rằng không đến mức làm bị thương nguyên khí, nhưng ít nhất cũng cần vài ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục lại. Kỳ thật, hắn không biết là nếu như không phải trước kia Như Nguyệt được ăn thịt Khế Dũ, chỉ sợ ngay cả luồn trùng kích điên cuồng thứ nhất cũng không ngăn cản nổi. Năng lực của Kỳ Lân cũng không phải người bình thường có thể bằng được.

- Mặc quần áo đi, đã không còn sớm, đợi buổi tối hãy quay lại, được chứ?

Như Nguyệt nói khẽ.

Tề Nhạc không đành lòng nghịch ý nàng, nhẹ gật đầu, nói:

- Vậy thì ăn cơm tối xong lại đi. Bất quá, chuyện anh phải rời đi tốt nhất em đừng nói cho mọi người, chờ sau khi anh đi em hãy thay anh giải thích. Anh sợ mọi người không yên lòng a!

Như Nguyệt tức giận mà trừng mắt liếc hắn một cái, nói:

- Chẳng lẽ em có thể yên tâm sao?

Tề Nhạc ôm chầm lấy Như Nguyệt, than nhẹ:

- Anh cũng không muốn rời khỏi em, nhưng nhưng bây giờ lại không thể không rời đi, anh sẽ nhanh chóng trở về thôi. Hi vọng trong thời gian nửa năm này có thể có chút thu hoạch. Như Nguyệt, trong thời gian anh không ở đây, em và đại sư nhất định phải đốc xúc mọi người cố gắng tu luyện. Khế Dũ kia tất cả mọi người ăn một ít. Hiện giờ nhiều thêm ngày nào thì càng có lợi với chúng ta chừng đó, dù sao, chúng ta tốc độ tăng lên thực lực của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ chúng ta là nhanh nhất mà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx