sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 666

Chương 666: Dưa hấu

Sở Luật bước chân nhanh hơn nhiều, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, muốn dùng độ ấm của mình khiến tay cô ấm hơn một chút, cô quá nôn nóng.

“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm vừa thấy Hạ Nhược Tâm đến, vội vàng tủi thân tụt xuống chân Đỗ Tĩnh Đường, chạy tới ôm lấy chân Hạ Nhược Tâm. Bé ngẩng mặt nhìn Hạ Nhược Tâm, vẫn khóc nấc lên, khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, đôi mắt còn đỏ hơn mắt thỏ.

Hạ Nhược Tâm vội vàng bế con gái lên, tay đặt lên mái tóc ngắn ngủn của Tiểu Vũ Điểm, hiện tại nhìn lại quả thật giống quả dưa hấu, tóc con gái cô đâu, thật vất vả mới mọc được ít tóc sao đã lại không còn.

“Tĩnh Đường, rốt cuộc chuyện như thế nào?” Nhiệt độ thân thể Sở Luật tuy là cao, nhưng âm thanh lại lạnh lẽo. "Con gái anh sao lại khóc thương tâm như vậy, cậu rốt cuộc đã làm gì với bé?"

Sở Luật chìa ra gương mặt lạnh băng làm Đỗ Tĩnh Được thật sự cảm thấy mình rất oan uổng, chỉ là anh cũng không biết giải thích như thế nào bởi vì đúng thật do anh làm tiểu công chúa khóc, hơn nữa lại khóc nức nở thương tâm như vậy.

“Em cũng không biết nữa,” Anh sờ sờ cái mũi của mình: “Em chỉ mang cháu đi cắt một chút tóc, ban đầu bé rất ngoan mà đột nhiên lại khóc to không ngừng.” Mà tới tận bây giờ anh vẫn chưa biết rõ cháu khóc vì nguyên nhân gì.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về con gái, tay xoa xoa mái tóc ngắn ngủn của Tiểu Vũ Điểm. “Các anh không quên Tiểu Vũ Điểm từng có bệnh, bé đã phải điều trị bằng hóa chất, cho nên có một thời gian bé không có tóc. Bé rất sợ người khác nhìn được bộ dáng không có tóc của mình, cho nên thời gian đó đều không muốn ra khỏi nha, mỗi lần ra khỏi nhà đều phải đội nón kín bởi vì bé luôn cho rằng người khác sẽ cười bé, sẽ không thích bé.”

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, tuy rằng cô đã tận lưc dỗ dành nhưng chuyện kia vẫn để lại một ký ức không tốt trong lòng bé. Thật ra cô cũng biết Tiểu Vũ Điểm không sợ hãi đầu trọc, mà là sợ hãi bé lại một lần nữa có bệnh.

Đỗ Tĩnh Đường sửng sốt một chút, anh không biết, hơn nữa nói thật, gã thợ cắt tóc kia trình độ thật sự rất kém cỏi, xem đi, đem đầu tóc của tiểu công chúa đều biến thành dưa hấu.

“Hiện tại phải làm sao bây giờ, không thể để bé lại khóc nữa?” Đỗ Tĩnh Đường thực sự không còn sức, sao anh lại làm tiểu công chúa không vui, mà anh lại không có khả năng làm tóc bé xuất hiện trở lại.

Sở Luật liếc mắt nhìn Đỗ Tĩnh Đường trừng mắt làm Đỗ Tĩnh Đường chỉ cúi đầu, cảm giác toàn thân đều không phải quá tự tại.

Hạ Nhược Tâm cũng chỉ có thể không ngừng dỗ con gái, nhưng cô cũng không biết phải làm gì để con không khóc, quãng thời gian đó là ác mộng của cô, cũng là ác mộng của Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm ôm cổ Hạ Nhược Tâm, đã không còn âm thanh khóc, nhưng thân thể nho nhỏ vẫn cứ run rẩy không ngừng, vẫn là đang khóc, mà Hạ Nhược Tâm hiện tại cũng cảm nhận được bả vai mình đã ướt.

Tiểu Vũ Điểm vốn không hay khóc, nhưng nếu bé khóc thật rất khó dỗ. Kỳ thật bé cũng có tính cố chấp, hơn nữa là rất lớn giống ba với mẹ của mình.

“Đến với ba.” Sở Luật độn nhiên duỗi tay ôm đứa bé trong lòng Hạ Nhược Tâm. Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhìn anh một cái, miệng nhỏ thỉnh thoảng bẹp, tay nhỏ cũng đưa ra cầm áo trên ngực anh.

“Đừng sợ, có ba ở đây, ba sẽ làm con thật xinh đẹp.” Tuy rằng con gái anh đầu trọc cũng rất đáng yêu, nhưng chỉ cần bé không thích thì anh là cha dù bất cứ cách nào cũng phải giúp con mới được.

“Đừng lo, anh đã có cách.” Sở Luật ôm chặt đứa bé trong lòng một ít, hướng Hạ Nhược Tâm cười trấn án. Mà cười như vậy thật sự không hay xuất hiện trên người đàn ông lạnh lùng này, anh không thường cười, nhưng mỗi khi cười đều như kèm theo băng đá. Chỉ trừ lúc này có chút sắc mặt không tốt lộ ra thân thể mệt mỏi bất kham.

Môi Hạ Nhược Tâm hơi giật giật, tầm mắt vẫn không ngừng nhìn Tiểu Vũ Điểm trong ngực Sở Luật. Anh có cách, có cách, thật sự có sao?

“Đừng lo, đi theo anh.” Tay Sở Luật cẩn thận che chở đứa bé trong lòng ngực, mà Tiểu Vũ Điểm đã khóc đến mệt mỏi, khuôn mặt nho nhỏ dán trên ngực anh, có điều lông mi bé vẫn lấp lánh, chỉ cần ngẫu nhiên mở ra hai mắt lại sẽ rơi xuống hai giọt nước mắt.

Bé không phải dưa hấu, bé phải làm Tiểu Vũ Điểm, bé không muốn sinh bệnh, không muốn đau.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không muốn đầu trọc, không muốn đau.” Âm thanh mềm mại truyền đến, bé khóc tới mệt nên âm thanh đều mang theo một chút khàn khàn. Sở Luật đi chậm một chút, hỏi Hạ Nhược Tâm vẫn luôn đi phía sau:

“Lúc ấy bé rất đau sao?” (xịt, dịch tới đây muốn chửi. Ung thư đấy, phải ghép tủy đấy mà còn phải hỏi câu này.)

Hạ Nhược Tâm sửng sốt một chút, sau đó khẽ nhấp môi: “Đúng vậy, bé rất đau. Mỗi ngày đều phải tiêm, bởi vì quá nhỏ, mạch máu cực khó tìm, có khi phải châm vài lần mới có thể tìm được mạch máu. Mỗi lần trị liêu xong bé đều không ăn được gì, ăn cái gì nôn ra cái nấy, bé chẳng những nôn mà còn rất sợ hãi.”

“Thật xin lỗi…” Sở Luật càng ôm chặt con gái trong lòng, đều do anh không tốt. Lúc ấy cô vất vả muốn cứu con gái như vậy còn anh làm cái gì, anh nhục mạ cô, thậm chí vì một cái không phải con cuaranh mà lựa chọn không đi cứu con gái duy nhất của mình.

Anh mặc kệ dẫu có làm gì đều không có cách nào đền bụ được những gì mình đã từng làm, hiện giờ anh có làm nhiều đến mất cũng không cách nào bù đáp được quãng thời gian đó của hai mẹ con.

Đối với người phụ nữ anh không yêu anh lại thương tiếc như vậy, anh cho cô ta mọi thứ, những việc có thể cho anh đều đã cho.

Còn đối với người anh rõ ràng yêu, anh lại tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn tới mức hiện tại anh cũng không dám nhớ lại, chính mình đã dùng đôi tay này làm những gì, anh đã cướp mọi thứ của cô, cái cô có thể mất hay không thể mất anh đều hủy hoại.

Anh không cách nào có thể tha thứ cho mình.

“Lại là câu thật xin lỗi kia,” Hạ Nhược Tâm bế con gái từ lòng anh, “anh không cần nói lại, tôi đều đã nói tôi quên hết rồi.” Cô ôm con gái đi nhanh hơn một chút.

Chính là cô không muốn khiến mình nghĩ lại quá nhiều, càng không muốn để người đàn ông này có những hành động lại ảnh hưởng tới cô một lần nữa, cô chỉ vì con gái mình, chỉ vì Tiểu Vũ Điểm của mình.

Sở Luật cảm nhận được trong lòng không còn con gái, thân thể hơi lung lay một chút. Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đỡ anh, lại cảm nhận được rõ ràng thân thể anh đang nóng, sốt đến dọa người.

“Anh họ. Anh…” Anh vội vàng giữ chặt Sở Luật, hiện tại anh ấy đã có bênh, cũng đã phát sốt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx