sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 1) - Chương 08 - 09 - 10

Chương 8

Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ tám:

Về đề tài thất tình, có lẽ Lục Kỳ sẽ nói với bạn: “Đàn ông có lúc giống như một đề toán, bạn tính đến bạc đầu, cuối cùng lại phát hiện thực ra đề toán này vô nghiệm, có lúc hắn lại giống một củ hành tây, bạn chảy nước mắt lột hắn hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng lại phát hiện trong lòng hắn rỗng tuếch. Bạn không thể đoán biết hắn, không chiến thắng nổi hắn, bạn sẽ không cười lần thứ hai vì cùng một chuyện cười, nhưng bạn rất có khả năng sẽ khóc hết lần này tới lần khác vì cùng một người đàn ông… Nhưng “Hướng dẫn sử dụng đàn ông” phải sửa đúng lại cho bạn. Cái gọi là thất tình thực ra chính là thời kỳ cái cũ đã qua mà cái mới chưa tới. Nếu bạn vừa bị Quách Đức Cương đá đã được Hyun Bin/Won Bin/Nichkhun/Lee Min Ho/Jude Law/Johnny Depp/Huỳnh Hiểu Minh/Trần Khôn/Đặng Siêu (bất cứ thần tượng nào bạn muốn) đón nhận, thì bạn còn có thời gian để đau lòng không?

Tam giác sắt Cố Thắng Nam, Từ Chiêu Đệ và Vivian chẳng mấy khi có cơ hội tụ tập, vậy mà lại bị hành động làm người ta phẫn nộ của Cố Thắng Nam phá hoại: Hầu như vừa tới nơi nào là cô lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Từ Chiêu Đệ nhìn trộm điện thoại của cô, phát hiện cô đang nhắn: “Tôi đang đi mua sắm ở toà nhà XXX.”

Nhìn trộm lần thứ hai, phát hiện cô nhắn: “Bây giờ tôi đã mua sắm xong, đang uống cà phê ở XXX.”

Nhìn trộm lần thứ ba, phát hiện cô nhắn: “Tôi đang đứng chờ bạn thử quần áo ở cửa hàng XXX, lát nữa sẽ cùng đến quán XXX ăn tối.”

Từ Chiêu Đệ không ngồi nổi nữa, vừa đợi Vivian từ trong phòng thử đồ đi ra đã bước ngay đến, ghé sát bên tai Vivian, nói: “Chắc chắn là cô ấy có người yêu mà giấu chúng ta.”

Kết quả là Từ Chiêu Đệ và Vivian xách túi lớn túi nhỏ chiến lợi phẩm, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn trong quán cơm, bắt đầu tra hỏi Cố Thắng Nam.

“Nói! Rốt cuộc bạn gửi tin nhắn cho ai?”

Vivian hỏi xong, Từ Chiêu Đệ hỏi tiếp: “Bạn có bạn trai từ bao giờ? Tại sao bọn tớ không hề nghe thấy phong thanh gì?”

Từ Chiêu Đệ hỏi xong, Vivian lại hỏi tiếp: “Bao giờ dẫn bạn trai tới cho tôi gặp? Phải dùng cặp mắt lửa ngươi vàng của chị gái Vivian này luyện hắn một chặp xem hắn có phải loại cặn bã như Chung Duệ hay không!”

Hai người liên tiếp hỏi như súng liên thanh, mãi Cố Thắng Nam mới chen được một câu để biện bạch cho mình: “Không phải bạn trai! Thực sự không phải!”

Thấy cô có vẻ không giống đang bịa đặt, Vivian cân nhắc một chút rồi nheo mắt nghi ngờ: “Chẳng lẽ là… bạn gái?”

Cố Thắng Nam bị trí tưởng tượng kinh người của hắn đánh gục, Vivian vỗ vỗ vai cô với vẻ thông cảm: “Cố Thắng Nam, từ lâu tôi đã nghi ngờ có một ngày bạn sẽ trở thành les, tôi đúng là có khả năng dự đoán quá xuất sắc mà.”

Cố Thắng Nam chỉ có thể bị đánh gãy răng cũng phải nuốt xuống bụng, ai bảo cô đã đồng ý với người nào đó tuyệt đối sẽ không để lộ vụ giao dịch này cho người khác biết?

Cứ thế, một tuần ngắn ngủi và cũng dài đằng đẵng qua đi.

Sau cuộc họp kéo dài cả ngày của công ty bên A, tất cả mọi người bao gồm Lộ Tấn đều tỏ ra hết sức uể oải, không ngừng uống cà phê cho tỉnh táo.

Lộ Tấn từng nhận vô số vụ mua lại như vậy, lần này cũng không ngoại lệ, chức trách của anh ta là giúp bên A mua lại được khách sạn Tử Kinh với giá thấp nhất. Sau khi thành công, anh ta có thể lựa chọn lấy thẳng tiền mặt hoặc cũng có thể chuyển tiền thù lao thành cổ phần tương đương trong Tử Kinh.

Lần này phi vụ mua lại khách sạn Tử Kinh đã sắp tiến vào giai đoạn kết thúc, Lộ Tấn phải đưa ra lựa chọn về hình thức thù lao, đương nhiên vấn đề này cũng nằm trong chương trình nghị sự. Khi bên A nhắc tới vấn đề này, cậu trợ lý hết sức kinh ngạc khi thấy Lộ Tấn lại nói: “Việc này… tôi còn chưa quyết định, chờ khi nào tôi cân nhắc xong sẽ báo lại cho ngài.”

Đến tận lúc trở lại Tử Kinh, lên thuyền Victoria, cậu trợ lý vẫn không thể hiểu thấu đáo tâm tư ông chủ. Theo lý mà nói, thời gian họ ở lại khách sạn Tử Kinh này, đã khảo sát rất kĩ về khách sạn. Tử Kinh tuyệt đối không có bất cứ khả năng phát triển mạnh mẽ nào. Theo thói quen của Lộ Tấn, đối với những công ty không có không gian phát triển, anh ta tuyệt đối không ôm rơm nặng bụng, nhận được thù lao là quay đi luôn.

Trái lại, Lộ Tấn ngồi trên sofa lại có vẻ chất chồng tâm sự. Cuối cùng, cậu trợ lý cũng không nhịn được, hỏi dò: “Lộ tiên sinh, ngài sao vậy?”

Lộ Tấn suy nghĩ một lát, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thoáng sáng lên: “Nhà bếp đã đóng cửa chưa?”

Cậu trợ lý nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm rồi. “Đã đóng cửa từ lâu rồi ạ! ”

Ánh mắt Lộ Tấn rõ ràng tối đi: “Đột nhiên muốn ăn soufflé ở đây quá!”

Cậu trợ lý sững người, vừa khôi phục lại cảm xúc đã thấy Lộ Tấn đứng dậy đi ra ngoài khoang thuyền, hình như vừa đi còn vừa rút điện thoại ra chuẩn bị gọi ai đó.

Cậu trợ lý lập tức bừng tỉnh, đến nay ông chủ còn chưa quyết định là lấy tiền thù lao luôn hay giữ cổ phần trở thành cổ đông của Tử Kinh, không phải là bởi… không bỏ được đồ ăn ở đây đấy chứ?

Nhìn bóng lưng Lộ Tấn, cậu trợ lý thấp giọng thở dài: “Đúng là hỏng đời vì ăn.”

Lộ Tấn vừa đi lên boong thuyền thì điện thoại đã thông: “A lô?”

Nghe thấy âm thanh của đối phương, bàn tay cầm điện thoại của Lộ Tấn hơi run lên. Anh ta im lặng không nói lời nào, bên kia lại a lô tiếng nữa. Lúc này Lộ Tấn mới hắng giọng, chất vấn với giọng tự cho là lạnh lùng: “Vì sao không báo cáo hành tung của cô?”

“Muộn thế này rồi còn phải báo cáo à?”

“Đương nhiên.”

Đối phương rõ ràng rất khó chịu, suy tính hồi lâu mới thoả hiệp: “Tôi đang ở nhà.”

“Ở nhà làm gì?”

“Làm gì cũng cần báo cáo với anh à?”

“Đương nhiên!”

Hình như đối phương đấu tranh tâm lý rất lâu rồi mới thoả hiệp tiếp: “Tôi đang… đi vệ sinh.”

Báo cáo mình đang đi vệ sinh với một người gần như xa lạ, hơn nữa còn là người khác phái, đối với cả hai phía đều là một việc tuyệt đối khó xử. Nhưng Lộ Tấn lại có vẻ không hề để tâm, tiếp tục hỏi rất đường hoàng: “Sau khi vệ sinh xong cô định làm gì?”

Lúc này Cố Thắng Nam đang ngồi trên bồn cầu, hai hàng lông mày đã nhíu đến mức không thể chặt hơn được nữa: “Không định làm gì cả, ngủ.”

“…”

“…”

“Được rồi, trước khi đi ngủ cô làm hai chiếc soufflé… Không, bốn chiếc, tôi sai người đến lấy.”

“Cái gì?” Chiếc điện thoại vừa mua không lâu của Cố Thắng Nam suýt lại cống hiến cho bồn cầu.

Bất chấp vẻ kinh ngạc của Cố Thắng Nam, anh ta vẫn nói như lẽ đương nhiên. “Soufflé, sáu chiếc.”

Cố Thắng Nam lục lọi hết mọi ngóc ngách trong đầu, cuối cùng cũng nghĩ ra lý do: “Nhưng… nhưng nhà tôi không có nguyên liệu.” Lộ Tấn yên lặng.

Cố Thắng Nam vừa định thở phào…

“Vậy chỉ có thể làm phiền cô đến Tử Kinh ngay bây giờ.”

Khi đứng một mình trong phòng bếp rộng thênh thang, hết sức đáng thương quấy trứng gà, pha rượu Rhum, để mặc bóng đèn trên đầu in bóng dáng vất vả xuống nền nhà, Cố Thắng Nam không thể không tự hỏi lòng một chút: “Khi không sao mình lại đáp ứng yêu cầu quá đáng của anh ta đến vậy?”

Ngoài đổ lỗi tất cả cho “ăn no rửng mỡ”, Cố Thắng Nam hoàn toàn không tìm được đáp án nào khác.

Một giờ sáng, Cố Thắng Nam kéo khay nướng ra, đặt thành phẩm lên mặt bàn, hai mắt díp cả lại. Lúc này trong đầu lùng bùng, chỉ nhớ mang máng người nào đó dặn cô sau khi làm xong soufflé thì liên lạc với anh ta, anh ta sẽ cho người đến lấy.

Cố Thắng Nam dụi mắt, quyết định chợp mắt một lát trước khi thực hiện bước cuối cùng. Nào ngờ vừa chợp mắt, mọi thứ đã trở nên tối sầm, cuối cùng… Cố Thắng Nam ngủ say như chết.

Giấc ngủ này của cô vừa sâu vừa ngọt ngào, còn người nào đó cũng ở dưới bầu trời đêm này lại hoàn toàn không thể ngủ được. Lộ Tấn nhìn đồng hồ lần thứ ba mươi mốt, thong thả đi qua đi lại bên cạnh bàn ăn, cậu trợ lý đã nằm sấp xuống bàn ngủ lăn lóc từ lâu. Anh ta lấy điện thoại ra bấm số, nhưng điện thoại của đối phương lại không có người nghe máy.

Bây giờ có ép anh ta cũng không thể ngủ được.

Liên tục gọi điện thoại bảy lần, đối phương đều không bắt máy, rốt cuộc Lộ Tấn cắn răng quyết định dấn thân mạo hiểm, đến bếp sau Tử Kinh một chuyến.

Khách sạn Tử Kinh lớn như vậy, chỉ để tìm được vị trí chính xác của bếp sau, Lộ Tấn cũng đã phải chạy không dưới ba lần quanh nhà ăn. Rốt cuộc, dựa vào khứu giác vẫn lấy làm tự hào, anh ta thành công tìm ra địa điểm theo mùi thơm của soufflé.

Đẩy cánh cửa khép hờ ra, Lộ Tấn lập tức nhìn thấy những chiếc soufflé đáng yêu đó. Hai mắt phát sáng bước tới gần, lúc này Lộ Tấn mới phát hiện có người đang nằm ngủ gục trên kệ bếp. Người này nằm bò trên kệ, gương mặt dính đầy bột mì.

Bây giờ lấy soufflé rồi chạy, nhanh chóng thoát khỏi khắc tinh này hay là ở lại cảm ơn vị đầu bếp đã làm ra những chiếc soufflé đáng yêu này?

Lộ Tấn do dự chốc lát, lấy khăn mùi soa trong túi ra, lau bột mì trên gương mặt người phụ nữ, nhân tiện xoay đầu cô sang hướng khác để cô khỏi lăn vào đống bột mì đó rồi ngạt thở mà chết.

Chương 9

Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ chín:

Thượng Đế luôn thích trêu đùa con người. Mỗi lần bạn trang điểm cẩn thận ra ngoài đều không bao giờ gặp được diễm ngộ, mà khi bạn chỉ mặc quần đùi ra phố đi dạo thì lại thường có thể đụng phải người đàn ông bạn vừa gặp đã yêu. Cơ hội bao giờ cũng chỉ dành cho người phụ nữ lúc nào cũng sẵn sàng, vậy thì rốt cuộc làm thế nào mới có thể bảo đảm không bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào? Đơn giản, ngay cả xuống lầu đi đổ rác, bạn cũng phải mặc lễ phục dạ hội mới được.

Lộ Tấn xoay đầu cô sang hướng khác, như vậy sẽ có thể bảo đảm cô không bị bột mì làm cho chết ngạt, anh ta cũng có thể yên tâm cầm soufflé đi mất. Nhưng anh ta vừa cất soufflé vào trong hộp, người phụ nữ đang ngủ mơ này lại quay đầu về hướng cũ.

Đúng là ngủ không ngoan tí nào.

Lộ Tấn lắc đầu, không định để ý đến cô nữa. Vừa chuẩn bị quay người rời đi, người phụ nữ này đột nhiên cau mày, ngay sau đó lại đưa tay xoa xoa chóp mũi. Lộ Tấn tưởng cô sắp tỉnh, không nhịn được cúi đầu nhìn, đúng lúc này…

“Hắt xì!”

Cùng với tiếng hắt hơi vang dội của người phụ nữ, đống bột mì trên kệ bếp giữa hai người lập tức bay đầy mặt Lộ Tấn. Bột mì bay mù mịt xuống đất, tư thế kinh ngạc trợn mắt nhìn của Lộ Tấn duy trì đủ ba giây mới đột nhiên hoàn hồn trở lại. Cô ả này tuyệt đối là cố ý!

“Cố Thắng Nam!”

Tiếng gào của anh ta vang vọng bếp sau, xé rách trời cao, Cố Thắng Nam đang ngủ như chết cũng bị đánh thức. Cô ngơ ngác mở mắt, lập tức bị gương mặt bạch diện thư sinh trước mặt làm cho giật mình đứng phắt dậy, bàn tay hất ra, cái hộp đựng soufflé rơi thẳng xuống đất. Sau đó cô vô thức lùi lại, lập tức bàn chân giẫm thẳng lên trên chiếc hộp.

Lộ Tấn trơ mắt nhìn cảnh đó mà không kịp ngăn cản, lập tức nghe thấy âm thanh trái tim mình vỡ vụn.

Cố Thắng Nam vốn còn đang mơ màng, một nửa thần trí vẫn còn vương vấn trong mơ. Giờ nhìn sắc mặt Lộ Tấn, lại nhìn cái hộp dưới chân mình, dường như cô đã hiểu ra vấn đề. Đến lúc thấy rõ những chiếc bánh bẹp dúm lòi ra khỏi chiếc hộp, cuối cùng cô cũng tỉnh hẳn.

“Tôi tôi tôi… tôi làm lại là được.”

“…”

“Nhanh lắm, anh chợp mắt một lát là tôi làm xong ngay. Thật đấy!”

Lộ Tấn cân nhắc rất lâu, điều chỉnh lại hô hấp, cuối cùng mới nhịn được, không tiến lên bóp cổ cô. Anh ta dùng tay lau mặt nhưng đáng tiếc, không được như mong muốn, bột mì trên mặt không những không biến mất mà còn phủ kín mắt, khiến Lộ Tấn muốn trợn mắt cũng khó: “Vì muốn ăn soufflé cô làm mà tối nay tính mạng tôi cũng phải chấm dứt ở đây rồi.”

“Không đâu, không đâu.” Cố Thắng Nam liên tục xua tay.

Cả đời này Cố Thắng Nam chưa từng muốn xun xoe lấy lòng người nào như vậy, hết lấy nước lại lấy khăn giấy, thậm chí còn nài nỉ mời anh ta vào phòng nghỉ của mình. Cô còn lấy gối, trải chăn cho anh ta, nhân tiện nhét mớ đồ lót và tất trên giường xuống dưới nệm ghế. “Giờ anh nằm đây nghỉ một lát, tôi làm xong sẽ mang tới cho anh. Nhanh thôi mà!”

Vừa dứt lời, cô đã lao về phòng bếp với tốc độ chạy nước rút.

Ánh mắt soi mói của Lộ Tấn quét qua phòng nghỉ một lượt. Thay vì gọi đây là phòng nghỉ, chẳng thà nói là phòng chứa đồ linh tinh. Không gian chưa tới mười mét vuông, chỉ có một chiếc giường giản dị và một chiếc ghế gấp. Lộ Tấn cố ép mình ngồi xuống chiếc ghế gấp, coi như tất cả là vì những chiếc soufflé đáng yêu! Đang tự an ủi như vậy, đột nhiên Lộ Tấn cảm thấy hình như dưới nệm ghế có thứ gì đó cộm cộm. Lộ Tấn khẽ nghiêng người, dùng ngón tay kéo thứ dưới nệm ghế ra với vẻ mặt chán ghét…

Khi thấy thứ mình móc ra đúng là một món đồ lót, Lộ Tấn lập tức cảm thấy buồn nôn. Không chỉ như thế, chiếc móc trên đồ lót còn tiện thể lôi giúp anh ta một chiếc tất bẩn ra. Lộ Tấn vội ném ngay xuống đất, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lao ngay lên giường, chỉ hận không thể cách chiếc ghế gấp này càng xa càng tốt.

Khi Cố Thắng Nam vội vã mang những chiếc soufflé còn nóng bỏng tay về phòng nghỉ, vừa nhìn thấy người đang ngủ trên giường, bước chân cô lập tức dừng lại. Cô khẽ gọi một câu: “Lộ tiên sinh?” Anh ta không có chút phản ứng.

Chỉ những lúc thế này, Cố Thắng Nam mới dám thoải mái quan sát anh ta. Cho dù anh ta đã ngủ, không còn vẻ mặt quen thói hất hàm sai khiến người khác, Cố Thắng Nam vẫn cảm thấy anh ta không hề hợp với nơi này. Tóc, móng tay, tay áo, ống quần... tất cả mọi thứ đều chuẩn mực, nào giống cô…

Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn bộ đồ thể thao và đôi giày trắng vạn năm không thay đổi của mình, từ chối suy nghĩ tiếp. Cô đặt soufflé xuống, nghiêng người tới đắp chăn cho anh ta. Đứng xa xa còn đỡ, vừa kéo gần khoảng cách, Cố Thắng Nam đã phát hiện da dẻ người đàn ông này còn hơn cả da cô. Chẳng lẽ đàn ông cũng thường xuyên chăm sóc da mặt? Cố Thắng Nam không cầm được, nheo mắt quan sát tỉ mỉ, quả nhiên không hề nhìn thấy rõ lỗ chân lông…

Ai ngờ lúc này, người đàn ông đó lại mở mắt ra?

Giờ này phút này giây này, Cố Thắng Nam cách mặt anh ta không đủ một gang tay. Anh ta trợn mắt nhìn, như một con báo cảnh giác nhìn đối thủ. Cố Thắng Nam vội ném chăn, đứng thẳng lên, định lùi lại.

Ai ngờ cô lại bị dây chiếc áo lót vứt dưới đất làm vướng chân?

Ai ngờ đúng lúc cô sắp ngã ngửa thì người đàn ông ghét cô đến nghiến răng nghiến lợi này lại đưa tay kéo cô lại?

Ai ngờ…

Tất cả diễn ra quá nhanh.

“Á…”

“Rầm!”

Phản ứng đầu tiên của Lộ Tấn: Đau mồm.

Phản ứng đầu tiên của Cố Thắng Nam: Giường sập rồi?

“…”

“…”

Lộ Tấn đẩy người phụ nữ này ra như một phản xạ có điều kiện. Cố Thắng Nam bị anh ta đẩy ngồi bệt xuống đất, lập tức dẫn đến phản ứng thứ hai của cô: “Gãy lưng rồi!”

Nghe thấy tiếng kêu đau này, Lộ Tấn lập tức bước xuống giường. Trong lúc lộn xộn, thoáng thấy môi cô, Lộ Tấn hơi sững lại. Sau khi dừng lại một giây, anh ta lại nhanh chóng di chuyển ánh mắt, nhìn bàn tay đang chống lưng của cô: “Có đứng dậy được không?”

Cố Thắng Nam thử đứng lên, vừa cử động lưng đã đau buốt, cô còn cắn răng nói: “Chắc vẫn được.”

Thấy cô chậm chạp xê dịch, cũng không biết phải đến năm nào tháng nào mới có thể dịch đến bên giường, Lộ Tấn hoàn toàn mất kiên nhẫn, bế thốc cô lên, đi ra ngoài.

Cố Thắng Nam ngẩn người, ánh mắt vừa ngước lên đã có thể nhìn thấy cằm người đàn ông này, hạ thấp ánh mắt xuống nhìn thấy bàn tay đỡ dưới đầu gối cô, đúng là nhìn đâu cũng cảm thấy không phù hợp. Cố Thắng Nam đành quay mặt nhìn xuống nền nhà phía trước, cố gắng thản nhiên tiếp nhận sự thật. “Lần đầu tiên mình được người ta bế như bế công chúa lại là trong hoàn cảnh này.”

Trợ lý của Lộ Tấn chạy tới bệnh viện, ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đi qua đi lại bên ngoài phòng bệnh. Cậu ta vội vã chạy tới, quan sát Lộ Tấn từ trên xuống dưới vài lượt, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vừa rồi trong điện thoại nghe ngài nói đang ở bệnh viện, hơn nữa còn ở cùng cái cô Cố Thắng Nam kia, có trời mới biết tôi lo lắng đến mức nào, chỉ sợ cô ta khiến ngài mất một tay một chân gì đó. Tạ ơn trời đất!” Sắc mặt anh ta lập tức đông cứng.

Được trợ lý nhắc nhở như vậy, Lộ Tấn mới nhớ ra hình như việc này thực sự đáng cân nhắc cẩn thận: Theo thông lệ, bây giờ người bị gãy lưng, nằm trị liệu bên trong phải là anh ta mới đúng…

Chương 10

Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ mười:

Đàn ông vĩnh viễn không thể nhanh chóng yêu vẻ đẹp tâm hồn của phụ nữ, cho nên trước khi triệt để bắt được người đàn ông đó, nhất định không được để anh ta nhìn thấy ảnh bạn trên chứng minh thư!

Thì ra, một khi đã xui xẻo thì thực sự uống nước cũng có thể giắt răng. Cố Thắng Nam nhe răng trợn mắt nằm trên giường ở nhà mình dưỡng bệnh, tức giận đưa ra kết luận này.

Từ Chiêu Đệ nghe tin chạy tới, không chỉ không biểu thị bất cứ sự quan tâm nào đối với bệnh tình của Cố Thắng Nam mà thậm chí còn hận không thể lao đến sát người cô, ngửi xem có còn giữ mùi đàn ông hay không. “Cố Thắng Nam, thật bất ngờ! Từ bao giờ bạn cũng trở nên phóng túng như vậy? Chiến đấu trên giường mạnh mẽ tới mức sập cả giường cơ đấy!”

Cố Thắng Nam hết sức kinh ngạc. “Ai nói với bạn là tớ chiến đấu trên giường?”

Lúc này, một mỹ nam khoan thai bước từ ngoài cửa phòng ngủ Cố Thắng Nam vào, là Vivian chứ ai. “Tôi.”

Cố Thắng Nam không ngờ mình chỉ bị đau chút xíu mà cũng lôi được hai người bạn chí cốt này cất công đến. Có điều, hình như thay vì quan tâm đến bệnh tình của cô, hai người này rõ ràng quan tâm hơn đến người đàn ông dũng mãnh có thể đè sập giường đó rốt cuộc là người ra sao.

“Vivian, bạn nghe ai nói thế?”

“Sáng nay tôi gọi cho bạn, nhưng nghe thấy tiếng nam giới trả lời. Người đàn ông đó nói ông chủ của anh ta làm sập giường bạn, còn làm bạn bị trật xương sống nữa.”

Cố Thắng Nam suy nghĩ một hồi, chẳng lẽ sáng nay lúc cô điều trị trong phòng bệnh, trợ lý của Lộ Tấn đã nghe điện thoại giúp cô?

Quả nhiên hiểu lầm to rồi. Sắc mặt Cố Thắng Nam lập tức trắng nhợt, có điều sắc mặt cô đã bị Vivian hiểu nhầm, chỉ thấy Vivian vỗ vỗ vai Cố Thắng Nam đầy khuyến khích: “Cố Thắng Nam, chiến đấu trên giường không có gì phải mất mặt, rốt cuộc cũng có một người đàn ông chịu lên giường giúp bạn chấm dứt cuộc đời xử nữ, cho dù bạn có bị gãy lưng cũng đáng.”

Cố Thắng Nam đang muốn giải thích, hai mắt Từ Chiêu Đệ đã lấp lánh ánh sao, lao tới cắn tai Cố Thắng Nam. “Đè sập cả giường, không biết hắn ta phải dũng mãnh đến mức nào. Thắng Nam, lần này bạn vớ bẫm rồi.”

Cố Thắng Nam triệt để dập tắt ý định giải thích, lặng lẽ nằm xuống giường, kéo chăn che mặt.

Trong hai ngày Cố Thắng Nam nghỉ ốm, các nhân viên bếp Tử Kinh đúng là khổ không nói nổi. Tuy nhiên, họ có khổ đến mấy cũng không khổ hơn được trợ lý của Lộ Tấn.

Lái xe chở vị chuyên gia ẩm thực khó thỏa mãn nhất trong lịch sử này đi gần như đủ một vòng nội thành mà vẫn không tìm được nơi ăn tối hợp khẩu vị sếp, cậu trợ lý không cầm được ngẩng đầu nhìn qua ô cửa trên nóc xe quan sát bầu trời đêm xa xăm, trong lòng lặng lẽ rên rỉ: “Thượng Đế, xin người hãy ban cho con một Cố Thắng Nam!”

Trợ lý sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, còn người đã mang lại sự khổ sở lần này cho cậu ta lại thảnh thơi ngồi trên ghế sau xử lý tài liệu. Cậu trợ lý thực sự không dám nghĩ đến chuyện chạy tiếp vòng thứ hai quanh nội thành, hết sức thận trọng nhìn ghế sau qua kính chiếu hậu. “Lộ tiên sinh, còn chưa đến mười ngày là phi vụ kết thúc, chúng ta sẽ được rời khỏi Tử Kinh. Ngài chịu khó nhịn một chút, mấy ngày nay tạm thời ăn uống tùy tiện được không?”

Lộ Tấn đặt bút xuống, suy nghĩ một lát, nói: “Hôm kia cậu đưa Cố Thắng Nam từ bệnh viện về nhà đúng không? Có nhớ địa chỉ nhà cô ấy không?”

Cậu trợ lý lập tức hiểu ra Lộ Tấn muốn làm gì. “Việc này không ổn lắm. Cô ấy ốm rồi, ngài cũng không tiện ép một bệnh nhân nấu ăn cho ngài đúng không?”

Hiển nhiên cậu trợ lý còn chưa đủ hiểu sếp mình. Vì mỹ thực, anh ta có thể làm mọi thứ…

Lúc chuông cửa vang lên, Cố Thắng Nam đang ngồi trên sofa xem hoạt hình. Không sai, đây chính là hình thức tiêu khiển duy nhất một người phụ nữ hai mươi tám tuổi rưỡi không có bạn trai có thể tìm được lúc bị ốm.

Người ngoài cửa nọ hết sức kiên nhẫn, cứ cách ba giây lại bấm chuông một lần. Cố Thắng Nam chống lưng hết sức thận trọng di chuyển ra ngoài, kéo cánh cửa có xích an toàn ra một khe nhỏ: “Anh là...?”

Vừa mới hỏi dứt lời, Cố Thắng Nam đã nhận ra người đàn ông ngoài cửa này, không phải trợ lý của Lộ Tấn thì là ai?

Quả nhiên đối phương tự giới thiệu: “Chào cô, tôi là Tiểu Mạnh, trợ lý của Lộ tiên sinh. Trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi.”

Thấy Cố Thắng Nam không nhịn được nhìn ra phía sau mình, cậu trợ lý lại bổ sung: “Để tránh gây ra những phiền phức không cần thiết, Lộ tiên sinh không đi lên mà chờ trong xe đang đỗ dưới lầu. Thực ra, lần này chúng tôi mạo muội tới thăm chính là muốn mời cô giáo Cố hỗ trợ nấu một bữa tối.”

Trời cao ơi! Đất dày hỡi! Tên Lộ bắt bẻ còn bắt bệnh nhân này phải hầu hạ hắn nữa!

Cố Thắng Nam vừa định từ chối với lý do “Nhà tôi không có nguyên liệu nấu ăn”, trợ lý Tiểu Mạnh đã lập tức giơ chiếc túi nhựa đựng đầy nguyên liệu cần thiết lên: “Cho dù nhà cô không có cũng không sao, chúng tôi đã tự chuẩn bị rồi. Mong cô giúp đỡ, nếu không tối nay chắc chắn tôi sẽ không được ngủ mất, chắc chắn Lộ tiên sinh sẽ bắt tôi đến thành phố bên cạnh tìm mua đồ ăn cho anh ấy!”

Cậu trợ lý này cũng thật đáng thương, Cố Thắng Nam mềm lòng, mở cửa cho cậu ta vào nhà.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, màn đêm càng lúc càng dày đặc. Càng lúc càng sốt ruột, khó chịu, Lộ tiên sinh ngồi chờ trong chiếc xe đỗ dưới toà nhà chung cư xem đồng hồ lần thứ hai mươi, rốt cuộc không nhịn được, gọi điện thoại cho trợ lý: “Sao vẫn chưa xuống? Đã gần một tiếng rồi đấy!”

“Sắp xong rồi, sắp xong rồi!” Nói xong cậu trợ lý lập tức ném điện thoại xuống bàn.

Không ngờ một câu “sắp xong rồi” này lại bắt Lộ Tấn đợi hai mươi phút nữa, tiếng kháng cự của dạ dày càng lúc càng lớn, Lộ Tấn lần nữa cầm lấy điện thoại, đang chuẩn bị bấm số chợt dừng lại, suy nghĩ, sau đó cắn răng cất điện thoại vào túi, mở cửa bước xuống xe.

Khi Lộ Tấn bấm chuông cửa…

Khi cửa mở ra, Lộ Tấn thấy cậu trợ lý đeo tạp dề xuất hiện trước mặt mình.

Khi giọng nói tỏ vẻ tiếc nuối của Cố Thắng Nam từ trong phòng vang lên: “Ôi… Nếu anh cho ít nước chanh một chút thì biết đâu món canh này đã ổn rồi...” Thì Lộ Tấn đã hiểu rõ tất cả.

Lẽ ra ngay từ đầu, anh ta phải đoán ra cậu trợ lý ấp úng kéo dài thời gian như vậy chính là vì Cố Thắng Nam không tiện cử động lại ngông cuồng đòi chỉ đạo cậu trợ lý hậu đậu của mình bắt tay thực hiện một bữa tối.

Dưới sự bắn phá bằng ánh mắt của Lộ Tấn, cậu trợ lý xấu hổ cúi đầu, nhân tiện lặng lẽ giấu chiếc muôi lớn trong tay ra sau lưng.

Hoàn toàn không biết đến tình hình này, Cố Thắng Nam vẫn đứng trước kệ bếp, nếm thử món canh xong lại quay sang nếm thử món sò mới nướng. Rõ ràng mỗi bước cô dạy cậu ta đều rất chính xác, vì sao thứ làm ra lại khó ăn như vậy? Đang lúc Cố Thắng Nam mải suy nghĩ để tìm nguyên nhân, đột nhiên cô phát hiện phía sau có gì đó không đúng.

Rõ ràng có người đứng sau lưng cô, bóng người đó vừa vặn che kín cả người cô. Cố Thắng Nam đứng như trời trồng, trong tiềm thức đã biết người ở sau lưng mình là ai.

Nhưng cô không thể quay lại, bởi ngay từ lúc cô mới chỉ dẫn Tiểu Mạnh nấu ăn, Tiểu Mạnh đã cực kỳ căng thẳng nói cho cô hay, nếu ông chủ cậu ta biết đồ ăn là do cậu ta làm thì cậu ta sẽ chết rất thảm, rất thảm, rất thảm…

Cố Thắng Nam vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ thấy một cánh tay từ phía sau đưa tới cầm lấy một con sò nướng.

Ngay sau đó, Cố Thắng Nam nghe thấy tiếng nhai, nhưng người đó chỉ nhai một miếng đã dừng lại…

Lộ Tấn nhổ miếng sò trong miệng ra: “Cô giáo Cố, cô định cứ quay lưng về phía tôi cả đời à?”

Anh ta đã nói đến nước này, Cố Thắng Nam đành lặng lẽ thở dài, xoay người lại.

Ai ngờ người đàn ông này lại đứng gần cô như vậy?

Một giây sau khi Cố Thắng Nam xoay người lại, nhìn thấy gương mặt anh ta gần trong gang tấc, cô lùi lại một bước theo phản xạ có điều kiện.

Hình như chân cô giẫm vào thứ gì đó…

Ý nghĩ này mới xẹt qua đầu Cố Thắng Nam, bên tai cô đã vang lên một tiếng “xoạch”.

Cố Thắng Nam trượt chân, ý nghĩ cuối cùng là: Thứ cô giẫm vào chắc là miếng sò Lộ Tấn vừa nhổ ra.

Hai ngày trước vừa trẹo sống lưng, bây giờ lại thêm trẹo chân, Cố Thắng Nam giữ nguyên tư thế xác chết nằm trên sofa, cả người không thể cử động.

Nhìn Lộ Tấn cầm hộp thuốc của cô từ trong phòng đi ra, ngồi xuống bên cạnh, Cố Thắng Nam kinh ngạc. “Ngồi gần tôi như vậy, anh không sợ tôi khắc anh nữa à?”

Trong trí nhớ của Cố Thắng Nam, cô chưa bao giờ thấy người đàn ông này cười như vậy, mơ hồ, ấm áp, không hề có chút soi mói nào: “Bây giờ cô cần lo lắng cho an nguy của chính cô đi. Bởi vì… bây giờ đến lượt cô cứ gặp tôi là xui xẻo rồi.”

“Tôi không phải người mê tín như anh đâu.” Cố Thắng Nam vừa dứt lời đã hoảng sợ.

Không ngờ anh ta lại nắm cổ chân cô.

Cố Thắng Nam lập tức co chân lại: “Anh định làm gì?”

Lộ Tấn lấy một bình xịt bong gân ra. “Tôi còn không coi cô là phụ nữ, sao cô phải xấu hổ?”

Chết tiệt, hắn ta lại cười như vậy!

Cố Thắng Nam nhìn ngây ngốc một giây rồi vội quay mặt qua chỗ khác, để che giấu chuyện gì đó, cô không chút khách khí, cố ý duỗi chân ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx