sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 459 : Dân Tộc Thổ Trên Núi Cao (4)

Thời điểm Tề Nhạc đang ăn ngon lành, đột nhiên, một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên, âm thanh này vô cùng lớn, đột nhiên xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của người Thổ.

Đồ Tiết đứng lên, cao giọng nói:

- Mọi người tiếp tục ăn cơm. Là người một nhà.

Vừa nói. Hắn đứng lên, đi ra cửa hàng rào lớn. Tề Nhạc vừa ăn. Tập trung lực chú ý lên người Đồ Tiết. Âm thanh gào thét trầm thấp kia, hắn đã đoán được, âm thanh này phát ra từ một loại cự thú, nhưng không biết là hung thú hay thần thú mà thôi.

Trong không khí thoang thoảng mùi tanh, không khí bình tĩnh xuất hiện ngọn gió mạnh, thổi đống lửa trên đât chập chờn. Đầu tiên Tề Nhạc nhìn thấy đôi mắt màu vàng to như đèn lồng. Ngay sau đó, một thân ảnh cực lớn xuất hiện ngoài hàng rào.

Chỉ nghe Đồ Tiết cười ha hả, cao giọng nói:

- Bá ca, sao anh tới đây?

Một âm thanh trầm thấp vang lên.

- Như thế nào, Đồ Tiết đại ca không chào đón tôi sao?

Đồ Tiết cười nói:

- Hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh. Mau tới đây, anh tới vừa vặn đừng giờ cơm tối a.

Hắn cũng không tiến ra mở cửa hành rào lớn, bên ngoài có thân thể to lớn nhảy qua hàng rào, lướt qua hàng rào cao hai mét, đáp xuống đất. Tuy Đồ Tiết bảo các tộc nhân tiếp tục ăn cơm, nhưng thời điểm này đại đa số người tập trung nhìn qua thân ảnh to lớn kia, nhất là người trẻ tuổi, trong ánh mắt hiện ra hào quang hâm mộ và sùng bái.

Thân ảnh to lớn đi tới sân lớn, các bó đuốc chung quanh phát sáng, lập tức trở nên rõ ràng. Đây là một con cọp to lớn, toàn thân màu đen, chỉ có chữ vương là màu trắng, nhìn nó có thêm vài phần khí tức âm trầm, nhất là đôi mắt to lớn màu vàng, càng lộ ra hào quang khiếp người, mà trên lưng hổ, có một đại hán cao hơn hai mét, khác với dân tộc Thổ là, hạ thân của hắn bao bộc một tấm da báo mỏng, mà không phải lá cây, trên cánh tay phải cầm trường mâu, đầu của nó do đá chế thành, mặc dù có chút thô ráp, nhưng có bộ dáng trường mâu, chiều dài của trường mâu là sáu mét (khoảng hơn 3m của VN mình), phối hợp với con hổ có chiều cao bốn mét, nhìn hắn uy phong lẫm lẫm. Cảm giác năng lượng cũng xuất hiện trên người của đại hán này, thân thể ngâm đen có cơ bắp cuồn cuộn, nhìn uy phong lẫm lẫm, khí phách mười phần. Cái đầu trọc của hắn phản chiếu ánh sáng chung quanh.

Ngồi ở trên lưng hổ, tráng hán cười ha hả, nói:

- Đồ Tiết đại ca, tôi tới đây ăn chực, còn khá tốt là tới kịp.

Đồ Tiết ngẩng đầu nhìn tráng hán, mỉm cười nói:

- Anh là đệ nhất dũng sĩ của dân tộc Cao Sơn chúng ta, có thể dùng cơm của bộ lạc chúng tôi, đây là vinh hạnh lớn lao a.

Tráng hán cười nói:

- Đồ Tiết đại ca, người khác nói thì cũng bỏ đi, anh lại giễu cợt tôi rồi, trước mặt của anh, sao tôi dám xưng là đệ nhất dũng sĩ chứ?

Nhìn tráng hán to lớn này cưỡi cọp đen, Tề Nhạc có chút hiểu ra, thì ra thời đại này, nhân loại đã bắt đầu hợp tác với viễn cổ cự thú. Con cọp dưới thân của tráng hán kia, cho thấy nó là một con viễn cổ cự thú, nhưng mà khí tức rất quái dị, không cách nào phân biệt là hung thú hay thần thú.

Văn Đình nói nhỏ bên tai Tề Nhạc:

- Con cọp kia anh nhận ra là phương nào không?

Tề Nhạc lắc đầu, thấp giọng nói:

- Anh đang muốn hỏi em đấy.

Văn Đình nói:

- Nếu em đoán không sai, con cọp này thuộc trận doanh trung lập. Có lẽ anh còn không biết, thời đại viễn cổ cự thú trừ hung thú và thần thú ra, còn có một phương không tham dự chiến tranh của hai phe, cho nên thời kỳ viễn cổ cự thú gọi là cự thú trung lập, những cự thú trung lập này phần lớn là ôn hòa, nhưng không dễ chọc.

Tề Nhạc bật cười nói:

- Em nhìn bộ dáng con cọp này, nó giống không hiếu chiến sao?

Văn Đình có chút bất đắc dĩ nói:

- Em chỉ từ khí tức trên người của nó giải thích cho anh nghe mà thôi. Dù sao năng lượng trên người nó không thuộc thần thú hay hung thú, trừ hai chủng này ra, vậy cũng chỉ có trung lập cự thú.

Từ ngữ khí nói chuyện của bọn họ, Đồ Tiết đã dẫn tráng hán đi tới đống lửa của bọn họ. Tráng hán từ trên lưng con cọp nhảy xuống, cắm trường thương trong tay xuống đất, đi theo Đồ Tiết, hai người cười cười nói nói vui vẻ.

Trong chốc lát, bọn họ đi tới đống lửa, Đồ Tiết làm thủ thế, tráng hán cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, thuận tay cầm một hoa quả lên ăn. Nhưng mà, hắn vừa mới nhấm nuốt hai cái, cái cằm dừng lại, nước trái cây chảy xuống cũng không phát giác ra.

Bởi vì, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào gương mặt đẹp của Văn Đình, trong ánh mắt xuất hiện hào quang sáng ngời.

Văn Đình lúc này còn chưa ăn no, mặc dù nàng biết người mới tới thăm dân tộc Thổ đang nhìn mình, nhưng nàng đã quen với những ánh mắt như vậy, cũng không có quá để ý, cho nên vẫn đang ăn thịt nướng.

- Đồ Tiết đại ca, có khách nhân sao?

Bọn người Tề Nhạc hoàn toàn khác biệt với dân tộc Thổ ở đây, tráng hán mới tối cũng nhận ra điều này, lập tức nhìn Đồ Tiết hỏi.

Đồ Tiết gật gật đầu, nói:

- Quên giới thiệu cho anh biết. Mấy vị này là khách nhân hôm nay mới tới, là những người thám hiểm của dân tộc Khựa. Tề Nhạc huynh đệ, vị này là bạn tốt của tôi, cũng là đệ nhất dũng sĩ của dân tộc Thổ trên núi cao chúng ta, tên là Bá Ca.

Tề Nhạc hướng Bá Ca gật gật đầu, trên mặt mỉm cười.

Bá Ca xem Tề Nhạc liếc, nói:

- Huynh đệ dân tộc Khựa, hai vị này là lão bà của anh sao?

Tề Nhạc sững sờ, ánh mắt nhìn qua Văn Đình, tuy hắn đã sớm đem Văn Đình trở thành lão bà của mình, nhưng dù sao hai người còn chưa chính thức kết hợp, gặp được loại vấn đề xấu hổ này, hắn xuất phát từ tôn trọng quan sát ý kiến của Văn Đình.

Văn Đình có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bá Ca, trong ánh mắt nàng, tráng hán cường tráng này khác những người bình thường nơi đây, nhìn Tề Nhạc, ý bảo tùy anh nói gì thì nói. Về sau, tiếp tục cúi đầu xuống ăn thịt của mình.

Về phần Tuyết Nữ, nàng không hiểu bọn họ nói cái gì, tự nhiên không có phản ứng.

Tề Nhạc cười hắc hắc, gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, các nàng đều là vợ của tôi.

Dù sao Tuyết Nữ cũng nghe không hiểu, chiếm tiện nghi là được. Những người kia rõ ràng là vừa ý tư sắc của Văn Đình cùng Tuyết Nữ, nếu mình nói là bạn, chỉ sợ sẽ mang lại phiền toái không cần thiết. Nhưng mà, Tề Nhạc không nghĩ tới là, cho dù hắn nói Văn Đình cùng Tuyết Nữ là vợ của mình, phiền toái vẫn không tránh khỏi.

Bá Ca gật gật đầu, duỗi ngón tay về phía Tề Nhạc khoa tay múa chân, nói:

- Huynh đệ thật giỏi. Mỹ nữ của dân tộc Khựa đúng là đẹp hơn mỹ nữ dân tộc Thổ chúng tôi.

Tề Nhạc mỉm cười, đối phương tán thưởng lão bà của mình, với hắn mà nói là vinh quang. Nhưng mà, nụ cười vui vẻ của hắn không quá lâu, chỉ nghe Bá Ca tiếp tục nói:

- Huynh đệ, tôi thật đáng thương. Tôi có mười hai lão bà, tôi dùng toàn bộ bọn họ đổi với hai người này nhé. Như thế nào? Tôi có mười hai người, đều là mỹ nữ đẹp nhất trong tộc. Hai đổi mười hai, huynh đệ, anh chiếm tiện nghi a, ha ha ha ha.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx