sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 646

Chương 646: Cuối cùng cô cũng thắng

Thân mình nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm bị bế lên, bé vươn tay ôm cổ Cao Dật, “Ba…” Âm thanh của bé khiến Sở Luật ở bên đau kịch liệt nhìn bọn họ giống như ba người một nha thân mật, mà anh chỉ có thể đứng ở chỗ này, thậm chí không thể tiến tới nói một lời.

Kia là con gái anh, là con gái ruột của anh.

Hiện tại bé lại ở trong lòng người khác, gọi người khác là ba, mà anh là cha đẻ lại bị bé chán ghét.

“Chúng ta đi thôi.” Cao Dật một tay bế Tiểu Vũ Điểm, một tay nắm tay Hạ Nhược Tâm kéo đi, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm, về sau sẽ không có chuyện gì nữa.

“Vâng.” Hạ Nhược Tâm để anh kéo đi, không còn có ai sẽ khinh thường cô, sẽ trách cứ cô. Một phụ nữ đáng thương như vậy, ai có thể có thể chỉ trích cô nữa, ai lại có tư cách chỉ trích cô.

Thẩm Ý Quân vội vàng đến gần, ánh mắt dừng trên người đứa bé Cao Dật đang ôm trong lòng.

“Cháu thật sự rất giống con khi còn nhỏ.” Thẩm Ý Quân đều luyến tiếc dời hai mắt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, nếu có thể làm lại một lần bà sẽ không muốn tới Hạ gia, bà chỉ cần con gái là được.

Mà hiện mọi thứ bà đã có được, đều là dùng chính con gái mình đổi lấy. Bà không thương con bà, không có từng yêu con, càng không giống như cô đối với Tiểu Vũ Điểm như vậy, trả giá mọi thứ.

Hạ Nhược Tâm là một người mẹ tốt, nhưng bà cũng là một người mẹ, lại luôn không bằng chính con gái mình.

“Tiểu Vũ Điểm, bà là bà ngoại con, để bà xem con có tốt không?” Thấy Hạ Nhược Tâm không nói câu gì với bà, bà đành nói chuyện cùng đứa bé trong lòng Cao Dật, nhưng Tiểu Vũ Điểm chỉ ngẩng đôi mắt nhìn, sau đó lại quay trở lại lòng ngực Cao Dật. Bé đã sớm biết mẹ không thích gọi bà là bà ngoại, mẹ không thích, bé cũng không thích.

Hạ Nhược Tâm xoay người, không có liếc mắt tới Thẩm Ý Quân. Điều muốn nói đã sớm nói, điều cần rõ ràng đã sớm rõ ràng. Không phải không muốn tha thứ, chỉ là cô thật sự không thấy bất luận lý do gì để có thể tha thứ. Đã nhiều năm như vậy không quan tâm cô, không để ý tới cô, cô đã không còn mong đợi bất cứ điều gì.

“Nhược Tâm…” Thẩm Ý Quân vươn tay mình, nhưng cuối cùng bà chỉ có thể nhìn Hạ Nhược tâm từng bước rời đi. Bà biết chính mình không có tư cách, chỉ là bà thật sự không thể tha thứ sao?

Hạ Minh Chính vội vàng đi tới, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm bả vai bả, cho bà sự an ủi như vậy mà không nói gì, kỳ thật ông cũng không biết nói gì cho tôt?

Chỉ có Hạ Dĩ Hiên hừ một tiếng, sau đó dẫm giày cao gót rời đi, cũng chỉ có một đứa trẻ mà thôi, có cần thiết như tất cả mọi người đều nợ chị như vậy không?

Tuy rằng vụ kiện này là bí mật diễn ra, nhưng không thể lọt qua khỏi lòng kiếu kỳ của mọi người, cho nên cũng không biết như thế nào lại truyền ra ngoài, hiện giờ đã có không ít người đứng ở cửa.

Mọi người nhìn thấy Hạ Dĩ Hiên đi ra bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Cô xem, kia chính là Hạ Dĩ Hiên, chính là đã chết mà hiện tại lại vẫn sống. Cho nên nói thế giới này nơi nào cũng có thể xuất hiện kỳ tích, người đã chết lại có thể sống lại?”

“Đúng vậy, cô ta sống, nhưng chị cô ta lại bị nhiều đau khổ như vậy, cô nõi em rõ ràng cô ta còn sống mà sao tới bốn năm sau mới trở về?”

Những bình phẩm nho nhỏ, đều rất khó nghe cũng không ngừng truyền tới lỗ tai Hạ Dĩ Hiên, làm cô bực bội dừng lại bước chân.

“Ai mà biết, Hạ gia nói cô ta bị mất trí, gần đây mới khôi phục. Mà tôi thấy căn bản không phải như vậy, có lần tôi còn thấy cô ta cùng một người đàn ông ngoại quốc tay trong tay không biết có bao nhiêu vui vẻ, chị của mình chịu khổ sở mà cô ta lại có thể tươi cười được Có đứa em như vậy, nếu tôi là Hạ Nhược Tâm cũng không có khả năng sẽ quay lại Hạ gia.”

Hạ Dĩ Hiên hung hăng trừng mắt nhìn những người ba hoa, nhưng là hiển nhiên những người khác cũng không phải đèn cạn dầu, cũng trừng mắt nhìn lại cô.

Thật đúng còn tưởng mình là Hạ Dĩ Hiên bốn năm trước sao? Đã không có Sở Luật thì là gì cũng không phải. Một người đàn ông không thỏa mãn được, muốn tìm ít nhiều đàn ông khác, đây là thiếu đàn ông có phải không? Có một số việc không thể che giấu mãi, cái kim trong bọc cũng có lúc lòi ra, nhiều người bàn tán như vậy thực đáng sợ.

Hạ Dĩ Hiên câu tam đáp tứ sự tình, có điều người biết còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô. Cũng chỉ có Hạ Dĩ Hiên còn tưởng chính mình đã che giấu rất tốt, kỳ thật đã sớm có người truyền nhau bàn tán.

Sắc mặt Hạ DĨ Hiên đỏ ửng, vội vàng rời đi. Cô thật sự thấy mặt mình nóng bừng muốn bỏng tay, mà cô có chút hối hận đã trở lại. Tuy rằng những người này đều nói sự thật, nhưng bị người chỉ chỉ trỏ trỏ cô vẫn cứ là không thể chịu đựng được.

Hạ Dĩ Hiên nhanh chống đi tới, khi đi qua Hạ Nhược Tâm chỉ hung hắng trừng mắt nhìn cô một cái: “Hạ Nhược Tâm, chị đừng quá đắc ý, đừng quên mất tôi mới là họ Hạ, mọi thứ của Hạ gia đều thuộc về tôi, mẹ của chị cũng chỉ là một phụ nữ ba tôi cưới về, là mẹ kế của tôi mà thôi. Tài sản của Hạ gia chúng ta, chị cùng con gái cũng đừng mong có phần.”

Cô nói xong, đột nghiên ngẩng đầu lại nhìn Thẩm Ý Quân với ánh mắt rất lạnh nhạt.

Thế nhưng Thẩm Ý Quân không khóc được, bà chỉ nghĩ cười, ha hả, đây là Hạ Dĩ Hiên bà yêu thương hai mươi mấy năm, thậm chí vì nó mà con gái đẻ của bà bà cũng không để ý. Vì tưởng nó chết, bà hận chỉ mong đem con gái mình đi chôn cùng. Đây là Hạ Dĩ Hiên a.

“Dĩ Hiên, con đừng quá đáng!” Lúc này Hạ Minh Chính đã tức giận, sao ông có thể có một đứa con gái ích kỷ như vậy, ích kỷ tới mức làm ông xấu hổ. Sao nó có thể nói chuyện với mẹ như vậy, nhiều năm ăn học chẳng lẽ một chút đạo lý làm người đều không hiểu sao?

“Ý Quân, em đừng suy nghĩ nhiều. Dĩ Hiên chỉ là trẻ con, nó không hiểu chuyện.” Hạ Minh Chính vội vàng an ủi Thẩm Ý Quân, ông biết lúc này Thẩm Ý Quân đã chịu áp lực đủ nhiều, thật sự không thế lại chịu thêm bất cứ đả kích gì.

“Không sao, con nói rất đúng, tôi là mẹ kế.” Thẩm Ý Quân tự giễu nói, bà trước này đều không có chân chính tiến vào Hạ gia. Đi vào Hạ gia trong mắt người bác bà nhìn như được mọi thứ, kỳ thật cái gì cũng không có, cuối cùng đến đứa con gái duy nhất của mình cũng không có.

Hạ Nhược Tâm thấy họ cãi nhau chỉ như chuyện cười, sau đó cô cúi đầu, trong lòng cũng không có bất kì ý nghĩ gì, mọi thứ đều không có quan hệ với cô.

“Cao Dật, chúng ta đi thôi.” Cô nắm chặt tay Cao Dật đi về phía trước. Hạ Dĩ Hiên nói rất đúng, cô ấy mới là người họ Hạ, mà Hạ Nhược Tâm chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ lấy của Hạ gia bất cứ cái gì.

Chỉ là, khi sắp sửa tới cửa lại thấy Sở Luật nhìn chằm chằm bọn họ không chớp mắt. Hạ Nhược Tâm năm chặt tay mình đặt cạnh người, môi đỏ run run giống như đều có chút đau đớn.

Cô đi tới, vừa thoáng đi qua trước mặt người đàn ông kia, một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt tay cô lại.

“Nhược Tâm, anh có lời muốn nói, dừng một chút được không? Nghe anh nói…”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx