Chương 652:
Tới đêm, Sở Tương cùng Tống Uyển ngủ, mà Tiểu Vũ Điểm còn lại cùng Sở Giang ngủ.
“Giường lớn như vậy, có thêm một đứa bé cũng không sao cả? Sao phải tách ra ngủ?” Tống Uyển oán thán nói, một bên giường cũng đã bỏ thêm một cái chăn mềm, mà trong lòng bà không thoải mái.
“Hương Hương không thích Tiểu Vũ Điểm.” Sở Giang nhất châm kiến huyết* chọc vào lòng của Tống Uyển.
“Tiểu Vũ Điểm cũng không thích Sở Tương,” Ông bổ thêm một đao nữa.
*一 針 見 血. Nhất châm kiến huyết. Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Tống Uyển than một tiếng: “Tôi cũng biết, chỉ là đứa nhỏ này đã nhận nuôi, thủ tục cũng đã xong rồi, nếu đưa trở lại cũng không phải tốt, hơn nữa tôi đã nuôi lâu như vậy cũng đã có tình cảm…”
“Vậy đừng nói nữa.” Sở Giang nói chuyện từ trước đến nay đều là nhất châm kiến huyết, nhà này chỉ cần có Sở Tương ở thì Tiểu Vũ Điểm liền không có khả năng cùng Tống Uyển sinh ra được nhiều tình cảm, không nên trách ông bất công, ông cũng chỉ có được một đứa cháu gái, cả đời chỉ có một đứa duy nhất.
Trẻ con sức khỏe không được tốt, đùa nghịch một lúc đã ngủ rồi, mà trên bàn bé chơi trò ghép hình, dường như không sai chút nào.
‘Cộc, cộc’ Có tiếng ngõ cửa nhẹ bên ngoài, Sở Giang mở cửa ra thấy con trai đứng đó, ông buông tay, tránh ra để con trai đi vào.
“Ngủ rồi.” Sở Giang nhỏ giọng nói.
“Con lại đây xem cháu,” Sở Luật bước nhẹ tới, ngồi xuống. Cũng chỉ lúc như này anh mới có thể ngắm con gái nhiều một chút, anh run rẩy vươn tay kéo chăn lên cho con gái. Rồi lại đem tay chạm vào khuôn mặt nho nhỏ bên trong chăn, lúc chạm tay vào khuôn mặt nho nhỏ, nháy mắt toàn thân anh máu chảy rần rần trở lên nóng bỏng.
Hốc mắt anh nóng lên, cổ họng anh thở mạnh, âm thanh anh khàn khàn.
Đây là huyết thống, đây là cha con.
Là anh không tốt, là anh không cứu con gái, làm con bị đau, khiến con chịu nhiều khổ. Nếu có thể cho anh một cơ hội nữa, cho dù dùng cả tính mạng anh cũng sẽ không để con gái chịu khổ như vậy. Đây vốn dĩ là công chúa nhỏ của anh.
Lúc này một ban tay đặt trên bờ vai anh, vỗ nhẹ một chút.
“Thời gian còn rất dài, cháu còn nhỏ, ba tin là một ngày nào đó con sẽ được tha thứ.”
“Dẫu sao cũng là con của con…”
“Ba, cảm ơn ba.” Sở Luật lại cẩn thận dùng bàn tay to lớn chạm vào mặt con, “Đứa nhỏ này lớn lên thật tốt.”
“Đúng vậy,” Sở Giang có chút tự hào, “Cháu gái của Sở Giang ta sao lại có thể không tốt, hơn nữa tính tình cháu thật giống con.” Sở Giang đi tới, giữa hai người lớn là một đứa trẻ nhỏ đang nằm ngủ, bọn họ thật khó có lần gặp gỡ huyết mạch tương liên như vậy.
Ngày hôm sau, Hạ Nhược Tâm tới đón con gái, Tiểu Vũ Điểm ăn mặc sạch sẽ, bụng cũng đã ăn no, khuôn mặt nhỏ hồng hào, được chăm sóc rất nhiều.
“Ông nội, gặp lại…”
Bé vươn tay hướng về Sở Giang vẫy vẫy, Sở Giang cũng nâng mặt lên, đôi mắt đen vững vàng cũng nổi lên nhiệt ý, thật không có tiền đố, khóc cái gì, có lần đầu tiên không phải còn có lần thứ hai sao.
Về sau sẽ mang cháu gái đến đây nhiều.
Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, Tiểu Vũ Điểm nói với mẹ chuyện trong nhà ông nội, Hạ Nhược Tâm đang nghe, thi thoảng sẽ nói lại vài câu để bé hiểu chuyện hơn.
“Chị nhỏ của bà nội không thích Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm cũng không thích chị, Tiểu Vũ Điểm chỉ cần ông nội, không cần tranh bà nội với chị.”
“Mẹ, chú xấu xa kia cũng tới, chú xấu xa không phải ba đẹp, Tiểu Vũ Điểm cũng không thích.”
“Chú họ rất tốt, còn mua cho Tiểu Vũ Điểm búp bê, nhưng búp bê bị chị nhỏ cầm đi.”
“Tiểu Vũ Điểm thấy sao?” Hạ Nhược Tâm ngừng lại, thấp giọng hỏi giống, con gái hình như cũng không quá tức giận. “Bị cướp đi, khổ sở không?”
“Không.” Tiểu Vũ Điểm lắc lắc đầu nhỏ, “Tiểu Vũ Điểm đã có búp bê, không cần búp bê khác, nếu không búp bê sẽ cô đơn.”
Hạ Nhược Tâm cười cười, ôm con gái tiếp tục đi.
Chuyện của Sở gia cô sẽ không tham dự. Với cô mà nói, Sở Giang chỉ là ông nội Tiểu Vũ Điểm mà thôi, mà đồ của Sở gia cô cũng không có hứng thú, bốn năm trước cô không lấy đi cái gì, bốn năm sau cũng sẽ không.
Dù sao bọn họ cũng sắp đi rồi, Cao Dật nói hộ chiều và thủ tục cũng đã xong, quả nhiên thủ tục chuẩn bị sẵn vẫn bị chậm đều bởi vì Sở Luật.
Lại khi đề cập tới cái tên này, thế mà trong lòng cô không có bất cứ dù chỉ một chút gợn sóng.
Là không yêu đi, cô nhẹ nhàng động môi đỏ một chút.
Hóa ra, trên đời này thật sự không có tình yêu vĩnh viễn, cô cho rằng sẽ yêu anh ta đến chết, mà hiện tại cô không có chết, cũng giống như không yêu.
Có điều, tại khoảng thời gian này để Tiểu Vũ Điểm gặp ông nội nhiều một chút, Sở Giang rất yêu thương Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm cũng thực yêu Sở Giang, được nhiều người yêu quý, Tiểu Vũ Điểm của cô thật sự hạnh phúc.
@by txiuqw4