sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 1) - Chương 26 - 27

Chương 26

Chỉ thay một chiếc áo lót mới, vậy mà Cố Thắng Nam lại cảm thấy mỗi tế bào từ đầu đến chân mình đều trở nên khang khác, đặc biệt là lúc vừa khóa cửa chuẩn bị đi đến thang máy, quay đầu nhìn thấy cửa nhà hàng xóm mở ra, ngay sau đó, Lộ Tấn mặc âu phục bước ra khỏi nhà...

Lộ Tấn cũng đã nhìn thấy cô, anh ta chào hỏi với tâm tình không tệ: “Chào buổi sáng!”

Bị chiếc áo lót bó ngực siết chặt, Cố Thắng Nam có tật giật mình, không quan tâm đến anh ta mà bước nhanh hơn về phía thang máy. Đương nhiên Lộ Tấn vẫn đi theo cô, đến tận lúc Cố Thắng Nam đi tới bãi đỗ xe ngầm và tìm được xe của mình, anh ta vẫn đi đằng sau cô. Cố Thắng Nam quay lại, trợn mắt nhìn anh ta: “Anh cứ bám theo tôi làm gì?”

“Đâu có?”

Thấy anh ta vô cùng bình thản, Cố Thắng Nam đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy xe của anh ta đang đỗ gần chỗ cô. Thôi được, quả thật anh ta không cố ý bám theo cô.

Nhưng khi Cố Thắng Nam mở cửa xe chuẩn bị bước lên, không ngờ người đàn ông này lại nhanh hơn cô một bước, kéo cửa xe bên kia ra rồi cúi người ngồi vào trong xe cô. Cố Thắng Nam không thể không thò đầu vào trong xe: “Thế này là thế nào? Bây giờ tôi phải đi làm, anh ngồi lên xe tôi làm gì?”

“Tôi cũng đến Tử Kinh.”

Nói xong, người nào đó cài dây an toàn với vẻ mặt vô cảm.

Thế này là thế nào? Không những phải làm đầu bếp miễn phí mà cô còn phải làm tài xế miễn phí cho anh ta nữa?

Thấy Cố Thắng Nam vẫn đứng bất động ngoài cửa xe, Lộ Tấn giơ tay ra hiệu cho cô nhìn đồng hồ trên cổ tay anh ta: “Đừng lề mề nữa, cô mà không lái xe là sẽ đến muộn đấy.”

Thôi thì nghĩ đến thời gian không còn sớm nữa, Cố Thắng Nam cắn răng ngồi vào ghế lái, còn cố tình đóng sầm cửa xe thật mạnh để tỏ ý kháng nghị. Nhưng người đàn ông này hoàn toàn không nghe ra sự bất mãn của cô trong tiếng sập cửa, Cố Thắng Nam đành cúi mặt, khởi động xe.

Vào cổng Tử Kinh, anh ta còn sai khiến cô, coi cô như tài xế của mình: “Đến toà nhà hành chính của các cô.”

Cố Thắng Nam liếc nhìn anh ta với vẻ coi thường, không nói năng gì đánh xe đến thẳng phòng ăn, không nói một lời, rút chìa khóa, xuống xe, để mặc anh ta kêu gào ở phía sau: “Tôi phải đến toà nhà hành chính.”

Đi vào cổng phòng ăn, cô mới nhớ tới một vấn đề: Thằng cha này đến toà nhà hành chính làm gì?

Nhưng Cố Thắng Nam nhanh chóng ném ngay vấn đề này lên chín tầng mây, bởi cô đã phải nghênh đón một vấn đề khác vô cùng khó khăn và nghiêm trọng hơn...

“Sáng sớm hôm nay, trưởng phòng hành chính và giám đốc bộ phận ăn uống đã đưa ra danh sách cắt giảm nhân viên cuối cùng. Bếp trưởng bếp Á bị gọi lên nói chuyện, chắc chắn giám đốc bộ phận ăn uống không muốn đứng ra nên mới chuyển danh sách cắt giảm cho các bếp trưởng để bếp trưởng phải đi làm kẻ ác!” Không phụ sự mong đợi của mọi người, Loa phóng thanh nhanh chóng thông báo tin tức này đến từng góc bếp.

Mặc dù rất muốn nghe Loa phóng thanh tiết lộ nhiều tin tức hơn nhưng thấy các nhân viên đều tụ tập đến bên cạnh cậu ta thanh, hầu như không có ai làm việc nghiêm túc, Cố Thắng Nam không thể không ra dáng lãnh đạo, tóm lấy Loa phóng thanh đang bị đám người bao vây: “Trong thời gian làm việc mà cậu lại đi buôn chuyện à? Bên hậu cần vừa gọi đến, khách phòng 1820 khiếu nại có sợi tóc trong đồ ăn sáng.”

“Ơ? Có tóc thì liên quan gì đến tôi? Cô giáo Cố, cô quên là tôi chỉ chịu trách nhiệm rửa bát thôi à?”

“Sợi tóc đó màu vàng. Cả bếp sau chỉ có cậu nhuộm tóc vàng như vua sư tử, không phải của cậu thì của ai? Cậu mà còn buôn chuyện làm ảnh hưởng đến công việc của những người khác thì sẽ là tội chồng thêm tội, tôi sẽ bắt cậu phải viết kiểm điểm!”

Lời đe dọa của Cố Thắng Nam lập tức có hiệu quả, sợ nhất là viết chữ, Loa phóng thanh hậm hực trở lại vị trí thu dọn bàn ăn.

Nhờ vậy, bếp sau cũng lấy lại không khí làm việc trật tự nghiêm túc.

Nhưng không yên ổn được bao lâu, bếp sau đã lại sôi trào...

Thư ký của giám đốc đến tìm Cố Thắng Nam: “Bếp trưởng Cố, giám đốc tìm cô!”

Cố Thắng Nam sững sờ một lát, gác công việc trên tay lại rồi đi đến chỗ cậu thư ký ngoài cửa. Đi được nửa đường, phát giác bầu không khí xung quanh có vẻ bất ổn, Cố Thắng Nam quay đầu lại, chỉ thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn cô chằm chằm. Cố Thắng Nam dặn dò một câu: “Tất cả tập trung làm việc cho tôi!”

Mặc dù tất cả mọi người đều gật đầu như gà mổ thóc nhưng trong nháy mắt, Cố Thắng Nam đi ra ngoài và đóng cửa lại, hàng loạt tiếng kêu sợ hãi đã vang lên trong bếp. Cố Thắng Nam đành phải khó xử cười cười với thư ký, thư ký lại tỏ ra rất thông cảm: “Chuyện cắt giảm nhân viên đã xôn xao cả công ty từ lâu rồi, nói chung họ cũng đoán được lần này giám đốc tìm cô chắc chắn có liên quan đến danh sách cắt giảm, cũng không thể trách họ lại hoảng sợ như vậy.”

Quả nhiên không ngoài dự tính, Cố Thắng Nam vào phòng làm việc của giám đốc bộ phận ăn uống, còn chưa ngồi ấm chỗ thì giám đốc đã đưa một danh sách đến trước mặt Cố Thắng Nam: “Đây là của bếp Âu các cô.” Cố Thắng Nam cúi đầu xem và sững người.

Cô nhìn từng cái tên trong danh sách mà không thể tin được. Cố Thắng Nam lập tức đứng bật dậy. “Cắt giảm nguyên một nửa nhân viên của bọn tôi?”

Có thể thấy thực ra giám đốc cũng rất khó xử nhưng anh ta không thể đi ngược lại mệnh lệnh của cấp trên nên đành khuyên Cố Thắng Nam: “Nói chính xác thì còn chưa đến một nửa. Cái cậu tóc vàng và tay cao kều ngốc nghếch đó chỉ là nhân viên học việc, không phải nhân viên chính thức, cho hai người đó nghỉ việc không xem như cắt giảm nhân viên mà chỉ là chấm dứt sớm giai đoạn thử việc thôi.” Cố Thắng Nam mệt mỏi thả người ngồi xuống.

Giám đốc tiếp tục khuyên cô: “Trước đây, khách hàng của Tử Kinh có rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài và du khách nước ngoài nên thường xuyên phải nấu các món Âu, vì vậy bếp Âu mới cần nhiều nhân viên như vậy. Bây giờ tập đoàn Thụy Phong định tiến hành quản lý thống nhất đối với Tử Kinh, bếp Âu các cô nuôi quá nhiều người nhàn rỗi, tinh giảm nhân viên một chút cũng là chuyện tốt.”

“Nhưng...” Ánh mắt Cố Thắng Nam bối rối, nhìn thoáng qua danh sách trên tay: “... Dư sư phụ đã làm việc ở Tử Kinh hơn hai mươi năm rồi, sao chúng tôi có thể mở miệng bảo ông ấy nghỉ việc được?”

Hình như giám đốc cũng không biết nên trả lời như thế nào, anh ta dứt khoát đá quả bóng lại cho Cố Thắng Nam: “Đây chính là vấn đề cô phải giải quyết...”

Cố Thắng Nam trở lại bếp sau với những bước chân nặng cả ngàn cân, cô lấy dũng khí đẩy cửa đi vào. Vừa bước vào phòng, bầu không khí ồn ào lập tức trở nên yên lặng. Tất cả mọi người đều nhìn cô. Toàn bộ phòng bếp chỉ còn lại tiếng ngọn lửa bập bùng trên bếp, tiếng dầu sôi trong chảo và tiếng hít thở căng thẳng của mọi người.

Loa phóng thanh quan sát Cố Thắng Nam với hai tay trống trơn, sau đó bước tới: “Cô giáo Cố, có phải giám đốc gọi chị tới để chị công bố danh sách cắt giảm giúp ông ấy không?”

Cố Thắng Nam nhét tay vào túi quần, ngón tay vân vê tờ danh sách trong túi. Cô hít sâu một hơi, rút tay ra khỏi túi, cốc mạnh lên đầu Loa phóng thanh. “Cậu lúc nào cũng chỉ biết buôn chuyện, đi làm việc đi!”

Loa phóng thanh bất mãn, quay đầu đi đến bồn rửa bát, nhưng chưa đi được mấy bước đã lộn trở lại bên cạnh Cố Thắng Nam: “Cô giáo Cố, cho tôi buôn một tin tức cuối cùng, tin tức cuối cùng!”

Cố Thắng Nam bất đắc dĩ thở dài, Loa phóng thanh cho rằng phản ứng này của cô có nghĩa là cô thấy hứng thú, liền hạ giọng hết sức thần bí: “Tổng giám đốc Trình mời một người khách đến chỗ chúng ta dùng cơm, người đó đã đến nhà ăn rồi. Nghe nói vị Lâm sư phụ dùng dao siêu thiện nghệ bên bếp Á đã bị thông báo sa thải. Chị nói xem Lâm sư phụ có nhất thời kích động chém chết Tổng giám đốc Trình không?”

Cố Thắng Nam nhìn Loa phóng thanh với vẻ mặt phức tạp, trong lòng cân nhắc: “Thằng bé này lúc nào cũng lạc quan, cho dù biết mình bị sa thải thì chắc cũng có thể tiếp nhận một cách lí trí chứ?”

Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ đẩy cửa tiến vào, cắt ngang ý nghĩ của Cố Thắng Nam. Nhân viên này đến để đưa thực đơn: “Đồ Tổng giám đốc Trình gọi, làm ơn nấu nhanh nhất có thể! ”

Cố Thắng Nam vốn không để ý nhưng cô nhanh chóng nghe thấy tiếng nhân viên nhận thực đơn oán trách: “Trời ạ, yêu cầu gì nhiều thế. Cô giáo Cố, chị xem này.”

Cố Thắng Nam bước tới gần, thấy trên tờ thực đơn nho nhỏ ghi đầy các loại đòi hỏi.

Cá rán phải dùng thịt bụng cá tuyết, gà nhồi đậu Hà Lan đổi thành nhồi đậu nành, không được có lạc, củ cải, rau cần, hoa hồi...

Vô số yêu sách làm Cố Thắng Nam hoa mắt chóng mặt.

Mọi lần Tổng giám đốc Trình đến đây ăn cơm đều rất dễ tính, tờ thực đơn này hoàn toàn không giống phong cách của anh ta, không biết loại khách nào mà yêu cầu dài dằng dặc như Vạn Lý Trường Thành thế này?

Cố Thắng Nam đang thầm ca thán trong lòng, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên: Tại sao cô càng xem càng cảm thấy những thứ này rất quen?

Cô vội cúi đầu xem lại một lượt, trí nhớ của cô đã trở lại một thời khắc trước đây, người nào đó ngồi chễm chệ trên sofa nhà cô khoa tay múa chân với người phụ nữ bận tối mắt tối mũi trong phòng bếp: Nhớ kĩ, tôi không ăn đậu Hà Lan, không ăn lạc, không ăn củ cải, không ăn rau cần, không ăn hoa hồi...

Sau khi nhìn lại thực đơn ba lần, Cố Thắng Nam hoàn toàn có lý do để nghi ngờ người khách Tổng giám đốc Trình dẫn đến chính là vị khách điêu nhất, lắm yêu cầu nhất, khó tính nhất trong lịch sử mà cô hết sức quen thuộc kia...

Lộ tiên sinh!

Cố Thắng Nam ra ngoài hành lang gọi điện thoại. Đối phương nghe máy rất nhanh. Không đợi Cố Thắng Nam mở miệng, anh ta đã hỏi với tâm tình rất tốt, da mặt rất dày: “Thế nào? Gọi điện xin lỗi vì đã ném tôi ở bãi đỗ xe nhà ăn sáng nay à?”

“Hừ! ”

“Này!” Anh ta lại than thở với vẻ thương tình: “Đừng cục cằn như vậy, trừ phi cô muốn làm một cô nàng đàn ông độc thân cả đời.”

“Anh và Tổng giám đốc Trình cùng ăn cơm à?”

“Sao cô biết?”

Giọng anh ta cực muốn ăn đòn, Cố Thắng Nam không thể không bắt đầu hít sâu để kiềm chế cơn điên. Nhưng sự yên lặng của Cố Thắng Nam lại bị anh ta xuyên tạc: “Sao? Cô đang chờ tôi khen cô và tôi có thần giao cách cảm à?”

“Hừ! ”

Lần này, cuối cùng anh ta cũng không đùa nữa, nhưng giọng nói vẫn hết sức gợi đòn: “Tôi là khách, cô là đầu bếp, chức trách của cô không phải là thỏa mãn yêu cầu của tôi à? Tôi đi...”

Người đàn ông này đang nói chợt hoảng sợ kêu lên. Cố Thắng Nam đứng yên mãi mà không phản ứng lại được: “Sao?”

“Có một người đàn ông cầm dao xông đến chỗ tôi...”

Cố Thắng Nam hoảng sợ há hốc miệng, nói năng lập tức trở nên lộn xộn: “Ơ, chẳng lẽ là... Thế thì... Anh mau...” Trả lời cô lại là một tiếng choang.

Hình như điện thoại của Lộ Tấn đã rơi xuống đất. Cố Thắng Nam vội chạy như điên đến lối thoát hiểm dẫn tới nhà ăn: “Này! Này! Này!”

Chương 27

Cố Thắng Nam hùng hổ lao vào nhà ăn, lập tức nhìn thấy Lộ Tấn đang đối mặt với Lâm sư phụ.

Trong đầu Cố Thắng Nam lập tức hiện lên vô số dấu hỏi. Những người xung quanh đang làm gì? Tại sao không ai đi tới ngăn cản Lâm sư phụ mà tất cả đều đứng xa xa quan sát? Cho dù bất mãn vì bị sa thải thì Lâm sư phụ cũng nên chém Tổng giám đốc Trình mới đúng, mà bây giờ Tổng giám đốc Trình chạy đi đâu rồi? Bỏ chạy để lại khách của mình sao?

Thế giới này đúng là quá máu lạnh!

Tinh thần trọng nghĩa của Cố Thắng Nam lập tức tràn ngập huyết quản, còn chưa kịp hô hấp lại bình thường, cô đã lao tới chỗ Lâm sư phụ và Lộ Tấn: “Lâm sư phụ, ông bình tĩnh một chút!”

Cùng một tiếng hét lớn, Thắng Nam rực rỡ xuất hiện! Lâm sư phụ đang tràn ngập cảm kích chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Lộ Tấn, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Cố Giảo Kim. Lâm sư phụ hoảng sợ rụt tay lại, suýt làm rơi con dao đang đặt trên bàn.

Lâm sư phụ nhanh tay giữ chặt chuôi dao, tránh làm người khác bị thương, nhưng ông ta không ngờ vừa nhìn thấy hành động của mình, Cố Thắng Nam đã xông tới giật lấy con dao trên tay ông ta, vừa giật vừa nói năng hùng hồn: “Lâm sư phụ, bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu!”

“Bếp trưởng Cố, cô nghe tôi...”

Lâm sư phụ vừa nói được nửa câu đã bị Cố Thắng Nam ngắt lời: “Ông đặt dao xuống trước đã!”

Lâm sư phụ tủi thân hết sức: Tôi cũng muốn đặt dao xuống lắm! Nhưng cô cứ giữ tay tôi làm tôi muốn đặt xuống cũng không được.

Rõ ràng người phụ nữ này đang đắm chìm trong ảo tưởng mình chính là Chúa cứu thế. Lộ Tấn muốn nói chen vào nhưng không tìm được lời để nói. Thấy tình hình càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, Lộ Tấn đành học cách dùng bạo lực giải quyết vấn đề của người phụ nữ này. Anh ta đưa tay kéo Cố Thắng Nam lại phía mình: “Cố Thắng Nam, người cần tỉnh táo là cô mới đúng...”

Không ngờ người phụ nữ này lại khỏe như vậy, bất kể anh ta ôm chặt cô đến mức nào, cô vẫn giữ chặt tay Lâm sư phụ, thậm chí còn đẩy Lộ Tấn ra: “Tên kia, còn không mau chạy đi!”

Lộ Tấn bị đẩy ra nửa bước, đang định quay lại lần nữa thì Cố Thắng Nam đã giật được tay Lâm sư phụ ra khỏi chuôi dao thành công. Tay Lâm sư phụ vừa buông ra khỏi chuôi dao, con dao lập tức mất thăng bằng rơi thẳng đứng từ trên bàn ăn xuống, không nghiêng không lệch cắm thẳng vào mũi giày của Cố Thắng Nam.

Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn con dao rơi xuống đất...

Thế giới lập tức yên tĩnh.

Trình Tử Khiêm đi mua thuốc cho Lâm sư phụ vội vàng chạy về nhà ăn, không ngờ bàn ăn của mình đã không còn một bóng người. Khi đó, Lâm sư phụ cầm dao xông tới trước mặt anh ta và khách quý định tự cắt tay nhưng anh ta đã ngăn cản được, cuối cùng chỉ cắt một vết nông vào lòng bàn tay. Lúc này, Trình Tử Khiêm xách một túi thuốc đứng bên bàn ăn, nghi hoặc nhìn xung quanh, dao cũng không thấy, người cũng không thấy...

Đi đâu hết cả rồi?

Lâm sư phụ, Lộ Tấn, Cố Thắng Nam, cả ba người đều đang ở hành lang bếp sau. Lâm sư phụ đứng, Cố Thắng Nam ngồi, hai người bị thương nhìn nhau, đồng thời khó xử cười cười với đối phương, lại đồng thanh nói: “Vừa rồi... Thật sự rất xin lỗi!”

Lộ Tấn ngồi trước mặt Cố Thắng Nam, cởi giày giúp cô: “Cô đúng là may mắn, mũi dao đâm ngay chính giữa ngón cái và ngón trỏ, hai ngón chân chỉ bị xước nhẹ.”

Thế này vẫn còn là may mắn ư? Cố Thắng Nam có khổ mà khó nói, cúi xuống nhìn đỉnh đầu Lộ Tấn: “Tôi đã biết mà...” Trước khi cô đoạt lại được vận may từ miệng anh ta, người xui xẻo chỉ có thể là cô...

Bếp sau thường xuyên có người bị thương trong lúc làm việc, trong phòng nghỉ ngơi của Cố Thắng Nam lúc nào cũng có một hộp thuốc. Giờ hộp thuốc này đang đặt bên chân Lộ Tấn, sau khi đưa bông băng thuốc đỏ cho Lâm sư phụ, Lộ Tấn hết sức chăm chú băng bó ngón chân cho Cố Thắng Nam.

Cố Thắng Nam nhìn hai ngón chân tròn ung ủng như hai chiếc bánh chưng của mình, cô nheo mắt tỏ ý khinh thường Lộ Tấn: “Không phải anh vẫn tự nhận là có gu thẩm mỹ rất cao à? Sao lại quấn ngón chân tôi xấu như vậy?”

Lộ Tấn lập tức đưa nắm tay lên che miệng rồi khẽ ho một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Thắng Nam rằng Lâm sư phụ vẫn còn đứng bên cạnh, hình như đang lẳng lặng cảnh cáo Cố Thắng Nam: Lúc nào cũng phải nhớ giữ gìn hình tượng vĩ đại chói lọi của anh ta, đặc biệt là trước mặt người ngoài, tuyệt đối không thể trách mắng anh ta.

“Lộ tiên sinh, lần này đúng là có lỗi quá. Ngài đã nhận lời giúp tôi việc này, vậy mà tôi lại làm cho...” Lâm sư phụ nhất thời nghẹn lời, do dự không biết phải xưng hô với Cố Thắng Nam ra sao. Cô ấy là bạn gái của Lộ tiên sinh? Không thể có chuyện đó được, Lộ tiên sinh rõ ràng là người có con mắt thẩm mỹ rất cao mà.

Vậy... cô ấy là họ hàng của Lộ tiên sinh? Không thể nào, từ vẻ ngoài cho đến tu vi nội tại của Lộ tiên sinh đều cho thấy gia tộc anh ta có bộ gen di truyền rất ưu việt.

Vậy...

Lâm sư phụ suy nghĩ mãi mà không tìm được nguyên do nên đành phải từ bỏ, lược qua vấn đề xưng hô, tiếp tục nói: “Tôi lại làm bếp trưởng Cố bị thương, vậy mà ngài cũng không trách tôi.”

Lộ Tấn đứng dậy, nhìn về phía Lâm sư phụ với ánh mắt mà theo Cố Thắng Nam thì rất đạo đức giả, vừa tỏ ra bình dị, gần gũi vừa không quên lộ rõ vẻ xa cách: “Đừng khách khí như vậy. Vốn lần này Tổng giám đốc Trình mời tôi đến là để bàn bạc tìm cách giải quyết chuyện này trong hòa bình. Còn nữa...” Lộ Tấn liếc Cố Thắng Nam với vẻ rất khinh thường. “Cô ta bị thương hoàn toàn là do lỗi cô ta, không thể trách Lâm sư phụ được.”

Đến lúc Lâm sư phụ rời đi với vô vàn cảm kích trong lòng, người đàn ông ra vẻ đạo mạo này cũng lộ nguyên hình, không chỉ không đi giày giúp cô mà còn ném thẳng chiếc giày vào tay cô: “Nên nói rằng trí tưởng tượng của cô quá phong phú hay nên nói mắt cô quá kém? Khi đó Lâm sư phụ muốn quỳ xuống cảm ơn tôi, tôi đỡ không cho ông ấy quỳ xuống. Tại sao cô lại cho rằng ông ấy định dùng dao đâm tôi?”

Cố Thắng Nam lườm anh ta một cái rồi cúi người định xỏ giày. Nhưng người đàn ông này quấn hai ngón chân cô to như vậy, có khi giày cỡ 40 cũng không thể đút vừa được, Cố Thắng Nam đành dừng lại, ném chiếc giày sang một bên. “Lúc đầu tôi nhầm xe của anh là xe của bạn trai cũ nên mới cào xước, chẳng lẽ anh còn không biết mắt tôi hơi kém à?”

“...”

Cố Thắng Nam dùng cái chân không bị thương đá Lộ Tấn một cái: “Mau đi lấy cho tôi cốc nước, vừa rồi tôi đã gào đến khô cả cổ họng để cứu anh đấy!”

Đôi mắt Lộ Tấn lập tức nheo lại nhìn cô với vẻ rất nguy hiểm: “Cô đang ra lệnh cho tôi?”

Anh ta lại nhìn cái chân vừa đá mình: “Cô còn dám đá tôi?”

Sau đó lại nhìn vết bẩn trên ống quần: “Mà giày cô còn bẩn thế nữa?”

Giọng nói của anh ta càng lúc càng tỏ ra nguy hiểm, thế nhưng Cố Thắng Nam vẫn không hề sợ, bây giờ cô đã có miễn tử kim bài trong tay...

“Tôi bị thương là vì anh.” Cố Thắng Nam học theo, cũng giở giọng đe dọa: “Anh còn chậm trễ như thế nữa là sau này về nhà tôi không nấu ăn cho anh đâu!” Anh ta lập tức im bặt.

Chần chừ một lát, Lộ Tấn bỏ lại một câu: “Xem như cô lợi hại!” Sau đó, anh ta đi lấy nước cho cô.

Cố Thắng Nam đang ngồi chờ gã họ Lộ đi lấy nước về thì một đôi giày da bước đến dừng lại trước mặt cô. Cố Thắng Nam không nhớ đây có phải giày của Lộ Tấn hay không nên đành ngẩng đầu nhìn. Vừa thoáng nhìn thấy người này, Cố Thắng Nam đã cung kính đứng lên: “Tổng giám đốc Trình!”

Lúc này, Cố Thắng Nam đang thở phào vì may mắn, may mà vừa rồi không nhận nhầm Tổng giám đốc Trình là Lộ Tấn, nếu không chắc chắn cô lại nói ra vô số lời đại bất kính với anh ta.

Tên Tổng giám đốc Trình này nhìn có vẻ hiền lành nhưng qua cách xử lý chuyện cắt giảm nhân viên có thể thấy người này cũng chỉ là một gã ra vẻ đạo mạo, ngoài mặt mềm mỏng nhưng trong lòng tàn nhẫn, làm việc tuyệt đối không kiêng nể gì. Trước mặt một thủ trưởng như vậy, Cố Thắng Nam đành ra vẻ đáng thương, cho dù một chân bị thương cũng phải cung kính đứng với thế kim kê độc lập.

Không ngờ Trình Tử Khiêm lại lo lắng nhìn cô rồi đích thân đỡ cô ngồi xuống. “Tôi mới nghe các nhân viên kể lại sự tích của cô.”

“Sự tích?” Cố Thắng Nam không hiểu.

Trình Tử Khiêm cười: “Nghe nói vừa rồi cô đã dũng cảm quên mình làm anh hùng cứu mỹ nhân. Xem ra cô rất lo lắng cho an nguy của anh ta. Lộ tiên sinh có một người như cô theo đuổi, nói thật, tất cả mọi người đều phải hâm mộ.”

Cố Thắng Nam lập tức bắt được mấy sai lầm trong một câu rất ngắn của anh ta.

Thứ nhất: Sao có thể gọi là anh hùng cứu mỹ nhân? Rõ ràng là mỹ nhân cứu anh hùng mà! Không đúng, gã đó sao có thể xứng gọi là anh hùng, phải nói là mỹ nhân cứu tên khó tính!

Thứ hai: Cô lo lắng cho an nguy của anh ta? Xin lỗi đi! Chỉ là cô sợ da người nào đó quá dày, Lâm sư phụ chém hắn ta sẽ làm hỏng mất con dao bếp mà thôi!

Sai lầm thứ ba, cũng là sai lầm lớn nhất...

Riêng sai lầm này thì Cố Thắng Nam không thể lặng lẽ phủ định trong lòng mà phải lập tức mở miệng sửa lại: “Tôi mà theo đuổi anh ta? Mắt tôi kém chứ không phải ánh mắt tôi thấp nhé!”

“...”

Người nào đó đang cầm cốc nước đứng cách đó không xa chợt thấy lòng đau nhói.

Trình Tử Khiêm tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cô, thấy cô cương quyết phủ định như vậy, anh ta không nhịn được bật cười: “Thế tại sao cô...”

Ngắt lời anh ta là tiếng nước bắn tung tóe.

Trình Tử Khiêm bị hắt ướt cả đầu tóc lẫn mặt mũi. Cố Thắng Nam đứng bên cạnh cũng không may mắn thoát được, hai đôi mắt đồng thời trợn lên nhìn lại, chỉ thấy Dư sư phụ ở bếp Âu cầm một cái âu bằng hợp kim nhôm trên tay, bên trong còn non nửa âu nước rửa bát đầy bọt.

Cố Thắng Nam lập tức dậm chân: “Dư sư phụ, ông làm gì vậy?”

Vừa nói cô vừa định lấy chiếc khăn mặt Dư sư phụ vắt trên vai đưa cho Trình Tử Khiêm lau, Dư sư phụ lại đưa tay ném khăn mặt xuống đất, chiếc âu nhôm cũng bị ném xuống bên cạnh. Không chỉ như thế, Dư sư phụ còn ném một tờ giấy vào mặt Cố Thắng Nam.

“Lúc tao vào Tử Kinh làm thì lũ chúng mày vẫn còn đang quấn tã! Chỉ còn hai năm nữa là tao về hưu, bà già ở nhà vẫn chờ đồng lương hưu của tao để dưỡng lão, vậy mà chúng mày, bọn ranh con chó má!”

Cố Thắng Nam không hiểu ra sao nhưng lúc đưa mắt nhìn tờ giấy Dư sư phụ ném đến thì tất cả nghi hoặc đều trở nên rõ ràng. Đây chẳng phải là danh sách cắt giảm nhân viên do giám đốc bộ phận ăn uống đưa cho cô sao? Cố Thắng Nam cả kinh, vội đưa tay lục túi, chắc chắn tờ giấy đã bị rơi ra lúc cô vội vàng chạy đến nhà ăn cứu giá...

Dư sư phụ giận dữ nhìn cô, Cố Thắng Nam không dám nhìn thẳng, đành phải nhìn qua chỗ khác, lại vừa vặn nhìn thấy Loa phóng thanh đang đứng cách đó không xa.

Thực ra Loa phóng thanh vẫn chỉ là một cậu bé, dù có biết mình bị sa thải cũng không dám phát tiết như Dư sư phụ, chỉ biết yên lặng đứng đó nhìn Cố Thắng Nam với cặp mắt đỏ bừng mang theo một tia hy vọng cuối cùng.

Lúc Cố Thắng Nam đi vào phòng thay đồ chuẩn bị thay quần áo, hai ánh mắt một già một trẻ đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô không rời. Thân là bếp trưởng mà lại không giúp được gì cho nhân viên bếp mình, Cố Thắng Nam cảm thấy vô cùng chán nản.

Có người gõ cửa, Cố Thắng Nam lắc đầu thật mạnh, tâm tình u ám mới giảm bớt một chút. Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Trình Tử Khiêm với mái tóc còn đang nhỏ nước.

Trình Tử Khiêm còn ướt hơn cô nhiều, nhưng hình như anh ta chỉ vuốt mặt, cả quần áo cũng chưa kịp thay: “Làm liên luỵ cô hai lần liền, lần trước làm cô bị hắt mứt quả, lần này là nước rửa bát, thực sự quá...”

Hình như anh ta cũng hơi chán nản, chỉ lắc đầu không nói tiếp. Đứng nhìn kẻ đầu sỏ khiến tất cả mọi người tuyệt vọng trước mặt, cho dù có muốn nịnh bợ đến mấy thì bây giờ Cố Thắng Nam cũng không cười được.

Cuối cùng khuôn mặt Trình Tử Khiêm cũng trở lại bình thường, anh ta đưa cho cô một chiếc thẻ từ của phòng khách sạn: “Thẻ đã kích hoạt rồi. Cô lên phòng tắm rửa đi. Sau đó, cô có về nhà luôn thì cứ gọi điện báo cho tôi một tiếng là được. Đây là số của tôi...”

Nói rồi anh ta lại đưa cho cô một tấm danh thiếp.

Cố Thắng Nam nhìn hai tấm thẻ, không nhận, do dự một lát rồi gọi anh ta: “Tổng giám đốc Trình...”

Không thể không cắt giảm nhân viên hay sao? Không có cách nào cứu vãn sao?

Không ngờ anh ta lại đoán được cô muốn nói gì, chỉ thấy anh ta cầm tay cô, nhét hai tấm thẻ vào: “Tôi đang nghĩ cách. Cô có thể tin tưởng tôi.”

Nói xong, Trình Tử Khiêm lễ phép gật đầu chào cô rồi quay đi.

Cố Thắng Nam nhìn bóng lưng anh ta, lại nhìn hai chiếc thẻ trên tay. Nghe anh ta an ủi, cô càng chán nản hơn. Mấu chốt của vấn đề không phải cô có tin anh ta hay không mà là tất cả nhân viên Tử Kinh còn dám tin anh ta nữa hay không...

Cuối cùng, cô cắn răng quyết định không nghĩ nữa. Cố Thắng Nam cầm quần áo đi tắm rửa, vừa đi vừa gọi cho người nào đó. Nghe tiếng chuông chờ vang lên trong điện thoại, Cố Thắng Nam suy nghĩ lát nữa đối phương bắt máy, cô sẽ nói gì...

Lộ Tấn, anh đang ở đâu đấy? Cuối cùng anh cũng có đất dụng võ rồi, lát nữa lái xe đưa tôi về nhà!

Thế nhưng không có ai nghe máy.

Cố Thắng Nam không hiểu vì sao. Cô gọi lại, vẫn không có người nghe máy. Chỉ bảo thằng cha họ Lộ đi lấy cốc nước thôi mà, chẳng lẽ hắn lại còn đi lạc mất?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx