Chương 73: Chuyện của người ta
Ngồi ở hàng ghế phía dưới. Thỉnh thoảng Đỗ Tĩnh Đường nhìn đồng hồ, đã lúc này, sao anh họ của anh ta còn chưa có đến, không phải là anh không tới chứ. Hôm nay ở đây có kịch quan trọng, anh ta muốn xem.
Bên cạnh đột nhiên có một cô gái ngồi xuống, anh ta vừa định mở miệng, nói ở đây có người, chẳng qua nhìn mặt người ta, trong lúc nhất thời tâm hoa nở rộ, thật xinh đẹp, giống như tình nhân trong mộng của anh ta. Anh ta duỗi tay của mình ra, muốn nắm tay của mỹ nhân.
"Cô..."
Chữ "chào" còn chưa có nói ra, tay của anh ta đã bị đánh: "Đỗ Tĩnh Đường, cậu muốn làm gì chị dâu?"
Sở Luật tách rời bọn họ ra, ánh mắt lạnh như băng trừng về phía Đỗ Tĩnh Đường.
Mà trong nháy mắt Đỗ Tĩnh Đường choáng váng, không thể nào, người phụ nữ kia là Hạ Nhược Tâm, là người vợ anh họ lấy về có mục đich, là chị dâu anh ta.
Anh ta lại dụi mắt, quả nhiên, lông mày mắt này, lại nhìn một lần nữa, anh ta thật sự xác định, chỉ là tim của anh ta lại đau.
Mối tình đầu của anh ta không còn. Chỉ là có trời mới biết, anh ta đã bao lần mối tình đầu rồi.
"Anh họ, sao anh mang cô ấy đến? Xem như tới, có thể lên tiếng trước hay không: "Đỗ Tĩnh Đường kéo áo Sở Luật một chút, đột nhiên có chút không rõ anh họ này muốn làm gì?
Anh không phải muốn trả thù cô sao? Sao lại để cho cô tới nơi này, thậm chí còn để cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, mà xem bộ dạng cô, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sung mãn, nào có cảm giác tra tấn.
Da trắng kia, đôi mắt lóe sáng, căn bản chính là một cô gái đắm chìm trong trong tình yêu hạnh phúc.
"Cái này không cần cậu quản: "Sở Luật lạnh lùng trả lời một câu, tay kia lại kéo tay Hạ Nhược Tâm, em thích gì nói cho tôi biết? Tay của anh đặt ở trên tóc cô, ngữ khí chuyển biến như là thời tiết thay đổi, một hồi bầu trời trong trẻo, một hồi sấm chớp đan xen vang dội.
Mà rõ ràng khóe mắt Đỗ Tĩnh Đường giật một cái, anh ta bẹp miệng một chút, cảm giác như uống nước tương.
Không biết là uống của người đàn ông, hay uống của người nữ.
Tình nhân trong mộng của anh ta, anh ta ôm lấy lòng mình, tim của anh ta nát.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, trong mắt từ đầu đến bây giờ, kỳ thật vẫn luôn ở người đàn ông bên cạnh, mà kỳ thật cái gì cô cũng không cần nghĩ, chỉ muốn một chút xíu yêu của anh là được.
Chỉ là, anh sẽ cho cô sao?
Cô không biết.
Lúc này buổi đấu giá bắt đầu, món thứ nhất là một cái bát, nghe nói sử dụng trong hoàng cung đời Thanh, toàn thân trong suốt, mà cái bát bị một người đàn ông tuổi trung niên mua đi.
Hạ Nhược Tâm thật sự không biết, tự nhiên ra giá tiền lớn mua cái bát làm gì, lại không có thể ăn cơm.
Món thứ 2 là một chai rượu vang đỏ từ thế kỷ mười bảy, giá cả lên xuống, nó lại có chủ nhân mới, có lẽ không bị uống hết, mà được cất giấu đi.
Đỗ Tĩnh Đường phủi chút miệng, có chút không hài lòng: "Tôi nói này, tênkia..." Dĩ nhiên chính là người mua bình rượu này, cũng vừa lúc là bạn thân lớn lên với anh ta.
"Nhà cậu nhiều rượu, không uống, mua làm gì, nhìn có thể nhìn ra hương vị sao?"
"Ai cần cậu lo: "Miệng người đàn ông kia bỗng nhúc nhích, giọng lành lạnh.
Tôi thèm quản." Đỗ Tĩnh Đường giống như buồn bực mà thẹn: "Ông đây không phải phụ nữ, quản cậu làm gì?"
"Hừ!" Anh ta dùng sức hừ một tiếng, mặt đều kéo thành con lừa rồi.
Hạ Nhược Tâm kỳ lạ nhìn Đỗ Tĩnh Đường, mà Sở Luật lại chặn tầm mắt của cô. Đồng thời cúi đầu cảnh cáo cô.
Chuyện của người ta, em không cần quản.
@by txiuqw4