sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 616

Chương 616. Hài kịch cuộc đời của Sở Luật.

“Được rồi, đứng hút nữa.” Đỗ Tĩnh Đường đi qua, vươn tay cầm gạt tàn đặt trên bàn Sở Luật, phịch mội tiết ném tất cả vào thùng rác.

Sở Luật bóp tắt điếu thuốc cũng ném vào.

“Cậu có việc gì?” Âm thanh nhàn nhạt không thấy được hỉ nộ, thái độ cứng nhắc nhìn không ra buồn vui. Đỗ Tĩnh Đường thật sự cảnh giác, Sở Luật đã thành tinh.

“Không có việc gì, chỉ lại đây xem anh thế nào. Đúng rồi, anh, anh chuẩn bị làm gì?”

Anh trực tiếp ngồi trên mép bàn, thật gấp a, đều sắp vội đến chết. Đột nhiên Hạ Nhược Tâm không biết từ đâu băng ra một đứa trẻ, lại là con ruột của anh họ anh, đây đều là điều không có hi vọng mà hiện tại lại xuất hiện, chỉ có thể nói là một loại hài kịch.

Anh hiện tại thật sự tin tưởng thế giới này là có ký tích, hơn nữa khắp nơi đều có thể có kỳ tích.

Sở Luật theo thói quen kéo ra ngắn kéo, lấy từ bên trong nửa bao thuốc, anh rút một điếu vừa muốn châm thì phát hiện gạt tàn trên bàn đã không còn.

Một người đàn ông luôn muốn thói quen hút vài điếu, loại cảm giác này gọi là phẩm vị, là thành thục, là thói quen. Chính là như anh vậy, đó chính là tìm tới cái chết.

Anh đem bao thuốc trong tay ném trở lại ngắn kéo, cả người dường như là buồn bực bất an.

“Anh, em phát hiện, lúc anh gặp được chị đều có thái độ như vậy. Trên đời này em thấy chỉ có một phụ nữ khiến anh có cảm xúc lớn như vậy.”

Đỗ Tĩnh Đường lại xua một chút không khí trước mặt, mùi thuốc giết anh mất.

Mà Sở Luật nghe anh nói xong, trong lòng vẫn điên cuồng kêu gào dần dần bắt đầu từng giọt từng giọt trở nên bằng phẳng. Anh thở hộc ra một ngụm khói từ phổi, chính mình ho khan sặc sụa. Đỗ Tĩnh Đường không đồng tình, bởi vì anh cảm giác như vậy mới xứng đáng. Tới khi trận ho khan kia đỡ đi, Đỗ Tĩnh Đường mới rót một ly nước sôi để nguội, đặt ở trên bàn.

“Anh, anh uống cốc nước đi.”

“Cảm ơn,” Sở Luật tiếp nhận cái ly liền uống. Buông ly xuống, anh dựa về phía sau, hai mái đầu giống như nhiều sợi sương trắng. Đàn ông mới ba mươi tuổi sao có thể bạc đầu.

“Anh họ… anh không sao chứ?” Đỗ Tĩnh Đường giờ mới cảm giác thật sự không tốt lắm, sự việc như nào mà có thể đem anh họ anh tra tấn đến như vậy, quả thật đem khí phách đàn ông tra tấn thành một người già.

Anh kỳ thật có chút không tin được, anh họ của anh lại đau lòng như vậy, đối với một phụ nữ, lại có khả năng làm tới như này. Thế này còn không phải yêu sao, không phải sao?

Chỉ là, mấy năm vừa rồi anh rốt cuộc đã làm cái gì, là tra tấn người khác, vẫn là tra tấn chính mình, mà tới hiện tại, khi việc này xảy ra đã không có cách nào vãn hồi.

“Tĩnh Đường, cậu nói anh phải làm như nào?” Sở Luật đột nhiên mở hai mắt, chỉ là trong cặp mắt trong kia dường như chưa từng có tự cao.

Hỏi anh? Đỗ Tĩnh Đường chỉ chỉ mặt mình, anh không biết nên trả lời như nào. Nếu anh là Sở Luật anh sẽ nhất định phải mang đứa bé kia về, đó là đứa bé duy nhất của Sở gia, có điều nếu là Hạ Nhược tâm, anh nghĩ anh sẽ không đồng ý cùng Sở gia có bất cứ quan hệ gì.

Có biện pháp đẹp cả hai bên sao, ít nhất với Đỗ Tĩnh Đường, anh cảm thấy không thể có.

Sở Luật đột nhiên bật tiếng cười, chỉ là ai đều có thể nghe thấy từ trong cổ họng anh bật ra là tiếng chua xót.

“Vốn dĩ anh đều buông tha cô ấy, thật sự, Tĩnh Đường, em tin đi, anh vậy sẽ có suy nghĩ buông tha cho người. Chỉ là em nói xem, đây là trời cao cho anh cơ hội sao? Giữa bọn anh lại có liên lụy không biết quan hệ gọi là gì.”

“Tĩnh Đường, em có thể tin không, anh có một đứa con gái, anh có một đứa con gái.” Âm thanh của anh thật nhẹ, nhẹ, kỳ thật đã có chút điên điên. Cũng chỉ có người thân ở trước mặt mới có mặt này của Sở Luật, ở hoàn cảnh khác anh thật sự là ngạnh đáng sợ.

Đỗ Tĩnh Đường mở cửa, bước ra từ bên trong, thuận tay lại nhẹ đóng cửa lại. Bên ngoài thư kí muốn nói gì đó, kết quả Đỗ Tĩnh Đường đem ngón tay đặt ở trên môi: “Không có việc gì không cần đi vào.”

Thư ký vôi vàng che miệng mình, liền lời nói đều không dám nói, có điều cô lại không nhịn được.

“Phó tổng, tổng giám đốc là bị sao vậy, tự nhiên biến thành âm dương quái khí?”

Đỗ Tĩnh Đường xoa xoa chính trán mình, “Vở hài kịch cuộc đời của anh ấy.” Nếu đổi thành người bình thường khả năng đã sớm điên rồi, cho nên anh mới có thể khẳng định, anh họ anh không phải là người, áp lực lớn đến mấy đều có thể chịu được. Nếu đổi lại là anh, tám phần hiện tại đã tự mình đi tìm dây thừng treo cổ.

“Cái gì gọi là hài kịch cuộc đời?” Thư ký đương nhiên không biết điều, cô muốn phải biết ít nhiều mới được, trở thành bát quái nghe, đương nhiên cũng tỏ ý mình gì cũng không biết.

Nhưng hiển nhiên cô muốn nghe, mà Đỗ Tĩnh Đường lại không muốn nói cho cô nghe.

“Anh ta lại tới,” Cao Dật kéo mở cửa sổ, bên ngoài tuyết nhỏ đang rơi không ngừng, mà nước mưa thỉnh thoảng rơi xuống trên vai trên mặt người đàn ông kia. Mỗi hơi anh thở ra một làn hơi trắng, bắt đầu tan ra, lại bắt đầu kết băng, mà người đàn ông kia vẫn không nhúc nhích, để mặc tuyết trắng rơi bốn xung quanh anh mang tới một thân lạnh lẽo.

“Không cần phải nói tới anh ta,” Hạ Nhược Tâm từ phòng bếp mang cơm tới, đặt ở trên bàn, sau đó cười với Cao Dật, “Cao Dật, tới ăn cơm. Tiểu gia hỏa không ở nhà, chỉ bọn mình ăn, hôm nay có cả khúc cá đều là của anh.”

Cao Dật đã đi tới, cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng cá đặt vào miệng mình. Ân, ngon. Hương vị này trăm năm ăn không chán, anh cùng Tiểu Vũ Điểm được cái tật xấu giống nhau, rất thích ăn cá, lại chỉ thích ăn cá do Hạ Nhược Tâm làm, cho dù ăn nhiều đến mấy vẫn cứ rất muốn ăn.

Hạ Nhược Tâm cũng ngồi xuống theo, gắp một ít đồ ăn vào bát cơm mình.

“Nhược Tâm…”

“Dạ?” Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, cười một chút, “Sao vậy anh?”

“Không có gì?” Cao Dật lại gắp cho mình một miếng cá, “Em thích ăn củ cải ti từ khi nào thế?”

Hạ Nhược Tâm dừng đũa cúi đầu, quả nhiên tron chén mình có mấy miếng củ cải ti.

“Gần đây em lại thích ăn,” cô gắp củ cải ti, đặt ở trong miệng. Trước đây cô đều không thích mùi vị món này, suýt làm nàng rơi nước mắt.

Cô cực ghét hương vị của củ cải ti, có điều Cao Dật thích, cho nên phần lớn củ cải ti trước giờ đều là Cao Dật ăn.

“Hương vị quả thật không tồi,” cô lại gắp một ít, đặt ở trong miệng ăn. “Thảo nào mỗi lần anh ăn đều luôn hưởng thụ như vậy, ra là ngon vậy.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx