Chương 625: Nó là Cao Vũ Điểm.
“Con, con có thể gọi ông nội một tiếng không, ông là ông nội con.” Sở Giang chờ mong hỏi, ông cũng rất muốn nghe bé gọi một tiếng ông nội, âm thanh thật đáng yêu a.
“Ông nội…” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn kêu một tiếng làm Sở Giang có cảm giác hốc mắt mình cay cay, ông vội vàng quay mặt sợ ở trước mặt người khác mà khóc. Ông không phải là Tống Uyển, ông là đàn ông, nếu không sẽ khiến người chê cười.
“Thật ngoan,” lúc sau Sở Giang ổn định cảm xúc cảu mình mới xoa đầu tóc Tiểu Vũ Điểm, tóc thật mềm không giống con trai ông khi còn nhỏ, chắc là giống mẹ của bé.
Bọn họ một màn cảm động nhận thân tình, ngay cả bảo mẫu ở bên cũng không ngừng lau nước mắt của mình, giờ đây Sở gia cuối cùng cũng có một cái rễ cây (ý có người nối dõi).
Mà bọn họ lúc này đều bỏ qua Sở Tương đang ngồi ôm búp bê trên ghế sô pha.
“Cao Vũ Điểm.”
Đột nhiên âm thanh truyền tới làm Tống Uyển vừa mới ôm cháu gái tay cứ vậy giữ nguyên trong không trung.
“Cao Vũ Điểm?” Tay Tống Uyển run run, bà chậm rãi xoay mặt, âm thanh đều có chút kìm hãm, “Hương Hương, con vừa nói cái gì?”
Sở Tương đứng lên, đi tới trước mặt Sở Giang đang ôm Tiểu Vũ Điểm, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên.
“Cao Vũ Điểm, mày vì cái gì lại tới nhà tao, còn muốn ông nội tao ôm?”
“Hương Hương…” Tống Uyển vội vàng kéo Sở Tương ra, mà Cao Vũ Điểm ba chữ làm bà ở chỗ này đều tự thấy không yên.
“Hương Hương, con nói ai là Cao Vũ Điểm?”
Sở Tương vươn ra ngón tay, chỉ Tiểu Vũ Điểm trong lòng ngực Sở Giang.
“Bà nội, nó chính là Cao Vũ Điểm.”
Bịch một tiếng, trong đầu Tống Uyển như bị nổ tung. Cao Vũ Điểm, đúng vậy, Cao Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm chính là Cao Vũ Điểm, mà Cao Vũ Điểm chính là Tiểu Vũ Điểm.
Trên đời này sao lại có sự tình trùng hợp như vậy, mà trùng hợp như vậy sao lại rơi vào bà.
Đứa cháu duy nhất của Sở gia bọn họ, thế mà bà lại cướp giải nhất cho Sở Tương, thế mà bà lại để bé ở bên ngoài nửa ngày gió lạnh. Sắc mặt bà tái nhợt, cả người co rúm, lại là không chỗ dung thân.
Mà trong lòng Sở Tương hiện tại tràn đầy ghen ghét, vốn có khuôn mặt đáng yêu lúc này lại đang vặn vẹo, ông nội trước nay đều không ôm nó lâu như vậy, vì cái gì ông nội lại ôm Cao Vũ Điểm mà không ôm nó.
Cao Vũ Điểm đều có ba mẹ của mình, vì sao còn muốn tới cướp ông bà nội của nó?
“Tiểu Khương, bà em Hương Hương về phòng đi.”
Sở Giang nói với bảo mẫu đang sững sờ bên cạnh, lúc này bảo mẫu mới phản ứng, vội vàng ôm Sở Tương đi vào, mà Sở Tương cũng chỉ là trẻ con, hai chân vừa rời đi liền khóc òa muốn bà nội.
Nhưng là lúc này, tin tưởng không có ai có thể quan tâm tới nó.
“Việc trước kia qua rồi,” Ông vỗ vỗ bả vai an ủi vợ, “Có chuyện gì chúng ta nói sau. Hiện giờ trong nhà còn có khách.”
Lúc này Tống Uyển mới có phản ứng lại. Bà xấu hổ sửa sang lại chút quần áo trên người, lúc này mới nhớ bọn họ vẫn đang đặt Hạ Nhược Tâm cùng Cao Dật một bên.
“Nhược Tâm, thật xin lỗi, dì với chú có chút quá kích động nên không để ý tới các con.” Bà vội vàng đi tới Hạ Nhược Tâm, đến nỗi Tiểu Vũ Điểm một chút bà cũng không lo lắng, Sở Giang xem ra còn yêu thương cháu gái này hơn bà. Xem đi, hiện tại ông cùng chơi với cháu, bình thường bộ dáng trầm tĩnh nhưng hiện tại gặp được cháu gái giống như biến thành người khác.
Hện tại cũng cảm giác trẻ đi rất nhiều, thậm chí ông có tuổi như vậy nhưng vẫn làm ngáo ộp đùa với Tiểu Vũ Điểm, tuy rằng bé không cười nhiều nhưng ông vẫn cứ là nỗ lực làm.
“Xin hỏi, vị này chính là…” Tống Uyển thần sắc phức tạp nhìn Cao Dật, đối với thân phần của anh bà tựa hồ có thể đoán được một ít, ngần ấy năm, con bà đã kết hôn bốn năm, Hạ Nhược Tâm cũng không có khả năng còn đơn thân, kỳ thật như vậy cũng tốt, bằng không bốn năm này bọn họ càng phải xin lỗi cô.
“Sở phu nhân, người khỏe, tôi là Cao Dật.” Cao Dật giới thiệu chính mình, không có gì cần câu nệ, mà tay anh còn tự nhiên nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, từ đầu tới giờ đều không buông ra.
Tin rằng mọi người ở chỗ này, kể cả bảo mẫu bên trong, không ai sẽ cho rằng anh cùng Hạ Nhược Tâm chỉ là bạn bè bình thường.
Cao Dật, Cao Vũ Điểm, mối quan hệ này còn phải đoán sao?
“Ra là Cao tiên sinh.” Tống Uyển thật vất vả mới nặn ra một nụ cười, càng có chút lo lắng, cũng là không chỗ dung thân đi. Chỉ là bới Cao Vũ Điểm ba chữ kia, người đàn ông có đôi mắt rất thanh trong này cũng có một chữ Cao, cũng giống như là kim đâm vào trái tim Tống Uyển, làm bà khó an.
Mà Tiểu Vũ Điểm đối với người đàn ông này tin tưởng, còn người đàn ông này cũng yêu thích Tiểu Vũ Điểm, có thể thấy anh đối với Tiểu Vũ Điểm nhất định rất tốt, như vậy thì tốt rồi, đúng vậy, như vậy thì tốt rồi. Chỉ cần cháu gái của bọn họ không phải chịu khổ là tốt, chỉ cần đứa cháu gái đáng thương của bọn họ không chịu cực là tốt.
Bọn họ không quý trong cháu gái, không nhất định không để người khác yêu quý cháu gái mình.
“Tiểu Vũ Điểm thật ngoan,” Tống Uyển vui mừng nói, bà nhìn Sở Giang chơi cùng cháu nội, bé thật ngoan, không quấy cũng không phá, chỉ an tĩnh ngồi ở kia, trong lòng ngực vẫn luôn ôm búp bê cũ.
“Đúng vậy, cháu từ nhỏ đều rất ngoan, từ lúc sinh ra cháu đã như vậy, chỉ biết mở to hai mắt nhìn người, rất ít khi cháu khóc.” Hạ Nhược Tâm đối với chữ ngoan này đều hiểu hơn bất cứ ai, cô đạm nhiên nói quá khứ của Tiểu Vũ Điểm, ai cũng nói con gái cô thật ngoan, đúng là bởi vì bé rất ngoan cho nên mẹ con cô mới có thể tồn tại tới bây giờ.
Bé biết quan tâm tới mẹ, bé cũng giúp mẹ làm nhiều chuyện, cũng không biết từ đâu bé học được, có khi ngoan sẽ làm cô đau lòng.
“Thật vậy à?” Nghe sự tình cháu gái khi còn nhỏ mắt Tống Uyển sáng một chút, “A, có ảnh chụp Tiểu Vũ Điểm khi còn nhỏ cho dì xem không?” Bà thật sự muốn biết bộ dáng cháu gái lúc nhỏ, cháu lúc ấy chắc cũng là cực kì đáng yêu.
Hạ Nhược Tâm lắc đầu, “Xin lỗi, Tiểu Vũ Điểm không có ảnh.” Những hình ảnh khi còn nhỏ của bé chỉ có các bức vẽ của cô.
“À, cũng không sao.” Tống Uyển có chút mất mát, có điều hiện tại cũng không muộn. Về sau bà sẽ cẩn thận ghi nhớ cháu trưởng thành từng chút từng chút một.
@by txiuqw4