sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 606

Chương 606: Ai khi dễ ai.

“Không cần,” Sở Luật đứng lên, trong lòng anh cũng rõ ràng thật sự là không cần, địa chỉ cũng không cần biết. Anh thừa biết không nên đi, nếu anh dám đi có khi cũng bị đánh đuổi ra khỏi nhà.

Anh còn không đến nỗi tự chìa mặt của mình để người khác đánh, đặc biệt là người đàn ông kia.

“Anh ấy tìm Cao Vũ Điểm làm gì?”

Cô giáo Tiểu Manh tiễn Sở Luật đi ra ngoài, lúc sau mới hỏi nhỏ hiệu trưởng.

“Bồi thường,” hiệu trưởng xua tay, “Những kẻ có tiền này, ai biết bọn học suy nghĩ cái gì?” Cô giáo Tiểu Manh gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ của hiệu trưởng, dù sao không liên quan tới chuyện của cô, cô vẫn là ở cách xa một tí là tốt nhất. Vẫn là câu nói kia, có chủ lương khô chạm vào không được, huống chi lương khô này cũng không biết là mấy tay.

“Ba chúng ta về nhà sao?” Sở Tương vẻ mặt tươi cười chạy tới kéo tay áo Sở Luật. Giờ nó đã lớn gần nhất lớp, béo hơn, so với khi trước cũng xinh đẹp hơn.

Sở Luật tâm mềm nhũn, anh đưa tay bế Sở Lương lên.

“Ừ, trở về đi,” Sở Luật ôm Sở Tương đi ra, bên ngoài gió lạnh thổi vào đầu anh càng làm anh tỉnh táo. Anh dừng chân, than nhẹ một tiếng rồi cúi đầu nhìn buôn mặt hồng hào của đứa bé trong lồng ngực.

“Đi thôi, về nhà.” Anh ôm Sở Tương vào trong xe, cũng chính mình khởi động xe. Vốn là phải về nhà, kết quả anh mới lái xe một chút lại quay đầu, đi vào một con đường khác. Anh là đem xe dừng một bên đường, từ trên xe lấy ra một bao thuốc, kết quả vừa mới hít một hơi mới nghĩ tới trong xe còn một đứa bé.

Cái miệng nhỏ của Sở Tương đô lên, vốn định nói gì đó. Nhưng từ trước đến nay nó đều biết nhìn mặt đoán ý, hình như đã biết hiện Sở Luật không phải rất cao hứng, cho nên liền gắt gao ngậm miệng lại cũng không dám nói nhiều lời.

Mà cách đó không xa có hai mẹ con đi tới, người mẹ trẻ cầm tay đứa con gái nhỏ, trong tay còn cầm mấy cái túi, trong túi hẳn đều là đồ ăn. Đứa bé gái người nho nhỏ một chút, đi đường dường như là có chút lung lay.

“Mẹ, hôm nay có cá ăn sao?”

Tiểu Vũ Điểm đi lon ton trên đôi chân nhỏ của mình, mắt vẫn nhìn túi trong tay mẹ đoán xem hôm nay có cá hay không.

“Có,” Hạ Nhược Tâm cầm tay con gái kéo sang đứng một bên, sau đó mở bao nilon trong tay mình, có một con cá to. Cá trong túi giãy phịch một cái còn bắn một ít nước lên khuông mặt của Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm sứng sốt một chút, lau lau mặt mình, khả năng còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Nhược Tâm xoa xoa mặt nhỏ của con gái, “Không sao đâu, cá đây là thích Tiểu Vũ Điểm.”

Tiểu Vũ Điểm vươn tay chọc chọ một chút vào túi nhỏ, cái miệng nhỏ toe toét cười.

“Chúng ta về nhà,” Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay con gái, hướng về nhà mình đưa bé đi, mà cô cũng không biết cách đó không xa có một người đàn ông từ đầu đến cuối đều đặt tầm mắt lên người cô.

“Ba, đó là Cao Vũ Điểm cùng mẹ của nó.”

Sở Tương nắm chặt tay của mình, thập phần không thích Cao Vũ Điểm.

“Hương Hương không thích họ, Cao Vũ Điểm thật đáng ghét, mẹ nó cũng thật đáng ghét.”

Khự một tiếc, xe đột nhiên dừng lại khiến Sở Tương sợ phát khiếp. Khuông mặt nhỏ trắng bệch, cái miệng méo xệch rồi đột nhiên oa một tiếng liền khóc. Thần sắc Sở Luật cũng không tốt, anh không giống trước đây dỗ nó mà lái xe về Sở gia.

Anh lái xe thẳng về nhà, mà Sở Tương vẫn khóc suốt trên đường. Lúc về tới Sở gia Sở Tương vẫn đang khóc lóc, Tống Uyển thấy cháu gái khóc, bế Sở Tương lên liền đem Sở Luật mắng máu chó đầy đầu, nói Sở Luật không có nhân tính, khi dễ con gái nhỏ.

Sở Luật liền không biết chính mình như nào liền không có nhân tính. Anh đâu có quát mắng gì, chỉ là Sở Tương khóc, anh vốn là một người đàn ông chưa từng ở chung với trẻ con, đâu biết biện pháp làm nào bé ngừng khóc.

Tống Uyển vẫn luôn là quở trách con trai, một bên lại dỗ cháu gái, lại cho Sở Tương không ít đồ ăn. Cuối cùng Sở Tương ngừng khóc, khuôn mặt lúc khóc hồng hồng như cái bánh bao xác thật khiến Sở Luật có chút tự trách.

Dù sao bé cũng là con gái anh.

Có điều, Sợ Luật hiện tại đã nhớ kĩ chỉ cần cho đồ vật trẻ con sẽ vui vẻ liền sẽ không khóc. Anh kêu Đỗ Tĩnh Đường mua một đống đồ chơi đem đưa cho Sở Tương, Sở Tương có đồ chơi mới, mấy ngày nay đều rất vui vẻ.

Một ngày, Sở Tường vừa trở về ôm Tống Uyển khóc rống lên.

“Sao thế cháu gái ngoan, nói cho bà nội ai khi dễ con?” Tống Uyển vừa thấy cháu gái khóc, lần này đều nóng nảy người nào gán lớn dám khi dễ cháu gái bà.

“Bà nội, là Cao Vũ Điểm, là Cao Vũ Điểm khi dễ con.”

Sở Tương bám vào tay Tống Uyển, miệng nhỏ chỉ nói ba chữ Cao Vũ Điểm.

“A Luật!” Sở Tương trầm mặt nói, “Con không tra một chút sao? Con gái con bị người ta khi dễ, người Sở gia chúng ta là dễ dàng bị người khác khi dễ sao?”

Sở Luật vừa nghe cái tên Cao Vũ Điểm bản năng liền bài xích, con gái Cao Dật anh lại còn không biết sao. Cũng không nghĩ sẽ làm gì với một đứa trẻ, đây chỉ là chuyện trẻ con, người lớn can thiệp vào làm gì.

Chính là Tống Uyển bộ dáng bức bối không muốn bỏ qua, anh liền biết việc này không phải quá dễ dàng giải quyết.

Anh đành lấy điện thoại của mình, ra ngoài ban công gọi điện tới nhà trẻ hỏi nguyên nhân.

Không lâu sau anh quay trở lại, Tống Uyển vẫn là đau lòng dỗ dành Sở Tương, nghe Sở Tương một câu lại một câu nói Cao Vũ Điểm không tốt.

“A Luật, Cao Vũ Điểm là con cái nhà ai? Cha mẹ dạy dỗ như nào mà mới ba tuổi xấu xa như vậy?”

Sở Luật nhìn Sở Tương chắm chú, Sở Tương ở trong lòng ngực Tống Uyển không khỏi rụt thân mình một chút.

“Mẹ, đây đều là Hương Hương nói cho mẹ?” Sở Luật dựa lưng vào ghế sô pha, chân vắt chéo làm như vô tình hỏi.

“Lại còn không phải Hương Hương nói. Hương Hương nhà ta chính là bé ngoan, bé nói không tốt vậy nhất định là không tốt.”

“Phải không? Sở Luật hơi mấp máy môi mỏng, gương mặt giống như đang cười, chính là mọi người điều biết đây là thói quen biểu cảm của anh, ngoài cười nhưng trong không cười.

“Mẹ, con đã biết nguyên nhân.” Sở Luật thấy Tống Uyển lại chuẩn bị mở miệng quở trách cái gì, anh đã nói trước.

“Nói ta nghe một chút.” Tống Uyển trầm mặt, “Ta sẽ không để cháu gái ta bị người khác khi dễ.”

“Mẹ, cháu của mẹ là trẻ con, con nhà người ta không phải là trẻ con sao?” Sở Luật nhắc nhở Tống Uyển, tuy nói rằng anh không phải là người tốt đẹp gì, anh từng này thủ đoạn cũng không phải lúc nào cũng quang mình, chính là có một số việc anh có nguyên tắc của mình.

Sắc mặt Tống Uyển cứng đờ, giống như không phải rất cao hứng, cũng là trầm xuống, không để ý tới con trai.

“Mẹ, việc lần trước mẹ bắt con làm Sở Tương được giải nhất thi vẽ mẹ đã quên?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx