sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 610

Chương 610: Anh có con gái.

Sở Luật bị hỏi chỉ có thể mấp máy bờ môi, anh không có cách nào phản bác lời nói của Cao Dật, nếu bé thật sự là con gái của anh, như vậy anh rốt cuộc đối với bé làm cái gì, anh rõ ràng có thể cứu bé, lại là vì Lý Mạn Ni từ bỏ đi cứu bé ba tuổi.

“Tôi sẽ điều tra rõ,” Anh nheo hai mắt nguy hiểm, anh nhất định sẽ điều tra rõ đứa nhỏ này có phải con gái anh không, nếu là thật, anh nhất định sẽ đoạt lại con gái anh, đương nhiên còn có…

Mà anh đứng tại chỗ, chưa động. Còn phải xem Tiểu Vũ Điểm có nhận Sở Luật anh hay không, không phải bọn họ thừa nhận chính là, không thừa nhận liền không phải.

“Ba,” Tiểu Vũ Điểm đột nhiên kêu một tiếng, âm thanh mềm mại làm Sở Luật bỗng nhiên dừng lại. Anh đột nhiên quay đầu, nhìn Cao Dật ôm đứa bé gái vào trong lòng.

“Ba, Tiểu Vũ Điểm đói bụng,” bé đem búp bê trong ngực ôm chặt, mở đôi mắt to nhìn Cao Dật, mà trong miệng bé kêu ba ba, chính là gọi Cao Dật, không phải Sở Luật.

“Không phải con mới ăn sao, như thế nào lại đói bùng? Thật sự muốn biến thành heo nhỏ.” Cao Dật xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, thoáng thấy vẻ mặt đau kịch liệt chi sắc của Sở Luật, mà anh chỉ nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa đang chơi búp bê trong lòng ngực. Tiểu Vũ Điểm kia một câu gọi ba, thoạt nhìn là khiến người đàn ông kia bị đả kích không rõ a.

Nếu không phải bé chỉ ba buổi, anh đều cho rằng bé cố ý.

“Nhược Tâm, chúng ta về nhà đi,” anh một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay kéo tay Hạ Nhược Tâm, “nếu không về con gái chúng ta là đói muốn khóc.” Anh dùng một câu chúng ta, âm thanh cũng không lớn nhưng lại cũng đủ làm cho người đàn ông ở cách bọn họ không xa nghe được.

Mà kỳ thật là anh chân chính cố ý, Tiểu Vũ Điểm gọi anh là ba mà không phải người khác. Bé giờ không chỉ là con của Hạ Nhược Tâm mà cũng là con gái của anh, cho nên anh sao có thể để người khác cướp đi con gái mình.

Hạ Nhược Tâm nhẹ gật đầu một cái, mà Cao Dật chỉ cảm giác được trong tay cô một tầng mồ hôi. Anh biết cô đang khẩn trương, cũng là đang sợ hãi.

Hạ Nhược Tâm gắt gao nắm chạy tay Cao Dật, không nghĩ ở chỗ này lại gặp Sở Luật. Tiểu Vũ Điểm là con gái anh ta sao? Không, không phải, bé là con gái Hạ Nhược Tâm, vào lúc anh ta không cứu Tiểu Vũ Điểm thì anh ta cũng đã từ bỏ tư cách làm cha Tiểu Vũ Điểm. Mà cô sẽ không để anh ta cướp con gái khỏi tay mình.

Lúc này Sở Luật cúi đầu, nhìn bàn tay mình, các ngón tay cơ hồ đều run rẩy. Cơ hồ là anh đang phát điên, tình cảm khiến anh mất đi lý trí, kia là con của anh, đúng vậy, chính là của anh. Anh không hoài nghi vào điều này.

Loại cảm giác này, đúng vậy, chính là cảm giác này khác với Sở Tương, đánh sâu vào trái tim anh, tựa hồ toàn thân anh máu đều chảy ngược, đều ở mênh mông. Đây là huyết mạch tương liên, là tự nhiên thân cận. Loại này chỉ có là thân nhân mới có thể đủ thân tình, đúng vậy, không thể sai, tuyệt đối không thể sai.

“Các người chờ một chút,” anh đột nhiên hô lên gọi bọn họ.

Cao Dật dừng bước chân, mà Hạ Nhược Tâm cũng là tương đồng, nhưng cô không xoay người lại, cũng không ai nhìn người đàn ông phía sau kia.

“Nhược Tâm, đó là con của anh, đúng hay không?” Giọng anh run rẩy, không còn có thể giống như trước một tia lạnh nhạt.

Hạ Nhược Tâm rũ xuống lông mi, điều cô lo lắng nhất thực sự đã xảy ra, cũng là điều cô sợ hãi nhất cũng là đã xảy ra. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Lúc này một bàn tay đặt trên bả vai cô, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu nhìn anh cười, chính là bờ môi vãn run rẩy, vẫn tiết lộ cô khẩn trương cùng lo lắng.

“Sở tiên sinh xin đừng nói đùa.” Cao Dật xoay người nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ. “Tôi đã nói, đây là con gái của tôi, bé tên là Cao Vũ Điểm, tên ở nhà là Tiểu Vũ Điểm.”

Mắt Sở Luật đột nhiên tối sầm, anh quay người dùng sức thở mạnh một hơi, cũng là làm mình bình tĩnh trở lại. Hai tay anh đều dùng sức nắm chặt, dường như đang cực kì nhẫn nại.

“Chúng ta đi,” Cao Dật một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm.

Hai người cứ vậy từng bước rời đi, mà Sở Luật rốt cuộc cũng không quay đầu lại.

Đứa bé kia có phải con anh hay không anh sẽ không hỏi lại, anh chỉ tin tưởng vào cảm giác của mình.

Anh có con gái, anh có con gái, anh thế mà lại có con gái…

Cảm giác vui mừng ập tới làm đôi mắt đen luôn trầm tĩnh của anh đều là trào ra một vẻ kích động khó miêu tả. Cảm động, còn có cảm kích. Mà phía sau là ba người một nhà rời đi…

Thật là một gia đình hạnh phúc, mà anh cũng không phải thật đáng thương. Đó là con gái của anh, tuy bọn họ phủ nhận nhưng anh biết kia nhất định là con gái của Sở Luật anh.

Rốt cuộc tới lúc không còn nhìn thấy thân ảnh ba người kia Sở Luật mới hướng xe mình đi tới. Mà anh cứng đờ nện từng bước rất khó coi, lúc này tư tưởng cùng thân thể anh đã căng chặt tới cực điểm rồi.

Cảm xúc thay đổi nhanh như vậy không có vài người có thể bình tĩnh tiếp thu, ngay cả anh cũng sẽ là như thế.

Xe lại một lần nữa dừng lại, anh đi xuống tới, ngẩng nhìn tòa nhà bệnh viện mà anh đã thật lâu không tới. Anh đi nhanh vào, chỉ là không ai biết trong lòng anh rất phức tạp.

Anh tuyệt đối sẽ không nghĩ tới đứa trẻ anh không đi cứu kia lại có khả năng là con đẻ của anh, là huyết mạch duy nhất của Sở Luật anh, là đứa con duy nhất.

“Sở tiên sinh, anh nói anh tìm bệnh án của Tiểu Vũ Điểm là sao?” Bác sĩ nhẹ nhàng gõ xuống bàn, đối với người đàn ông trước mặt thật sự không thể nói tới cái gì tốt đẹp. Tiểu Vũ Điểm tuy rằng hiện đã xuất viện nhưng có thể tin là không ai có thể quên người đàn ông này từng vô tình cơ nào.

Rõ ràng có thể cứu đứa bé kia, nhưng là cuối cùng lựa chọn để sinh mệnh bé nhỏ cứ tự sinh tự diệt. Có lẽ đây là quyền tự do của anh ta, nhưng về đạo đức mà nói thật sự khiến người khác có cảm giác tức giận.

“Đúng vậy,” Sở Luật biết thái độ của người bác sĩ này đối với anh không tốt, mà anh cũng không nổi giận bởi anh không có tư cách nổi giận. Nếu không phải tận mắt thấy có lẽ cả đời anh cũng không thể biết Tiểu Vũ Điểm còn sống, cũng vĩnh viễn sẽ không biết trên thế giới này khả năng anh còn có một đứa con gái.

Bác sĩ ngẫm nghĩ hồi lâu mới đứng lên, từ trong ngăn tủ lấy ra bệnh án của Tiểu Vũ Điểm. Bệnh tình Tiểu Vũ Điểm thập phần nguy kịch vẫn rất thành công xuất viện, bệnh viện bọn họ rất xem trọng tư liệu này, cho nên ông vẫn luôn đặt ở đây. Ông tìm vài cái, sau đó đem bệnh án này đặt trước mặt Sở Luật.

“Tôi muốn biết, nếu tủy phù hợp, như vậy cơ hội quan hệ huyết thống có lớn không?” Sở Luật lật xem bệnh án, tựa hồ là lơ đãng hỏi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx