sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 635

Chương 635: Sở Luật, Anh là ma quỷ.

“Sở Luật, Hạ Nhược Tâm nói rất đúng, anh thật là một con quỷ, anh có thể cho một phụ nữ thấy thiên đường, đồng dạng cũng sẽ làm một phụ nữ đột nhiên rơi xuống địa ngục. Sở Luật, phụ nữ yêu anh thực sự đáng buồn.”

“Hạ Nhược Tâm như vậy, tôi cũng là vậy.”

“Tôi vốn đáng muốn nhìn anh tuyệt chủng, có điều lại không nghĩ đến đứa bé kia còn sống. Nhưng anh cũng vĩnh viễn đừng nghĩ đếu họ sẽ tha thứ cho anh, bởi vì anh không cứu đứa bé kia chính là không cứu, một người đàn ông không cứu đứa con của chính mình, như thế nào có tư cách làm cha?”

“Cho nên, SỞ Luật, anh xứng đáng vô sinh, anh xứng đáng không có con, anh xứng đáng bị con gái gọi người đàn ông khác là cha.”

‘Bang’ một tiếng khiến Lý Mạn Ni im lặng, mà người đánh cô không phải Sở Luật mà là Tống Uyển. Ai có thể nghĩ tới Tống Uyển vẫn luộn dịu dàng thế mà cũng có lúc tát người khác. Thật sự bà không thích như vậy, nhưng người đàn bà này thật quá đáng, trước nay bà đều chưa từng gặp ai tới chết không sửa, đem mọi sai lầm của mình đều đổ trên người người khác.

Giống như trên thế giới này tất cả mọi người đều bạc đãi cô ta, nợ cô ta. Cô ta thật quá ích kỷ, sao so sánh với Hạ Nhược tâm được. Lý Mạn Ni đều làm bà cảm thấy ghê tởm khiến bà không nhịn được mới tát mội cái.

“Câm miệng, cô có tư cách gì ở chỗ này nói Sở gia chúng ta không đúng? A Luật làm sai nó tự nhiên phải gánh vác, nhưng trước nay cô đều không cho rằng chính mình đã sai sao? Cô cho rằng cô cho chồng mình uống thuốc là đúng sao? Cô vì mình không có con mà giết một đứa bé, cô cũng cảm thấy mình đúng sao?”

“Vẫn là cô cho rằng, cô hại con nhà người ta cũng là đúng sao? Cô luôn miệng nói cô yêu Sở Luật, hết thảy đều vì Sở Luật, chính là tôi biết, cô căn bản không yêu nó, cô chỉ yêu chính mình.”

“Me…” Sở Luật vội vàng đỡ mẹ đang tức giận run rẩy, trước kia Tống Uyển có thể dễ dàng để mặc bất cứ chuyện gì, nhưng lại không thể chịu đựng được cô ta làm tổn thương con của bà, còn làm tổn thương Tiểu Vũ Điểm.

Cháu gái bà mới chỉ có ba tuổi, lúc bé không có người cứu, bé có bao nhiêu đau đớn.

Chỉ cần nhớ tới đứa trẻ nhỏ trộm khóc một mình, bà liền đau muốn bệnh.

Bàn tay Lý Mạn Ni che lại mặt mình đang đau tê dại, Tống Uyển trước nay đều không nói nặng với bất cứ ai hướng chi là đánh người. Lúc này đây là bà thật sự tức giận.

“Không có việc gì, ngồi xuống đi, chúng ta không cần lo cho cháu.” Sở Giang vội van ủi vợ mình, “Hơn nữa, Tiểu Vũ Điểm đã không có chuyện gì, cháu gái nhỏ của chúng ta thực kiên cường, hiện tại bé sống cũng rất tốt, rất đáng yêu, cũng rất thông minh.”

Sở Giang biết vợ mình chỉ quá đau cháu gái, đứa bé kia lúc ấy nhất định chịu rất nhiều khổ, mà những khổ đau này vốn là không nên có. Đều từ một người đàn bà ích kỉ, từ một người đàn ông bất đắc dĩ, từ một gia đình dung túng mới làm đứa trẻ vô tội chịu quá nhiều đau khổ.

“A Luật, đưa nó đi.” Sở Giang vội vàng xua tay, không nghĩ lại làm vợ mình chịu kích thích. Gần đây bà đã rất vất vả, nếu không phải có Tiểu Vũ Điểm sợ rằng bà đã không trụ nổi.

Sở Luật đứng lên, đi tới bên cạnh Lý Mạn Ni, sau đó ngồi xổm xuống thân mình, anh đặt tay lên mặt Lý Mạn Ni. Khuôn mặt này hẳn ít ai đánh tới, đâu giống Hạ Nhược tâm, anh đã đối xử với cô gái kia từng có bao nhiêu tàn nhẫn?

“Tôi biết tôi không nên cưới cô, chính là cô cũng biết, tôi quá thích cô, tôi thích cô ở lúc ban đầu, tôi cảm thấy giống Dĩ Hiên, tôi thích hôn cô, giống Nhược Tâm.”

“Tôi muốn đối với cô tốt, muốn cho cô hết mọi thứ, bởi vì tôi muốn đền bù cho cô. Tôi phát hiện mình không đủ yêu cô, cũng phát hiện tôi không có cách nào quên được Hạ Nhược tâm, mặc kệ là tôi hận cô ấy hay yêu cô ấy cũng đều giống nhau, cho nên bốn năm qua tôi không có quên cô ấy.”

“Tôi thấy áy náy với cô, lại càng muốn đối tối với cô. Tôi thậm chí nguyện ý vì cô mà từ bổ người ta yêu nhất kia, tôi đợi người ấy nhiều năm như vậy, cô biết không? Mạn Ni, cái cô cố đều là người khác không đến được, tôi thật sự không nghĩ tới sẽ có chuyện xảy ra với cô và tôi, tôi biết người tôi yêu nhất không phải là cô, tôi cũng không có ý nghĩ muốn lý hôn cùng cô.”

“Chỉ là, cô vì cái gì phải làm ra chuyện như vậy, vì cái gì muốn khiến tôi thất vong?” Lý Mạn Ni há to miệng, trên mặt chết lặng, cô không cảm giác được ngón tay Sở Luật, cũng không cách nào mở miệng ra nói chuyện. Cô chỉ chảy nước mắt khóc không thành tiếng, vươn tay muốn chạm vào ngón tay anh, có điều khi đụng tới Sở Luật lại đột nhiên rút tay mình về.

“Luật…” Tay Lý Mạn Ni đặt ở không trung, từng chút từng chút nắm chặt. Cô muốn đi nắm cái gì, chỉ là cô nắm lại chỉ có không khí. Khi buông tay ra vẫn cứ là cái gì cũng không có được.

Vậy ra, từ khi bắt đầu cô cái gì đều không có. Nếu lúc ấy cô thỏa mãn, như vậy có phải hay không hiện tại bọn họ sẽ không như này, chẳng sợ dẫu Hạ Nhược Tâm xuất hiện cô vẫn là vợ của Sở Luật.

Cô không muốn tin rằng cô đã làm sai, là cô quá tham lam. Tống Uyển nói rất đúng, cô yêu nhất không phải Sở Luật, cô chỉ yêu chính mình.

Chỉ là, làm thế nào cô mới cam tâm, như thế nào cam tâm đâu.

“Luật, nếu em nói, em biết sai rồi, anh có thể hay không lại cho em một cơ hội. Nếu em nói về sau em sẽ không đi làm những chuyện đó nữa, chúng ta có thể hay không một lần nữa bắt đầu?”

Sở Luật đứng thẳng người lên, cười lạnh: “Cô cho rằng còn có khả năng đó sao? Mạn Ni, ngay từ ngày đầu cô cho ta uống thuốc cũng đã không có khả năng, lúc cô dùng một cái thai giả muốn hại chết con gái tôi đã là không có khả năng.”

“Cuộc sống con người không có khả năng lại một lần nữa bắt đầu, cô không được, mà tôi cũng không được. Chúng ta đều phải trả giá bởi những hành động của chính mình, chúng ta đều giống nhau, đều là tội nhân, cho nên sẽ không có khả năng.”

Sở Luật chuyển người, đầu căng ra không cảnh nào thả lỏng được. Cơ hội, so với cô anh còn càng muốn có một cơ hội, chỉ là anh cho cô cơ hội, như vậy ai sẽ tới cho anh cơ hội.

Lý Mạn Ni chậm rãi đứng dậy, cô nhìn Tống Uyển đang lạnh nhạt nhìn mình, nhìn Sở Giang đang mấp máy khóe môi, còn Sở Luật đưa lưng về phía cô, còn không quay người lại.

Cô từng bước từng bước đi về phía trước, không biết là anh hủy hoại cô một đời, vẫn là cô hủy hoại anh một đời.

Đứng ở cửa Sở gia, cô mới đem tay đặt lên bụng nhỏ của mình. Đứa nhỏ này còn ở đó mà cô đã không biết có nên giữ lại hay không, dùng cả đời mình đánh cược.

Bầu trời bên ngoài rất xanh mà tâm cô lại u ám. Có người trời đầy mây trong lòng vẫn như cũ sẽ là tươi sáng, chỉ là với cô mặc trời nắng hay đầy mây, có lẽ vĩnh viễn đều sẽ như vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx