sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 655

Chương 655

“Anh họ, anh muốn đi đâu?” Đỗ Tĩnh Đường vội vã đuổi theo, anh họ anh không nói gì, cứ vậy rời đi, anh định muốn làm gì đây?

“Anh đi cứu con gái anh.” Sở Luật cũng không dừng chân, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, anh nhất định sẽ cứu Tiểu Vũ Điểm.

“Nhưng anh đi một mình, anh họ, như vậy quá nguy hiểm.” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng chặn trước mặt anh, hiện giờ anh có phải là mình không vậy Sở Luật, sao có thể làm như vậy, một mình, nhiều nguy hiểm như vậy. Rõ ràng kẻ này nhắm vào anh, nếu là đi thật, gặp huy nghiểm biết làm sao?

“Hắn muốn anh đi một mình, nếu không sẽ khiến Tiểu Vũ Điểm bị thương, mà anh không thể để con gái anh bị làm sao.” Anh hiện tại không hải là Sở Luật, không phải là tổng giám đốc Sở thị bao trùm thiên hạ, anh chỉ là một người cha, một người đang lo lắng cho con gái đẻ của mình, anh không có cách nào khiến mình bình tĩnh được.

“Anh họ, anh không thể đi một mình, như vậy quá nguy hiểm.” Đỗ Tĩnh Đường lại kéo Sở Luật, anh không thể để anh ấy làm xằng bậy, sự tình là do anh gây ra, Tiểu Vũ Điểm là do anh đánh mất, cần đi thì cũng là anh đi mới đúng, anh không phải kẻ trốn tránh trách nhiệm, anh sẽ tìm được Tiểu Vũ Điểm.

“Bọn chúng chỉ muốn anh, Tĩnh Đường, hơn nữa em quên mất rồi sao, trước kia anh làm gì?”

Anh kéo tay Đỗ Tĩnh Đường ra, sau đó cánh tay trượt buông thõng, nếp nhăn trong ánh mắt càng nhiều hơn một ít.

Nói xong, anh kéo cửa xe, lái xe đi ngay trước mặt Đỗ Tĩnh Đường, mà tay anh còn dùng sức nắm chặt tay lái.

Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, ba đến cứu con, con không chỉ một mình, con có mẹ, cũng có ba. Trước nay ba đều không từng yêu con, không thương con, cũng chưa từng ôm con, cho nên dẫu ba không sống được cũng sẽ cứu con ra.

Sở Luật dừng xe lại, anh không thể mạo hiểm bất cứ cái gì, cho nên anh thật sự một thân một mình, càng không có báo công an, anh muốn con gái mình an toàn tuyệt đối. Mà hiển nhiên kẻ bắt cóc Tiểu Vũ Điểm đã là điên rồi, không có ai giảng đạo lý với kẻ điên, bởi vì không thể nói đạo lý với hắn.

Kho hàng bên cạnh nhà ga, anh ngẩng đầu, nheo lại hai mắt nguy hiểm của mình, sau đó đi vào, mặc kệ bên trong có bao nhiêu nguy hiểm. Con gái anh, anh nhất định cứu.

Bên trong kho hàng không bật đèn, cũng không có chút ánh sáng nào. Sở Luật bước về phía trước dựa theo trực giác của mình, bởi vì bốn phía không khí không lưu thông cho nên bên trong thập phần khó chịu, thêm mùi ẩm mốc bốc lên khó chịu. Không khí hắc ám như vậy khiến con người cảm giác được một loại áp lực khổ sở.

Sở Luật đột nhiên dừng bước, bởi vì cách đó không xa có âm thanh truyền tới.

‘Bốp, bốp, bốp…’ Một trận vỗ tay không ngừng truyền đến, kho hàng u ám tức khắc bừng sáng, ánh đèn cực lớn truyền đến, bị ánh sáng mãnh liệt kích thích Sở Luật nhắm hai mắt lại, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào thích ứng được với ánh sáng chói này.

“Sở tiên sinh thật đúng là tới rồi, không hổ là Sở Luật.” Tiếng vỗ tay dừng lại, âm thanh không giống như trong điện thoại, hiển nhiên người này đã chuẩn bị kỹ, ngay cả âm thanh cũng được làm biến đổi.

“Con gái ta đâu?” Sở Luật đứng thẳng thân mình, nhìn chằm chằm người đàn ông lùn có đôi mắt âm trầm trước mặt, ở trong trí nhớ anh dường như không đắc tội với ai như vậy, đương nhiên trong trí nhớ cũng không nhớ được ai có khuôn mặt như vậy.

“Con gái ngươi?” Người đàn ông lùn đột nhiên cười quái dị, “Con gái ngươi ở nơi nào, đương nhiên nên hỏi vợ ngươi, không đúng, là vợ trước mới đúng. Đây là chủ ý của cô ta, cho nên đừng xem thường phụ nữ, phụ nữ đã tàn nhẫn sẽ tàn nhẫn hơn đàn ông nhiều.”

Vợ trước? Sắc mặt Sợ Luật đột biên biến lãnh, môi mím lại không kẽ hở. Lý Mạn Ni đi ra từ trong bóng tối, mà tay cô ta còn đang cầm chặt tay Tiểu Vũ Điểm. Tóc Tiểu Vũ Điểm rối loạn, khuôn mặt nhỏ đáng thương còn có vết bàn tay rõ ràng, đôi mắt bé hồng hồng, lúc này lại dũng cảm không có khóc.

Bé sụt sịt cái mũi của mình, mẹ đã nói, Tiểu Vũ Điểm là một đứa trẻ dũng cảm, cho nên bé không khóc, bé tuyệt đối sẽ không khóc. Chỉ là lúc bé ra tới, thấy được Sở Luật, nước mắt lại cực nhanh rơi xuống dưới. Bé không muốn khóc, chỉ là bé thật sự đã khóc, bé nhớ mẹ, bé nhớ ba, bé cũng bị đau nữa.

Miệng đứa bé giật giật, không biết con đang muốn nói gì, mà Sở Luật vừa thấy bộ dáng này của con gái, lòng đau muốn bệnh. Anh ngẩng đầu, ánh mắt u tối nhìn thẳng về phía Lý Mạn Ni.

“Lý Mạn Ni, cô có chuyện gì có thể nhắm vào tôi, ra tay với một đứa bé ba tuổi, cô còn có lương tri không?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx