sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 1) - Chương 04 - 05

Chương 4

Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ tư:

Trong lúc bạn chán ngấy với cảnh một đồng nghiệp nữ phóng điện khắp nơi, đã bao giờ bạn nghĩ xem có bao nhiêu gã đàn ông muốn có được cô ta? Sự khác biệt quá lớn giữa đàn ông và đàn bà trên phương diện này đã gây nên vô số thảm kịch nhân gian, giả như những cô gái ngoan lại trở thành gái ế.

Lúc điện thoại của Từ Chiêu Đệ vang lên, cô đã kịp liếc ngang liếc dọc một người đàn ông mới gặp được khoảng hai tiếng trong bữa party quảng bá thương hiệu do chính cô đạo diễn chương trình từ đầu đến cuối.

Khó chịu lôi chiếc điện thoại di động từ trong túi xách ra, hai mắt cô vừa tiếp tục phóng điện vừa cúi đầu liếc thật nhanh tên người gọi đến.

Nếu chuyện không nghiêm trọng đến một mức độ nhất định thì Vivian chưa bao giờ chủ động liên lạc với phụ nữ, Từ Chiêu Đệ đành tạm dừng quá trình lột trần đối phương bằng ánh mắt, đến một góc tương đối yên tĩnh nghe điện: “Có việc gì thế?”

Chơi với nhau đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ cô thấy Vivian nói chuyện với giọng sốt ruột như lần này: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Thắng Nam cướp chú rể à?”

Có lẽ bị trí tưởng tượng quá mạnh mẽ của cô hạ gục, Vivian sững lại một lát mới nói tiếp được: “Cố Thắng Nam đến dự đám cưới, uống say, không chịu về nhà, ầm ĩ đòi về Tử Kinh. Bạn cũng biết đấy, mỗi lúc tâm trạng bất ổn là cô ấy lại muốn làm đồ ăn, vì vậy tôi đã đưa cô ấy đến Tử Kinh. Kết quả là lúc gần đến nơi, cô ấy nôn đầy xe tôi.”

Với những gì Từ Chiêu Đệ hiểu về Vivian, trên thế giới chỉ có một việc có thể làm Vivian lập tức chuyển sang trạng thái nổi điên, đó chính là làm bẩn các “đức ông chồng” của hắn - tên gọi chung của những chiếc xe hắn vô cùng yêu quý. Từ Chiêu Đệ lập tức căng thẳng, vội vã ngắt lời hắn: “Bạn… bạn… bạn… Bạn giết cô ấy rồi à?”

Lần này Vivian thật sự nổi đoá: “Nghe tôi nói xong đã!”

Xem ra hắn không hề hạ thủ với Cố Thắng Nam, rốt cuộc Từ Chiêu Đệ cũng thở phào: “Được rồi, bạn nói đi!”

“Tôi xuống xe đi mua nước, lúc quay lại phát hiện cô ấy không còn ở trong xe nữa.” Thực ra trí tưởng tượng của Vivian cũng không thua Từ Chiêu Đệ là bao: “Cô ấy sẽ không bị đám vô lại lôi đi chứ?”

“Cô ấy đã nôn khắp nơi như thế rồi, có tên vô lại nào lại cảm thấy hứng thú với một người như vậy chứ?”

“Hạng người không có chút mùi phụ nữ nào như Cố Thắng Nam mà kẻ đó còn hứng thú, có nghĩa kẻ đó tuyệt đối là một tên vô lại điên rồ, tâm lý biến thái, sở thích dị dạng một chút thì cũng có gì lạ?”

Vốn còn ý định trở lại hội trường tiếp tục lột sạch người đàn ông xa lạ đã liếc mắt đưa tình cả tối kia, Từ Chiêu Đệ nhanh chóng đưa ra lựa chọn giữa dục vọng và tình bạn: “Được rồi, được rồi. Bạn đang ở đâu? Tớ sẽ đến chỗ bạn ngay.”

Lúc này rốt cuộc Cố Thắng Nam đang ở đâu?

Cô đang bị một “tên vô lại” kéo lên du thuyền.

Lộ Tấn tuyệt đối không cho phép hình ảnh cả người dính đầy nước nôn của mình bị người khác nhìn thấy nên đương nhiên không thể tìm nhân viên phục vụ nhờ hỗ trợ, với lại, anh ta càng không bao giờ chịu chạm tay vào người phụ nữ này, vì vậy, anh ta đành lên lấy va li của mình xuống, cắn răng nhét người phụ nữ này vào đó. Tuy nhiên, cô ta lại rất cao, Lộ Tấn chỉ còn cách cầm một chân không thể nhét vào trong va li của cô ta kéo thẳng vào phòng tắm.

Anh ta tuyệt đối không cho phép người phụ nữ này làm bẩn bồn tắm của anh ta, liền mở nắp va li, đổ cô ra ngoài. Không ngờ cô lại không chút phản kháng, cứ nằm yên trên sàn như đã ngủ mất.

Chỉ hận không thể cách cô càng xa càng tốt, Lộ Tấn buộc bàn chải đánh răng vào đầu gậy chơi gôn. Lấy vòi hoa sen xuống, cố gắng đứng thật xa cô, Lộ Tấn một tay phun nước, một tay cầm gậy gôn xử lý vết nôn trên quần áo cô giống như đang vệ sinh sàn nhà.

Bị nước phun vào mặt, rốt cuộc người phụ nữ này cũng có chút phản ứng, miệng rên rỉ kêu khó chịu, đôi tay bắt đầu vô thức lần cởi quần áo ướt.

Mặc dù trước đây, anh ta đã châm chọc người phụ nữ này không có vòng một nhưng bây giờ, thấy cô sắp kéo khóa xuống đến bụng, Lộ Tấn vẫn trợn mắt ngẩn người. Hình như cô ta… cũng không đến nỗi nào mà!

Lắc lắc đầu, Lộ Tấn nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ đó đi. Thấy cô cơ bản đã được vệ sinh sạch sẽ, rốt cuộc anh ta cũng có thể cắn răng chạm tay vào người cô, cởi quần áo cô ra, tìm một bộ quần áo của mình thay cho cô, bế cô về phòng ngủ.

Rốt cuộc cũng làm xong, Lộ Tấn thở phào một hơi, bây giờ mới đến lượt anh ta vào tắm rửa. Có lẽ phải dùng hết nửa chai sữa tắm, Lộ Tấn mới cảm thấy mùi trên người mình không còn quá khó ngửi, nhưng khi anh ta vừa chuẩn bị xối hết bọt trên người thì đột nhiên nghe thấy âm thanh giống như tiếng mở cửa. Âm thanh rất nhỏ, Lộ Tấn sợ mình nghe nhầm, đành tạm tắt vòi nước, cau mày chăm chú lắng nghe.

Không có chút động tĩnh nào!

Xem ra mình nghe nhầm rồi, Lộ Tấn nghĩ vậy, đang định mở nước tắm tiếp, đột nhiên… “Rầm” một tiếng!

Cửa phòng tắm bên cạnh anh ta bị người khác mở toang.

Lộ Tấn vô cùng kinh ngạc quay lại nhìn, chỉ thấy mấy viên cảnh sát súng ống sẵn sàng đang chĩa thẳng vào người anh ta.

“…”

“…”

Hai bên giằng co trong yên lặng, một đám bọt sữa tắm cũng lặng yên chảy xuống từ hai bên thái dương đang không ngừng co giật của Lộ Tấn. Cùng lúc đó, nhân viên của khách sạn Tử Kinh đang kinh hoàng đứng bên ngoài nhà vệ sinh: “Rõ ràng tôi nhìn thấy anh ta giết giết giết… Sau khi giết người, dùng va li kéo xác tới đây. Một chân của cái xác đó còn lộ ra bên ngoài va li, thật khủng khiếp! Bây giờ, nghĩ lại tôi vẫn còn thấy sợ.”

Lúc Từ Chiêu Đệ và Vivian chạy tới đồn cảnh sát thì Cố Thắng Nam đã tỉnh lại, đang bận giải thích với cảnh sát:

“Không không không! Anh ta không hề làm gì tôi!”

“Ơ, tôi cũng không biết vì sao tôi lại ở trên thuyền của anh ta.”

“Không không không! Anh ta cũng không có ý định cưỡng bức tôi, đó là chính tôi uống say thôi.”

Cố Thắng Nam đang khổ sở vì càng giải thích lại càng không rõ. Vivian tới bên cạnh Cố Thắng Nam, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới: “Tỉnh rượu rồi à?”

Cố Thắng Nam nhăn nhó, thở dài bất đắc dĩ: “Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, không tỉnh cũng không được.”

Rốt cuộc chuyện nghiêm trọng đến mức độ nào? Điều này hoàn toàn có thể nhận ra qua mức độ đen mặt của người nào đó…

Lúc này Lộ Tấn chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, bọt sữa tắm trên mặt và trên người còn chưa xả hết, mặt xám xịt, ngồi trong phòng tạm giam của đồn cảnh sát.

Phòng tạm giam không hoàn toàn kín mít, một mặt ngăn cách với bên ngoài bằng song sắt, những người qua lại chỉ cần liếc ngang là có thể nhìn thấy người đàn ông đẹp trai ngồi trong phòng với vẻ rất thảm hại này.

Rốt cuộc một viên cảnh sát cũng xuất hiện bên ngoài song sắt. “Lộ Tấn, anh có thể đi được rồi.”

Cùng lúc đó, một viên cảnh sát khác mở cửa phòng giam.

Lộ Tấn đứng lên, không nói một lời, dù tình trạng rất thê thảm nhưng bước chân anh ta vẫn rất điềm đạm. Tuy nhiên khi rời khỏi phòng giam, nhìn thấy Cố Thắng Nam xuất hiện trước mặt mình với vẻ hối lỗi, sự điềm đạm của anh ta lập tức tan biến.

Từ Chiêu Đệ đứng bên trái Cố Thắng Nam, trái tim run rẩy, lập tức gục ngã trước ánh mắt sắc như dao của người đàn ông này và… dưới cái khăn tắm bao quanh người anh ta kia.

Còn Vivian đứng bên phải Cố Thắng Nam cũng vậy, trái tim run rẩy, nhưng điều làm hắn run rẩy lại không phải là gã trai trăm năm khó kiếm trước mắt, mà là… Ngay cả một người thân mang tuyệt kỹ “trợn mắt nhìn khiến đối thủ tự thấy mình đáng chết” như Vivian cũng phải lui lại nửa bước theo bản năng dưới ánh mắt lạnh như băng của Lộ Tấn.

Cố Thắng Nam đứng giữa hai người, nói: “Lộ tiên sinh, thực sự xin lỗi, tôi…”

Lộ Tấn lạnh lùng liếc cô.

Cố Thắng Nam thức thời ngậm ngay miệng lại.

Giọng nói của anh ta vẫn có thể được coi là bình tĩnh: “Nếu như cô không đến nôn mửa dưới thuyền của tôi thì tôi đã không phát hiện ra cô.”

“Vâng!”

Cố Thắng Nam thức thời gật đầu.

“Nếu tôi không phát hiện ra cô thì đã không tốt bụng lôi cô lên thuyền.”

“Vâng!”

“Nếu tôi không lôi cô lên thuyền thì đã không bị người khác tưởng là tôi đang mang xác đi phi tang.”

“Vâng!”

“Nếu tôi không bị người khác tưởng là đang mang xác đi phi tang thì cảnh sát đã không tìm tới nơi.”

“Khoan đã…” Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng lấy đủ dũng khí nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: “… Lộ tiên sinh, anh có thể nói ngắn gọn hơn được không?”

Người phụ nữ này còn mặt mũi trách mình lải nhải sao?

Lộ Tấn cố nén lửa giận tràn ngập trong lòng. “Còn nữa, rõ ràng tôi đã đặt cô lên giường, nếu không phải chính cô tự lăn xuống gầm giường thì cảnh sát đã có thể nhìn thấy cô ngay, không bắt tôi dẫn về đồn cảnh sát. Cho nên…”

Nghe thấy hai tiếng “cho nên” mang tính tổng kết của anh ta, cuối cùng Cố Thắng Nam cũng có cảm giác như đã chết lại được hồi sinh. Rốt cuộc người đàn ông nói nhiều vô đối này cũng phải chấm dứt màn thao thao bất tuyệt của anh ta.

“Cho nên, cô nhất định là khắc tinh trong số mệnh của tôi, ngày mai tôi sẽ sai người đưa một thiết bị cảnh báo cho cô, bất cứ lúc nào cô cũng phải mang theo người. Mỗi khi cô xuất hiện trong vòng năm trăm mét xung quanh chỗ tôi, thiết bị cảnh báo sẽ kêu lên.”

Cố Thắng Nam gật đầu như gà mổ thóc.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập từ xa tiến lại gần. Cùng với tiếng bước chân đó, một người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng thở hồng hộc chạy đến trước mặt Lộ Tấn, cung kính đưa qua một túi giấy. “Lộ tiên sinh, quần áo của ngài.”

Lộ Tấn xách túi giấy, nhìn người phụ nữ khắc tinh đột nhiên xông vào cuộc đời anh ta kia lần cuối, sau đó cắn chặt răng, bước đi không quay đầu lại.

Chương 5

Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ năm:

Rất nhiều phụ nữ thích lấy cung hoàng đạo làm tiêu chí lựa chọn đàn ông, cuối cùng đi đủ một vòng và phát hiện: Ma Kết lầm lì không thú vị, Song Tử đa tình mà ít nghĩa, Kim Ngưu háo sắc thích tính toán, Cự Giải lạnh lùng EQ thấp, Thiên Bình hư vinh tham danh lợi, Bảo Bình mẫn cảm lập dị, Sư Tử gia trưởng, Nhân Mã loạn tính, Song Ngư lạm tình, Xử Nữ lắm chuyện, Bạch Dương ngang ngược. Vì vậy, cuối cùng nhiều phụ nữ sẽ trở thành những học giả độc thân chuyên nghiên cứu cung hoàng đạo.

Quả nhiên ngày hôm sau, Cố Thắng Nam nhận được thiết bị cảnh báo do Lộ Tấn sai người đưa tới thật. Cô cầm thứ đồ chơi to bằng chiếc chìa khóa nhấp nháy ánh đỏ này trên tay, quan sát tỉ mỉ hồi lâu, suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đeo lên bên hông.

Hôm nay đi làm, cô luôn cảm thấy tâm tình không tốt, luôn cảm thấy hình như thiếu thứ gì đó, đến tận lúc sắp về, Cố Thắng Nam mới đột nhiên hiểu ra rốt cuộc là thiếu thứ gì…

Vị khách trên Victoria hôm nay lại bất ngờ không gọi món!

Hết giờ làm, Cố Thắng Nam về phòng nghỉ ngơi, vừa thay bộ đồ đầu bếp vừa ngẫm nghĩ hơi bất mãn, người khách đó sẽ không cho rằng ngay cả đồ ăn do khắc tinh chế biến cũng sẽ khắc anh ta chứ?

Cô không khỏi cảm thấy buồn bực, ý nghĩ đó của anh ta quả thực xúc phạm tới tay nghề nấu ăn hoàn mỹ và những món ăn đáng yêu của cô quá lắm.

Đúng lúc này, một tiếng hắt hơi thật to vang lên trong khoang thuyền Victoria.

“Hắt xì!”

Lộ Tấn quấn chặt mình trong chăn, chỉ để lộ một cánh tay và khuôn mặt. Anh ta đưa tay định rút một tờ khăn giấy trong chiếc hộp bên cạnh để lau nước mũi, bỗng phát hiện toàn bộ số khăn giấy đã hết. Người bình thường sau khi dùng khăn giấy, cho dù không ném lung tung khắp giường thì cùng lắm cũng chỉ vo tròn ném vào thùng rác, nhưng xem trong thùng rác bên giường Lộ Tấn, những tờ khăn giấy đã dùng đều được gấp ngay ngắn, xếp gọn gàng dưới đáy thùng rác, giống như những tài liệu quan trọng được lưu giữ cẩn thận.

May mà trợ lý của anh ta nhanh chóng cầm một cốc nước nóng đi vào. Nhìn ông chủ đáng thương cả ngày chưa được hạt cơm nào vào bụng, cậu trợ lý của Lộ Tấn, cũng là chàng trai mang quần áo đến phòng cảnh sát cho anh ta tối hôm trước, không nhịn được thở dài: “Hôm qua thấy ngài chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngồi đến quá nửa đêm trong đồn cảnh sát bật điều hòa lạnh như vậy, tôi đã lo ngài sẽ bị cảm, quả nhiên sợ chuyện gì y như rằng chuyện đó sẽ xảy ra.”

Trong mắt Lộ Tấn lập tức hiện lên hàng chữ “chuyện đã qua không dám nghĩ lại”, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại: “Mang một hộp khăn giấy nữa tới đây.”

Thấy anh ta uể oải, cậu trợ lý đành cắn răng nhắc lại một câu đến lần thứ tư trong ngày hôm nay: “Để tôi đi gọi thứ gì đó cho ngài ăn tạm.”

Ánh mắt Lộ Tấn chỉ lạnh nhạt nhìn cậu ta nhưng cũng đủ để tỏ ý từ chối rất rõ ràng. Đương nhiên cậu trợ lý biết nguyên nhân vì sao. Nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của Lộ Tấn, cậu trợ lý nghĩ mãi mới ra một phương pháp giải quyết, hai mắt lập tức phát sáng: “Ngài có thể không gọi cơm Tây, gọi cơm Tàu cũng được. Cơm Tàu không phải do khắc tinh làm.”

Mặc dù không muốn có bất cứ quan hệ gì với khắc tinh nữa nhưng Lộ Tấn không thể không thừa nhận, khách sạn Tử Kinh có bộ phận nấu ăn đông như vậy, có nhiều đầu bếp như vậy nhưng thực sự chỉ có đồ ăn cô ta làm còn có thể tạm gọi là đồ ăn.

Lộ Tấn tiếp tục trả lời bằng cách yên lặng.

“Vậy… ngài định cứ nhịn đói mãi à?”

“…”

Bốn mắt nhìn nhau, cái bụng đói meo của người nào đó đột nhiên phát ra tiếng kháng nghị vang dội.

“Ục ục!”

“Ục ục…”

Cậu trợ lý có số vất vả đành phải chở ông sếp khó tính của mình lên đường. Thiết bị dẫn đường trên xe hiển thị vị trí của tất cả nhà hàng được dân mạng đánh giá bốn sao trở lên. Cậu trợ lý lái xe vừa xem đường vừa trưng cầu ý kiến của ông sếp đang nhắm mắt ngồi trên ghế phụ: “Lộ tiên sinh, năm trăm mét phía trước có nhà hàng Tử Môn Bát.”

Nhưng đề xuất lập tức bị phủ định: “Một sao rưỡi, không thể cao hơn. Pass!”

Năm phút sau lại nhìn thấy một nhà hàng bốn sao trở lên xuất hiện trên thiết bị, hai mắt cậu trợ lý lập tức phát sáng. “Góc trái hai trăm mét có nhà hàng Tử Kim Các.”

Nhưng lập tức lại có một chậu nước lạnh giội thẳng xuống đầu: “Còn không bằng Tử Môn Bát. Pass!” Cậu trợ lý toát mồ hôi.

Mười phút sau, trợ lý nói: “Đi vào con ngõ nhỏ kia chưa tới ba trăm mét có nhà hàng LeCite…”

“Hai sao rưỡi. Pass!”

“…”

Cậu trợ lý không nói được gì. Mặc dù biết ông chủ của mình là một chiếc máy tính hình người, chỉ ăn một lần ở nhà hàng nào là có thể nhớ như in cả phong cách trang trí đến tên bếp trưởng, đến món ăn đặc sắc nhất, nhưng cậu ta vẫn có cảm giác sắp bị ông chủ khó tính ép phát điên.

Xe đã chạy được gần một tiếng, nội dung đối thoại của cậu trợ lý bi thảm và ông chủ khó chơi đã được rút gọn thành kiểu này:

“Phòng ăn tầng cao nhất khách sạn Minh Đình.”

“Ba sao.”

“Nhà hàng Kabany.”

“Hai sao rưỡi.”

“Little Paris.”

“Một sao.”

“Quán cơm Tường Tử.”

“Ba sao.”

Hai dòng huyết lệ lặng lẽ chảy ngầm trong lòng cậu trợ lý.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, giọng nói của cậu trợ lý nghe có vẻ còn yếu ớt hơn bệnh nhân Lộ Tấn một triệu lần: “Thiên Ninh Các.”

Hai hàng lông mi rất dài của người vẫn nhắm mắt ngồi trên ghế phụ lái khẽ rung rung.

Thôi, chắc chắn nơi này cũng không được. Cậu trợ lý nhỏ huyết lệ đang tuyệt vọng nghĩ vậy thì Lộ Tấn chậm rãi mở mắt ra: “Chỗ này!”

Bên cạnh bàn ăn góc trong cùng của Thiên Ninh Các có một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, ăn mặc thời thượng đang ngồi cùng một người có thể miễn cưỡng xem như phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần thể thao màu xám rộng thùng thình, chân đi đôi giày đá bóng vạn năm không đổi.

Từ Chiêu Đệ ngậm chiếc ống hút giữa đôi môi đỏ chót, căng mọng, ngón tay với những chiếc móng sơn cùng màu với son môi nắm hờ quanh thân cốc rất thanh nhã. “Mẹ bạn và bố dượng đi trăng mật rồi à?”

Đầu ống hút trong miệng Cố Thắng Nam đã bị cô cắn bẹp dúm, đồ uống trong cốc cạn sạch. Cô cắn viên đá vừa vớt lên từ đáy cốc kêu lốp cốp. “Không biết, tớ không hỏi.”

“Tại sao bạn lại không quan tâm họ đi trăng mật ở đâu nhỉ?” Nói tới đây, Từ Chiêu Đệ đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, lập tức ngồi thẳng người. “Thắng Nam, không phải bạn vẫn ấm ức mẹ bạn tàn nhẫn bẻ hoa, biến Ánh trăng bạc của bạn thành bố dượng của bạn đấy chứ? Chẳng qua lúc đi học, bạn thầm mến người ta mấy năm thôi mà, việc này cũng chỉ có tớ với Cao Toàn An biết, cũng không thể cho rằng mẹ bạn cướp người yêu của con gái được.”

“Không phải đâu! Bạn cũng biết từ nhỏ tớ đã dính bố, vốn đã không thân với mẹ rồi.”

Rõ ràng Cố Thắng Nam có vẻ hơi rầu rĩ, Từ Chiêu Đệ cảm thấy cần phải thay đổi đề tài, con ngươi đảo một vòng, ánh mắt lập tức trở nên long lanh ánh nước: “Đúng rồi, tên vô lại tối qua bây giờ thế nào rồi?”

Cố Thắng Nam sững sờ một lát rồi mới hiểu ra Từ Chiêu Đệ nói đến người nào. “Tớ chỉ có thể hoạt động ngoài phạm vi năm trăm mét xung quanh anh ta, sao có thể biết được bây giờ anh ta thế nào.”

Càng không biết, Từ Chiêu Đệ càng cảm thấy hứng thú. “Thì ra vị khách khó tính trước kia bạn vẫn than thở với tớ chính là người đàn ông chúng ta gặp ở bãi đỗ xe lần trước. Bạn nói xem, đây có phải ông trời nhắc nhở tớ rằng người đàn ông này có duyên với tớ không?”

Thấy đôi mắt cô nàng háo sắc này phát ra ánh sáng tà ác, Cố Thắng Nam vội đưa tay đến sát trước mắt Từ Chiêu Đệ, búng hai cái thật kêu, gọi hồn Từ Chiêu Đệ quay về. “Nếu bạn bắt được anh ta thì tớ sẽ không thể xuất hiện trong phạm vi năm trăm mét xung quanh bạn. Đồng chí Từ Chiêu Đệ, đồng chí không phải loại người thấy sắc quên bạn đúng không?”

“Đã nói rồi, phải gọi tớ là Celine Từ cơ mà!”

“Được rồi, được rồi. Celine Từ, tớ vào nhà vệ sinh một lát. Hy vọng lúc tớ về, bạn đã tìm được mục tiêu khác trong phòng ăn này, quên ngay con người khó tính khó nết kia đi.” Nói rồi cô đẩy ghế đứng dậy.

Từ Chiêu Đệ nhìn bóng lưng cô, trong đầu lại nhanh chóng hiện lên nước da và đường nét cơ bắp đẹp đẽ, nửa thân trên trần trụi của người đàn ông ở đồn cảnh sát tối qua.

Tiếng tít tít vang lên từng hồi phát ra từ trong chiếc túi xách may bằng vải bạt đặt trên ghế cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ của Từ Chiêu Đệ. Từ Chiêu Đệ giật mình, vội gọi Cố Thắng Nam đang đi phía xa xa: “Hình như bạn có điện thoại!” Tuy nhiên, Cố Thắng Nam đã đi xa.

Đồ ăn ở nhà hàng này được giới trong nghề công nhận là thượng đẳng, thêm nữa, giá cả phải chăng nên muộn thế này rồi vẫn còn rất nhiều khách. Cố Thắng Nam còn chưa bước đến nhà vệ sinh nữ, đã thấy đội quân chờ đi vệ sinh xếp thành một hàng dài.

Đợi hồi lâu cũng không thấy hàng người ngắn đi chút nào, Cố Thắng Nam không đợi được nữa, quyết định tìm lối đi khác cho riêng mình. Xoay người quay đi, vừa đi Cố Thắng Nam vừa đội mũ áo trùm lên đầu, kéo khóa lên hết cỡ, đi tới trước nhà vệ sinh nam, đẩy cửa đi vào rất tự nhiên. Tình hình bên này hoàn toàn khác bên nhà vệ sinh nữ, nhà vệ sinh nam vắng tanh chỉ có một mình cô. Nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương, rõ ràng là một chàng trai có thân hình gầy gò.

Đôi khi bề ngoài không giống phụ nữ cũng có lợi! Cố Thắng Nam nhìn mình trong gương một lát, sau đó lắc mình vào một buồng vệ sinh bên cạnh. Đi vệ sinh xong, xả nước, cả người lập tức khoan khoái lạ thường. Ra khỏi buồng, Cố Thắng Nam sững lại.

Không biết từ khi nào đã có một người đàn ông đứng trước bệ tiểu phía ngoài. May mà đối phương đang nghe điện thoại, không chú ý tới cô. Cố Thắng Nam vội cúi đầu, cố gắng bước thật khẽ lướt ra ngoài cửa. Mắt thấy tay nắm cửa cách mình càng lúc càng gần, đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô: “Thiết bị cảnh báo gì đang kêu đấy?”

Như bị một tia sét bổ trúng người, Cố Thắng Nam lập tức đứng khựng lại như tượng. Như có ma xui quỷ khiến, người đàn ông đứng nghe điện thoại trước bệ tiểu đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lập tức khóa chết Cố Thắng Nam.

“…”

“…”

Thế giới rơi vào trạng thái yên tĩnh không tiếng động.

Đầu bên kia điện thoại, giọng cậu trợ lý của Lộ Tấn dường như cũng đã rời anh ta đi xa: “Ngài quên à? Chính là thiết bị cảnh báo ngài dặn tôi chuẩn bị để tránh khắc tinh ấy! Vừa rồi ngài đi thẳng vào nhà vệ sinh, còn tôi thì đi lên lầu. Vừa mang thiết bị cảnh báo lên đến trên đó nó đã không ngừng kêu lên.”

Cố Thắng Nam khó xử đứng chết lặng, nhìn khuôn mặt không cảm xúc, khiến người khác không thể đoán ra đang suy nghĩ gì trước mặt, cắn răng, giơ tay lên, vẫy anh ta: “Chào.. chào anh!”

Cô không nói lời nào còn đỡ, vừa mở miệng, dường như đã bật một cái công tắc nào đó trong không khí tĩnh lặng, khiến Lộ Tấn đột nhiên thấy ngứa mũi.

“Hắt xì!”

Cùng tiếng hắt hơi, bàn tay anh ta hơi lỏng ra, chiếc điện thoại di động bay vèo vào trong bệ tiểu.

Vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, đương nhiên Cố Thắng Nam không bỏ lỡ cảnh này. Cô lập tức kêu một tiếng, vội vã chạy tới cứu chiếc điện thoại cho anh ta. Ý nghĩ duy nhất trong đầu cô là: Nếu làm điện thoại của anh ta bị hỏng, cô thực sự không thể tẩy trần được tội danh “khắc tinh” của mình.

Cho nên, đến tận lúc ý nghĩ này đã xẹt qua đầu, cô mới phát hiện, vị trí cô đứng bây giờ vừa vặn có thể nhìn thấy một… vật thể ở chỗ khóa quần người đàn ông này, rất rõ ràng, 360°, không có góc chết…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx