Chương 590: Sở Tương
“Cảm ơn viện trưởng,” Anh cầm lấy quyết định chuyển việc của mình, liền đi ra khỏi phòng của viện trưởng. Cuối cùng đã có thể rời đi, chỉ là, anh bước chậm chạp, giải quyết sự tình ở nơi này, nhất là gia đình anh, sợ là còn có chút phiền toái…
Thật sự anh chỉ muốn mọi chuyện đơn giản, nhưng ông trời cứ như vậy sinh ra chuyện, thật như thể còn sợ bọn họ quá mức thuận lợi.
Cửa chính Sở gia mở ra, Sở Luật đi vào, đúng như lời của Cao Dật, anh đã sớm xuất viện. Hiện tại vai anh vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng đã hoàn toàn không ảnh hưởng tới cử động. Anh như vậy, không ai biết được trên vai vẫn còn băng bo, vết thương còn chưa khỏi hẳn.
“A Luật, con đã về.”
Tống Uyển vừa thấy con trai, vội vàng đi tới kéo tay áo con.
“Mẹ, mẹ thật cao hứng? Có chuyện gì sao?” Sở Luật vừa tiến đến, phát hiện trong nhà có chút không tự nhiên, giống như có nhiều hương vị, còn mẹ anh cũng cười hơi nhiều.
“Đúng vậy, tất nhiên là mẹ cao hứng,” Tống Uyển kéo con trai đi, “Trong nhà có khách, con cũng vào đây gặp đi.”
Có khách? Sở Luật nhíu mày, vị khách nào mà khiến mẹ của anh cao hứng như vậy. Ngoại trừ lúc tin vui của Lý Mạn Ni ra, thật lâu rồi anh chưa thấy mẹ anh vui vẻ như thế, mặc kệ vị khách này là ai anh đều có chút muốn cảm tạ anh ta.
Kết quả, vị khách kia lại làm anh có chút ngoài ý muốn, vẫn thực sự là ngoài ý muốn, nguyên lai không phải là đàn ông, mà là phụ nữ, lại còn thêm nhỏ tuổi.
Trước mặt anh đứng chính là một bé gái đáng yêu, đại khái khoảng bốn năm tuổ. Có lẽ vì anh không thường vui vẻ, cho nên bé gái thấy anh liền trốn, thậm chí còn bẹp miệng, đột nhiên oa oa một tiếng, liền khóc rống len.
“Ai nha, bảo bối nhà ta làm sao vậy, như thế nào lại khóc rồi, tới đây bà nội ôm.”
Tống Uyển vội vàng ôm lấy bé gái đang khóc lớn, quay ra trừng mắt nhìn con trai mình: “Đi, xem bộ dạng con trong gương đi, đem cháu ta họa phát khóc rồi.”
Sở Luật còn sờ sờ chính mặt mình, mặt anh từ nhỏ đến lớn đã như vậy, không cười còn tốt, nếu cười không phải càng dọa người sao.
Bé gái trong lòng Tổng Uyến càng khóc càng khổ sở, nước mắt không ngừng lăn xuống khiến lòng Tống Uyển muốn đâu, nhưng lại khiến Sở Luật thấy phiền.
“Sở Luật, con cười cho ta!” Tống Uyển gọi trực tiếp cả tên họ của con trai, tiếc gì đều được, sao lại tiếc cả tiếng cười với trẻ nhỏ.
Sở Luật khóe miệng cứng đờ, lập tức một nụ cười cổ quái phát ra. Đứa nhỏ vốn đã ngừng khóc, kết quả lại một tiếng khóc lớn hơn truyền tới.
Sở Luật liền biết sẽ như vậy, anh cởi áo của mình ra, trực tiếp ném lên trên sô-pha. “Mẹ, mẹ từ đâu làm ra tiểu quỷ này?”
“Cái gì mà ‘làm ra’.” Tổng Uyển lại vỗ về đứa trẻ trong lòng, trừng mắt nhìn con trai một cái, “Điều này không cần nói, đứa nhỏ này về sau chính là cháu nội ta, con gái của con. Tên ta đã nghĩ kĩ rồi, tên Sở Tương, nhũ danh (tên cúng cơm) là Hương Hương, Hương Hương nhà chúng ta rất ngoan.” Tống Uyển hôn lên mặt bé gái trong lòng, khỏi cần nói cũng biết có bao yêu thương.
Sở Luật xắn tay áo mình lên, đôi mắt dừng trên đứa bé trong lòng Tống Uyển, không có một tia cảm giác thân quen nào, anh không phải quá thích, nhưng quan trọng là mẹ anh rất thích.
Tống Uyển ôm bé gái ngồi xuống trước mặt sở luật, khuôn mặt nhỏ bé của Hương Hương xoay đi, sống chết cũng không muốn liếc vô Sở Luật một cái.
“Từ đâu tới?” Sở Luật nhíu mày, lại hỏi Tống Uyển. Thực sự anh cũng ít nhiều muốn rõ ràng.
“Cô nhi viện, ta đã kiếm từ lâu, mà vừa thấy là đã có duyên, con biết không, đứa nhỏ này chính là kéo tay mẹ kêu ‘bà nội’, con nói có phải là rất có duyên?” Tống Uyển rất đắc ý, vừa lòng bế ra đứa trẻ, đây chính là cháu của Sở gia bọn họ.
“Đến đi, Hương Hương, gọi bố đi. Về sau đây chính là bố con, bố sẽ giống bà nội, rất yêu Hương Hương,” Tống Uyển cầm tay đứa bé, cùng bé nhỏ giọng nói.
Bé gái ở trong lồng ngực Tống Uyển hơi rụt thân mình, sau đó liếc trộm Sở Luật một cái.
“Bố…” Âm thanh nhỏ của bé vang lên.
Sở Luật không có biểu cảm, cũng không có cảm giác. Không phải con đẻ của mình, tóm lại không có bao nhiêu cảm tình tuy rằng anh biết rõ, cả đời này mình cũng không thể có nối dõi, sẽ không có con, nhưng từ ‘bố’ anh thật sự không quen, cũng không thích.
Không nên trách anh máu lạnh, cũng không trách anh lạnh lùng, tính tình của anh vốn là như vậy.
“Mẹ, con lên lầu trước.” Anh đứng lên, hướng phòng của mình đi đến, anh sẽ không phản đối Tống Uyển thu dưỡng một đứa bé, chỉ cần bố mẹ anh thích anh cũng sẽ không phản đối. Có điều thật sự đối với việc Tống Uyển mang về này anh không quá thích.
Anh vào phòng của mình, bỗng có một loại cảm giác đau đầu.
Phòng của anh sao lại biến thành như vậy.
Trên mặt đất một đống búp bê vải, đầy sàn là đồ chơi, còn có trên giường đặt các túi đồ ăn vặt. Anh vốn có thói ở sạch, chịu không nổi nhất chính là ở phòng ngủ của anh ném đồ vật linh tinh. Những cái khác còn có thể bàn, nhưng giường của anh đặc biệt tuyệt đối không được có một chút đồ vật.
Anh mở cửa, hướng ra ngoài hô một câu: “Dì Khương.”
Một hồi, bảo mẫu của Sở gia chạy tới, vừa thấy Sở Luật trong phòng cũng bị khiếp sợ. Bà không có khả năng không biết tính tình của Sở Luật, bà nhớ buổi sáng chính mình còn cẩn thận lau dọn, thay mới vỏ chăn, khăn trải giường; hơn nữa bà không yên tâm kiểm tra lại cẩn thận, sao chính nơi này lại thành loạn như vậy.
“Dì Khương, phiền di dọn giúp tôi.” Sở Luật bị sự hỗn loạn tại nơi này khiến cho đau đầu.
“À, vâng.” Bảo mẫu không chậm trễ, vội vàng lấy chổi quét đồ vật linh tinh, đem những món đồ chơi linh tinh đó đều thu lại. Kỳ thật không cần đoán cũng biết kiệt tác của ai, nơi này vốn dĩ không có nhiều người, những người khác đều biết tập tính của Sở Luật, không có khả năng dám ném loạn đồ vật trong phòng anh, cũng chỉ có ôm nay Tống Uyển mới mang Hương Hương về, là bé làm loạn.
Sở Luật không muốn cũng đành đi, cũng chỉ có thể đi tới thư phòng ở bên trong. Anh dùng tay xoa xoa cái trán, trong lòng có chút buồn bực không thoải mái, trên vai cũng thỉnh thoảng truyền đến một ít đau đơn.
Cửa bị mở từ bên ngoài, một thân mình nhỏ nhỏ đi ra.
“Bố…” Âm thanh của đứa bé có chút sợ hãi, yếu ớt.
@by txiuqw4