sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 608

Chương 608. Đứa bé nghỉ học.

Ngày hôm sau Tống Uyển lại ở lại lớp học cùng cháu. Hiệu trưởng đã nói rất nhiều lần, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác, chính là Tống Uyển quyết tâm, một hai phải ngồi cùng cháu trong lớp.

“Cô giáo, Cao Vũ Điểm hôm nay không có tới?” Bé mập từ sáng đều không cao hứng, bởi vì đã hai ngày bé không được gặp tiểu muội bé thích nhất.

“Nhà bạn Cao Vũ Điểm có việc, cho nên không tới.” Cô giáo Tiểu Manh cười nói, kỳ thật lại cảm thán ở trong lòng. Trẻ con chính là trẻ con, không có nhiều sũy nghĩ, cô vẫn là đừng nói ra từ nay Cao Tiểu Vũ sẽ không tới nữa.

Sở Tương vừa nghe Cao Vũ Điểm không tới môi khẽ nhếch cười, không khỏi hướng về phía trước cong lên, còn tưởng mình đã thắng lợi, về sau là không cần phải so sánh gương mặt xinh đẹp với đối phương.

Chỉ là, Tống Uyển không biết vì cái gì, lúc này lại có cảm giác như đứng giữa đống lửa, như ngồi trên đống than, toàn thân đều không có cảm giác thoải mái. Dường như những đôi mắt thiên thần này đều nhìn bà tràn ngập chỉ trích.

Lúc bà trở về, Sở Giang vẫn có chút ngoài ý muốn.

“Như thế nào hôm nay bà lại về sớm thế, không phải muốn ngồi cùng cháu gái của bà sao?”

“Nó cũng là cháu gái ông.” Tống Uyển hữu khí vô lực sửa đúng lời Sở Giang, cái gì mà cháu gái của bà, hiện tại Hương Hương chính là cháu của Sở gia bọn họ, chẳng lẽ bố con họ đối với việc bà chọn cháu gái có ý kiến gì sao?

“Tôi chưa nói là không phải.”

Sở Giang không tranh cãi cùng Tống Uyển, dù sao bà nói phải là phải, không phải là không phải.

“Ài!’ Tống Uyển đi qua ngồi trước mặt Sở Giang, “Tôi có cảm giác tôi đã làm sai một việc.”

“Bà nói tôi nghe xem,” Sở Giang chú ý, cũng là đang nghe những lời Tống Uyển. Dù sao cái gì không như ý đều là tìm ông kể.

Tống Uyển có chút khó mở lời, cuối cùng vẫn đem chính việc mình làm ngày hôm qua nói cho Sở Giang, mà sau khi nói xong, bà đứng lên, thỉnh thoảng xoa xoa tay của mình, “Tôi cũng không cố ý, lúc đó không biết như nào lại nói ra loại lời nói đó. Giờ nghĩ lại, những lời này chỉ là buột miệng mà nói, tôi lại không kìm lại được.”

“Tôi thật không biết bên ngoài lạnh như vậy, rõ ràng lúc tôi đi vào không lạnh lắm. Kết quả đứa trẻ kia không đi học, có phải là bị bệnh không?”

Sở Giang than một tiếng, “Bà a,” ông lắc lắc đầu, “Vốn không phải là một người xấu, vì cái gì lại muốn biến mình thành kẻ ác? Cùng với cháu gái bà thật giống nhau.”

Mặt Tống Uyển nóng bừng, cảm giác này chính là một cái tát, hơn nữa lại là thẳng mặt già của bà mà tát.

Ngày hôm sau lúc bà đưa cháu gái đi còn trộm hỏi “Con bé Cao Vũ Điểm vẫn không đi học?”

“Nó không đi học.” Sở Tương nâng khuôn mặt nhỏ, kéo kéo áo của Tống Uyển, “Bà nội hỏi nó làm gì, nó là một đứa trẻ hư.”

“Không có gì, bà chỉ tùy tiện hỏi một chút,” Tống Uyển ôm mặt cháu gái một chút, “Vào lớp đi, buổi chiều bà đến đón con.”

“Vâng ạ,” Sở Tương nhảy nhót đi vào bên trong nhà trẻ, Tống Uyển trên mặt cười lại là hạ xuống, bà đi tới phòng hiệu trưởng, muốn hỏi thăm một chút về đứa bé Cao Vũ Điểm.

Hiệu trưởng thấy rất kỳ lạ, như thế nào người của Sở gia đều muốn hỏi thăm sự tình của đứa trẻ kia.

“Bà Tống, khả năng phải nói xin lỗi bà,” hiệu trưởng lúc này chỉ có thể tỏ vẻ chính mình hữu tâm vô lực.

“Đứa bé kia đã thôi học.”

“Thôi học?” Cảm giác tội lỗi của Tống Uyển nháy mắt lại tăng thêm.

“Sao lại thôi học, có phải bị bệnh không?” Bà cẩn thận hỏi, sợ việc mình để đứa bé đứng ngoài lạnh khiến sinh bệnh, bà thật đúng là thừa nhận không được tội nghiệt này.

“Không phải,” hiệu trưởng không biết trong lòng Tống Uyển đang rối rắm, ông chậm chạp giải thích, làm cho Tống Uyển miệng đều như sắp mếu.

“Đứa bé kia có thể là muốn chuyển nơi ở, vốn dĩ đã muốn thôi học. Mấy ngày trước phụ huynh còn tới đây nói qua. Bà Tống tìm đứa bé kia có việc gì sao?” Hiệu trưởng kỳ lạ hỏi, “Tôi có thể cho bà địa chỉ và cách liên hệ với ba mẹ của bé."

“Không có việc gì, ta chỉ là tùy tiện hỏi.” Tống Uyển gượng cười một tiếng, tới lúc này cũng là thở phào nhẹ nhõm. Cũng may không phải bởi vì bà, mà việc này bà cũng không có để trong lòng, có lẽ vẫn là có chút xin lỗi, nhưng bởi vì thời gian, sau thực mau quên mất.

Sở Tương hiển nhiên đã trở thành Sở gia đại tiểu thư, tuy rằng chỉ là con nuôi, nhưng lại được Tống Uyển thích, Sở Luật cũng tiếp nhận, cho nên nếu đứa nhỏ này không gặp vấn đề gì lớn, cả đời này đều là Sở gia đại tiểu thư, là con gái Sở Luật.

Nơi xa, Cao Dât nắm tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm hướng chợ đi tới, Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng nháy hai mắt của mình, đầu tóc ngắn ngủn nhu thuận mềm như hoa.

“Ba, mẹ nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm có thể vui hay không?”

“Con nói xem?” Cao Dật hỏi lại bé, đi cực chậm theo bước đi của bé.

“Mẹ nhất định sẽ vui, bỏi vì mẹ yêu Tiểu Vũ Điểm nhất.” Tiểu Vũ Điểm dùng sức chỉ chỉ vào đầu mình, hơn nữa bé thật ngoan, bé làm xong bài mẹ giao mới cùng Cao Dật ra ngoài.

Bé ôm chặt búp bê của mình, dùng búp bê cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó bé cúi đầu nhìn búp bê trong lồng ngực, “Ba, búp bê bị bẩn rồi.” Bé đưa búp bê cho Cao Dật xem.

Cao Dật chỉ xoa nhẹ mai tóc mềm mại của bé: “Không phải bị bẩn, mà là cũ. Đồ vật dù có tốt, dùng một thời gian dài đều bị cũ đi. Ba mua tặng con một bup bê mới nhé?”

Tiểu Vũ Điểm lại lắc đầu ôm chặt bup bê. Búp bê này chính là bảo bối của bé, cái mới bé không cần. Tiểu Vũ Điểm chỉ cần một búp bê là được, hơn nữa bup bê của Tiểu Vũ Điểm chỉ bẩn, nếu Tiểu Vũ Điểm đem búp bê ném đi thì thật đáng thương cho búp bê.

Cao Dật chỉ là nhướn mày, đứa nhỏ này thật đúng là đủ chuyên tâm.

Mặt trời dần tàn, trăng cũng nhanh lên.

Sở Luật dừng xe lại, anh lấy một điếu thuống, đốt, phun mây phun khói ra, mắt đen hơi nheo nheo lại, lại là đem một ít mê ly ra tới.

Anh có thói quen phun ra nuốt vào khói thuốc, hai mắt nheo lại ngẫu nhiên lại thấy được một thân mình nho nhỏ, đó là một đứa trẻ rất bé, trong lòng còn đang ôm một con búp bê. Anh mở to hai mắt, sau đó lập tức mở cửa xe.

Cách đó không xa, khuôn mặt đứa trẻ xoay qua xoay lại hình như đang tìm cái gì?

Khuôn mặt nho nhỏ kia mới là có thêm một chút đầu tóc, tròn tròn to to như cũ là đôi mắt đen trắng rõ ràng, giống như màu đen đá quý. Giữa màu đen mang them một điểm nhỏ màu lam, nếu không nhìn kĩ căn bản sẽ không nhìn thấy. Đây là đứa bé cực xinh đẹp, hẳn cũng là cặp gen cha mẹ không tồi, bằng không không có khả năng sinh ra một đứa bé đẹp như vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx