sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 648

Chương 648: Có con gái không ôm ba.

Nguyên nhân thật đúng là…

“Con gái tôi gọi người khác là ba, mà cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho tôi.” Đôi mắt Sở Luật âm trầm nhìn vào cái ly trong tay, đáy mắt hiện lên một sự thống khổ cực đại.

“Thật tốt, anh còn có con gái.” Mạc Mính cảm thán, cũng là tự giễu. “Con tôi hiện tại không biết đã đầu thai ở nơi nào, tôi vì một đứa con của người khác đã đem chính con đẻ của mình xóa sạch, cho nến anh so với tôi vẫn là hơn, ít nhất anh còn có một đứa con gái, còn tôi cái gì cũng không có.”

Anh lại uống, một ly lại một ly.

Sở Luật khẽ nhúc nhích môi mình, anh cũng đã làm những việc như vậy, có điều thật sự có lẽ so với Mạc Mính thì anh may mắn hơn một ít, bởi vì con gái anh thật sự vẫn còn tồn tại. Tuy rằng bé không thích anh, chán ghét người ba này, nhưng chỉ cần còn sống như vậy là tốt rồi. Cho nên anh dường như so với Mạc Mính còn hạnh phúc hơn rất nhiều.

Bỏi vì anh còn một đứa con gái, mà Mạc Mính chỉ còn sự hối hận.

Hai người đàn ông không nghĩ tới khi bọn họ gặp nhau một lần nữa lại ở tình cảnh này, có lẽ bọn họ thật đúng là có thể nói cùng bệnh thương nhau.

Hai người không ngừng uống rượu, loại rượu Bóng Đêm này có thể khiến người khác say, lại là không say được họ.

Lúc Sở Luật tỉnh lại chống tay lên đã không thấy bóng Mạc Mính đâu, anh bóp bóp trán mình, cảm giác sau say rượu thật không dễ chịu, lắc lắc đầu, anh khiến chính mình có thể tỉnh táo một chút.

Anh sờ túi lấy ví tiền, lúc anh vừa định rút tiền liền bị người chặn lại: “Tiên sinh, không cần, vị tiên sinh kia đã thanh toán.”

Sở Luật đem ví bỏ lại túi trong lòng ngực, bốn năm trước anh mới, bốn năm sau Mạc Mính mời, bọn họ cũng coi như là thanh toán xong.

Anh vẫn đăt tay trên trán mình, bờ môi khẽ cười chua xót. Một đêm say rượu dường như khiến anh rõ ràng điều gì, anh thật sự vẫn không thay đổi, vẫn luôn muốn có được điều mình muốn, chỉ là quên mất người khác có cần hay không, có nguyện ý hay không.

Nhược Tâm, em còn có thể tha thứ cho anh không? Nếu anh nói, anh thật sự yêu em, em có tin không?

“Nếu xa em mà em có thể có được hạnh phúc, như vậy anh sẽ đem hạnh phúc cho em…” Anh đứng thẳng người, toàn thân âu phục hàng hiệu đã sớm không phẳng phiu, anh ngồi trên xe mình, đem đầu dựa vào xe. Mà khóe môi kia khẽ cười, trước sau đều chua xót vô cùng.

Từ ngày đó Sở Luật không còn xuất hiện trước mặt Hạ Nhược Tâm, thậm chí cả khi Tiểu Vũ Điểm xuất hiện ở Sở gia anh cũng tránh ở một nơi xa, chỉ nhìn lén liếc mắt con gái một cái.

Anh sợ con bé càng thêm chán ghét anh.

Tiểu Vũ Điểm cầm lấy một quả bóng cao su nhỏ, đây là chú đứa cho bé, tuy bé là con gái nhưng bé vẫn rất mê chơi. Đôi chân nho nhỏ thỉnh thoảng chạy nhanh về phí trước đuổi theo quả bóng cao su nhỏ có hình vẽ con thỏ. Bé đứng một chỗ, quay đầu nhìn xung quanh, kỳ lạ, của bóng của bé đâu, sao lại không thấy?

Miệng nhỏ hơi sụt sịt có chút ủy khuất, bé sắp khóc, bởi vì không tìm được quả bóng của mình đâu.

Trong tay Sở Luật cầm một quả bóng, đó là quả bóng anh vừa nhặt được. Anh vừa thấy con gái dường như sắp khóc, tự nhiên thập phần đau lòng. Anh đi tới, sau đó ngồm xổm người xuống, lăn quả bóng tới chân Tiểu Vũ Điểm.

Đôi mắt Tiểu Vũ Điểm chớp chớp, rồi cúi đầu, lấy chân đụng đụng vào quả bóng cao xu ở dưới. Bé vui vẻ ôm quả bóng lên: “Bóng thật ngoan, ngoan giống Tiểu Vũ Điểm.” Bé ôm bóng như ôm em bé, ôm quả bóng rời đi, cũng không phát hiện ở chỗ bé vừa đi khỏi là Sở Luật đi ra từ lùm cây, trên tay anh đầy dấu vết bị cành cây cào xước.

Anh nhìn tay của mình, sau đó mỉm cười. Con gái anh thật đáng yêu, bé cũng thật ngoan, chỉ là trước giờ anh đều chưa được ôm con. Anh nắm chặt tay mình, không để ý tay mình sẽ đâu mà chỉ đứng tại chỗ này nhìn thân ảnh bé nhỏ đã sớm không thấy được.

Rồi sau đó anh lấy điện thoại gọi đi.

“Đỗ Tĩnh Đường, anh cảnh cáo cậu, không được mua những món đồ nguy hiểm cho Tiểu Vũ Điểm, nó là con gái, không phải con trai. Tay anh còn hơi đau đau, cũng may là anh, nếu là Tiểu Vũ Điểm đi nhặt bóng có lẽ đã bị thương rồi.

Bên kia điện thoại Đỗ Tĩnh Đường bị mắng đến sửng sốt. Thật oan uổng quá, một quả bóng cao su thì có gì nguy hiểm, hơn nữa đây cũng là do Tiểu Vũ Điểm muốn, không phải do anh tự ý mua cho. Nhưng anh cũng không có chỗ để kêu khổ, chỉ có thể đưa điện thoại xa khỏi lỗ tai hơn một ít. Anh họ anh gần đây dường như càng ngày càng thích mắng anh.

Cái này không đúng, cái kia cũng không đúng. Đỗ Tĩnh Đường anh sinh ra không phải để người khác mắng, trong lòng anh ức chế muốn bệnh, nhưng cũng có thể lý giải là do người cha kia không được ôm con gái mình đi.

Đến nỗi Sở Luật luôn trộm đi theo con gái, ở nhà trẻ, ở công viên, tóm lại con gái anh ở chỗ nào cũng thường sẽ có thể tìm thấy anh đang lén lút nhìn, vì thế phần lớn thời gian anh không có mặt ở công ty.

Hiện tại anh chỉ cần được trông thấy con gái thật nhiều, thiếu anh một ngày công ty cũng không sập được.

Tiểu Vũ Điểm nhìn bốn phía ngơ ngác, tay nhỏ sờ sờ trên mặt, vì sao bé lại cứ có cảm giác có người nhìn mình. A, có thể là cô giáo đi. Rồi bé ngồi trên mặt đất cầm gỗ chơi xếp hình, mà búp bê được đặt cẩn thận bên cạnh mé, đây chính là bảo bối của bé, đi đến đâu bé cũng mang theo.

Mà bé còn nhỏ tuổi cũng không biết, kỳ thật nguy hiểm chậm rãi đang đến, khuôn mặt quả táo vui vẻ không chút nghiêm túc, chỉ có cặp mắt kia cực kỳ giống Sở Luật, có điều trên mặt một đứa trẻ là thiên chân, là ngây thơ, không phải âm trầm. Tiếng trẻ con lanh lảnh trong vắt cười rộ lên khiến ai lòng dạ sắt đá cũng bị mềm ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx