sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 650

Chương 650: Không thể dứt bỏ huyết thống.

Đỗ Tĩnh Đường buông Tiểu Vũ Điểm xuống, cẩn thận dặn dò bé: “Đừng chạy linh tinh nhé, chú đi mua đồ ăn cho cháu.” Anh yêu thương xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, thật vất vả mới cướp được đứa trẻ này đi chơi đương nhiên anh phải chăm sóc tốt mới được.

Lại một lần đứng ở cửa nhà trẻ, nhưng không biết vì sao Sở Giang bỗng có cảm giác bừng tỉnh. Ông nhận ra, chỉ cần ông biết mình còn có một đứa cháu là tốt rồi.

Tiểu Vũ Điểm cúi đầu nhìn chân nhỏ của mình, cũng không có lại gần gọi Sở Giang một tiếng ông nội. Trong lòng Sở Giang có chút khó chiu, đứa nhỏ này vốn là trưởng thành sớm, sợ là giữa người lớn tranh đoạt nhau khiến bé đã biết gì đó.

Dần dần người lớn đều lại đây đón lũ trẻ, mà Sở Giang đứng ở một bên cứ như vậy nhìn từng đứa trẻ được người nhà đón về.

Sở Tương đứng bên cạnh Sở Giang, không dám nói lời nào cũng không dám hành động, dường như một lần bị Sở Giang cảnh cáo nó đã nhớ kĩ.

Hạ Nhược Tâm đã đi tới, Tiểu Vũ Điểm đột nhiên ngẩng mặt lên cười ngọt ngào với Hạ Nhược Tâm, sau đó chạy tới vươn tay nhỏ ôm mẹ.

Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, biết bé hiện tại vẫn còn nhiều bất an, sợ phải xa mẹ, cũng sợ bị người khác cướp đi mất. Tiểu Vũ Điểm đem mặt giấu vào cổ mẹ, không muốn nhìn thấy ai.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về con gái, lại nhéo nhéo tay nhỏ, gần đây đã béo lên không ít, thật sự cũng là vợ chồng Sở Giang cho bé ăn. Cô biết bọn họ thật tình yêu thương Tiểu Vũ Điểm, kỳ thật cô cũng đã nghĩ thông suốt, có huyết thống là không thể bỏ, có một số người không phải có thể thành không tồn tại.

Hơn nữa cô biết, vợ chồng Sở gia là thật sự yêu thương Tiểu Vũ Điểm, thương bé yêu bé, rốt cuộc đây chính là huyết thống, đây chính là tình thân, cô không thể bắt Tiểu Vũ Điểm dứt bỏ huyết thống này. Sau này nhận hay không nhận cô sẽ để chon gái mình tự quyết định.

“Tiểu Vũ Điểm, ông nội tới, sao con lại không nói chuyện với ông?”

Cô lại nhéo tay con gái nhỏ.

“Có chú hư hư.”

Tiểu Vũ Điểm ngẩng khuôn mặt nhỏ, cái miệng cũng chu ra: “Chú hư hư là ông nội.”

“Chú là chú, ông nội là ông nội, Tiểu Vũ Điểm không thể không có lễ phép như vậy, ông nội đều rất thương Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm muốn khiến ông nội buồn lòng sao?” Hạ Nhược Tâm thả con gái xuống dưới, giảng đạo lý cho con gái. Cô không muốn trong lòng con gái tồn tại những thứ này, bé còn nhỏ, thế giới người lớn quá phức tạp không thích hợp với bé, chỉ cần bé lớn lên yên tình là được.

Cô chỉnh lại quần áo cho con, sau đó nắm tay Tiểu Vũ Điểm đi tới bên cạnh Sở Giang, lại xoa xoa đầu tóc con gái một chút.

“Hỏi thăm ông nội nào.”

Tiểu Vũ Điểm có chút ngượng ngùng ngẩng mặt lên, trộm nhìn thoáng qua Sở Giang, mà Sở Giang vẫn nhìn bé cười, một chút cũng không có ý tức giận.

“Ông nội…” Bé nói nhỏ một câu, hốc mắt Sở Giang lại nóng lên, ông vươn tay bế cháu bé từ mặt đất.

“Ai, ông nội thật đúng là đau lòng, còn tưởng Tiểu Vũ Điểm không để ý tới ông nội nữa, ông sẽ giúp cháu đánh chú hư kia, về sau chú sẽ không làm Tiểu Vũ Điểm khổ nửa.” Ông dụi dụi vào mũi cháu gái, thân thể nhỏ bé mềm mại trong lòng ông lại một lần khiến tâm ngạnh của ông tan chảy.

“Nhược Tâm, thật xin lỗi, A Luât…” Sở Giang than một tiếng, “Con yên tâm, về sau nó sẽ không làm như vậy.” Chính mình sinh con chính mình biết, Sở Luật hiện tại khổ ông cũng biết, chỉ là con trai ông cả đời quá mức thuận lợi, có lẽ cũng nên có một ít thất bại như vậy.

Nhưng câu thực xin lỗi này, ông nói là vì trước kia, vì hiện tại, cũng là vì về sau.

“Không có gì, chú Sở, cháu cũng rõ ràng.” Hạ Nhược Tâm cũng không muốn nghe, một câu “chú Sở” đã là nhượng bộ lớn nhất cùng tha thư của cô đối với Sở gia.

Hạ Nhược Tâm còn muốn nói gì, kết quả lại nhận thấy một ánh mắt không mấy thân thiện. Cô cúi đầu nhìn thấy đôi mắt của Sở Tương, mà ánh mắt của bé lại khiến Hạ Nhược Tâm có chút kinh hãi.

Tâm tư đứa nhỏ này không đơn thuần.

Cô xoa xoa tóc con gái mình muốn ôm bé trở lại, Sở gia có quá nhiều vấn đề, cô vẫn hy vọng Tiệu Vủ Điểm có thể đơn giản một ít, cũng là đơn thuần một ít, không muốn bé tuổi còn nhỏ vậy đã có nhiều tâm tư, tuy rằng hiện giờ bé cũng đã có nhiều tâm tư.

Hạ Nhược Tâm vốn muốn ôm Tiểu Vũ rời đi, cùng Sở Luật kiện tụng một hồi đã xong cô cũng không cần lại sợ bất cứ người nào, bao gồm cả Sở gia, trên đời này cũng không có người nào có thể cướp con gái từ trong tay cô đi.

Một bước, hai bước, ba bước…

Sở Giang phía sau cũng không rời đi, Hạ Nhược Tâm đột nhiên ngừng lại, sau đó cúi đầu chạm vào trán nho nhỏ của con gái: “Bảo bối, con có muốn đến nhà ông nội chơi không?”

Đôi mắt Sở Giang sáng ngời, khóe mắt nở ra, lại có chút vui mừng ươn ướt cảm động.

Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt, bé gặm gặm ngón tay mình, sau đó quay đầu lại nhìn Sở Giang ở phía sau.

“Mẹ, có thể không?” Bé hỏi nhỏ, kỳ thật trong lòng cũng có chút chờ mong đi.

“Ừ, có thể.”

Hạ Nhược Tâm chỉnh lại đầu tóc con gái, sau đó xoay người, đặt bé xuống đất, cầm tay dắt bé tiến đến.

“Chú Sở, hôm nay cháu cùng Cao Dật có việc, cho nên không trông được con nhóc này, chú giúp cháu trông bé, ngày mai cháu sẽ qua đón.”

“Được, được.” Sở Giang vội vàng bế cháu gái nhỏ bé của mình lên, biết đây là Hạ Nhược Tâm cố ý cho ông một bước đi, cũng là cô ý cho ông cơ hội, để bọn họ cùng cháu gái có thể ở chung với nhau. Khả năng về sau sẽ không có cơ hội này, về sau cháu gái sẽ đi nơi khác sống, một lần nữa gặp cũng không biết năm nào tháng nào, nói không chừng lúc đó cháu gái đã lớn lên, mà ông cũng thành tro cốt.

Ông vui vẻ một tay ôm cháu gái, một tay lấy điện thoại gọi cho vợ.

Đúng lúc Tống Uyển đang trong phòng bếp cùng toàn bộ người làm chuẩn bị đồ ăn, trong nhà có bảo mẫu hỗ trợ cho nên mỗi ngày ba bữa cơm cũng rất nhẹ nhàng, cũng không quá bận rộn. Đồ ăn trong nhà đều do chính bà chuẩn bị, bà thích mỗi ngày đều làm như thế, vậy mới đúng một gia đình phải không?

Đột nhiên, Tống Uyển rơi điện thoại xuống đất.

“Tiểu Khương, mau đi mua đồ ăn, mau đi mua cá. Hôm nay cháu nội tôi về nhà, đúng rồi, tôi muốn cho Sở Luật về, còn có Tĩnh Đường, Tiểu Vũ rất quý Tĩnh Đường.”

Bà luống cuống tay chân nhặt di động trên mặt đất lên, không biết có phải hay không bà làm rơi hỏng điện thoại rồi, bấm hoài màn hình không sáng khiến bà vội vàng chạy ra gọi điện thoại làm Sở Luật cùng Đỗ Tĩnh Đường vội vàng chạy về nhà.

Bên này bà luống cuống tay chân, mà hai người bên kia hiển nhiên cũng vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx