Chương 669: Nguyện ý chờ.
"Hắn sẽ không, cũng không dám, không ai dám động tới con gái Sở Luật anh, Tần Lạc là anh đã quen mười mấy năm, nếu không phải tuyệt đối tin tưởng sẽ không có khả năng anh giao con gái cho anh ta." Đỗ Tĩnh Đường gượng cười một tiếng: "Được, coi như em chưa có nói gì, coi như em chưa nói."
Không phải anh ngu ngốc, chỉ là anh quá lo lắng cho tiểu công chúa. Được rồi, cái gì cũng đã nói, anh cứ ngồi đợi là được.
Chỉ là hiện tại mông anh cứ như bị dài quá, không cách nào ngồi yên được.
Cũng không biết là đợi bao lâu, anh có cảm giác mình sắp chờ muốn cào tường, anh thỉnh thoảng sẽ nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, lại là hơn 10 phút đi qua, những tiếng bước chân nhẹ truyền đến, toàn bộ ánh mắt của ba người lúc này đều hướng tới một nơi.
Tần Lạc nắm tay Tiểu Vũ Điểm đi ra, mặc dù mắt Tiểu Vũ Điểm vẫn hồng hồng, nhưng hiện tại hiển nhiên là bé không khóc. Mà mái đầu dưa hấu khó coi vừa rồi của bé đã được Tần Lạc sửa lại những lọn tóc cuốn rất đáng yêu, không dài không ngắn, tô điểm thêm cho khuôn mặt nhỏ xinh đẹp. Tuy rằng tóc vẫn là ngắn, nhưng hiện tại trông rất ngây thơ đáng yêu, so với cái đầu dưa hấu kia đẹp hơn rất nhiều. Hơn nữa hiện tại thấy giống con lai, mái tóc của bé có chút hơi hơi nhuộn thành màu sợi đay nhạt.
“Không cần lo lắng, loại thuốc nhuộm tóc này sẽ không gây tổn thương đối với cơ thể của bé.” Tần Lạc giải thích, đương nhiêu là sợ Sở Luật lo lắng, âm thanh của anh lại tiếp tục: “Màu sẽ theo tóc dài ra trông rất tự nhiên, cũng càng thêm đẹp.” Anh cầm tay Tiểu Vũ Điểm đã tới nơi, sau đó buông lỏng tay của bé.
“Ngoan, bảo bối, tới với mẹ đi.”
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu một cái, chạy tới ôm chặt Hạ Nhược Tâm: “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp không?” Bé nhìn mình ở trong gương, rất giống búp bê, bé rất thích, lại còn có những lọn tóc xoăn nhỏ.
“Rất đẹp.” Hạ Nhược Tâm khen con gái, cười cảm tạ Tần lạc, mà Tần Lạc chỉ hơi nhíu mi: “Cô không cần cảm tạ tôi, bởi vì có người sẽ cho tôi không ít chi phí, tôi có thể mấy tháng không cần lo lắng.”
Anh tùy ý đứng một bên, vươn tay sờ lên cằm mình: “Có đúng không, tổng giám đốc Sở. Lần này quan trọng hơn bốn năm trước, nhớ chuyển tiền tới tài khoản của tôi, thiếu dù chỉ một phân tôi sẽ trực tiếp tìm tới công ty đòi nợ, lúc ấy chớ trách tôi không khách khí.”
Tần Lạc lười biếng híp hai mắt, a, Sở Luật chính là người nhiều tiền, anh có thể đòi hỏi một chút, dù sao rút một sợi lông cũng đủ cho anh ăn một năm…
“Cậu yên tâm, sẽ không thiếu cậu.” Sở Luật đứng lên, tay đút tùi quần, mặc dù chỉ là hành động tùy ý nhưng cũng đầy chất quý phái. Anh nhắm hai mắt mình lại, đột nhiên cảm thấy đầu nặng trịch, anh vội vàng vỗ vỗ vào đầu muốn làm mình tỉnh táo một chút.
Đỗ Tĩnh Đường rất vừa lòng với bề ngoài của Tiểu Vũ Điểm, thật đúng rất giống một đứa con lai, đặc biệt mấy lọn tóc xoăn kia có thể thoải mái thắt nơ con bướm, thắt nguyên đầu cũng được.
“Đỗ Tĩnh Đường, anh cảnh cáo cậu, không được lại động tới đầu tóc Tiểu Vũ Điểm.” Đỗ Tĩnh Đường còn đang suy nghĩ đi đâu, kết quả lại nghe được âm thanh lạnh lùng của Sở Luật, khiến thân thể anh không khỏi cứng đờ. Thật là, anh họ cứ như đi guốc trong bụng anh, sao anh nghĩ cái gì anh ấy đều biết. Quả thật không chịu nổi.
“Tiểu công chúa, tới ôm chú một cái.” Đỗ Tĩnh Đường vươn tay, muốn ôm Tiểu Vũ Điểm. Nhưng Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt, sau đó nhìn anh lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ ôm, không cần chú.”
Bé đem khuôn mặt mình chôn trên ngực Hạ Nhược Tâm, có mẹ ở đây bé không cần ai nữa.
Đỗ Tĩnh Đường lập tức xụ mặt, thật đúng là một tiểu bạch nhãn lang*. Anh thật sự thương bé, nhưng là không thương không được, ai bảo bé đáng yêu như vậy, khiến anh không cách nào cự tuyệt. Tính ra, anh vốn không so được với mẹ người ta.
*bạch nhãn lang: vô tình vô nghĩa, vong ân bội nghĩa.
“Cảm ơn, chúng tôi đi.” Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, tầm mắt cô lướt qua Sở Luật sau đó xoay người rời đi. Thấy lâu một chút cũng vẫn là như thế, chi bằng không nhìn, chi bằng cứ như vậy đi.
“Lúc ấy tôi có cảm giác anh sẽ hối hận, quả nhiên đúng vậy.” Tần Lạc đứng thẳn người mình lên, đi tới Sở Luật. Anh đặt tay lên vai Sở luật, sau đó dùng sức, thân thể Sở Luật hơi lung lay một chút, Tần Lạc lại buông tay mình ra: “Anh thật sự bệnh rồi, quay lại bệnh viện đi thôi. Tôi không muốn mấy ngày nữa lại phải tới lễ viếng của anh.”
Anh nói độc xong nghênh ngang xoay người đi về phía trước. “Anh thất bại chỉ vì mình cố chấp, rõ ràng rất yêu rồi lại cứ nói là hận. Anh thật cứ tự dối gạt mình, trên đời này người ngu ngốc nhiều, anh cũng là trong số đó.”
“Đúng vậy, tôi hối hận, chỉ là không có người cho tôi cơ hội.” Sở Luật chua xót nhếch miệng cười, cơ hội chỉ có một lần, muốn nhiều lần thật là quá khó, thậm chí căn bản không có lần thứ hai.
“Nếu lại cho anh một lần bốn năm, anh sẽ thế nào?” Tần Lạc đột nhiêu dừng chân, một lần bốn năm, phải biết rằng thời gian bốn năm rất dài, rất dài, mà anh ta sẽ làm gì, anh thật sự muốn biết.
“Dốc lòng dốc sức, cho dù là mạng của Sở Luật này. Đừng nói chỉ bốn năm, chính là tám năm, mười sáu năm, thậm chí cả đời đều có thế. Tôi chẳng những nợ cô ấy, cũng nợ chính mình. Tôi nợ cô ấy một con người, cũng nợ chính mình một hạnh phúc.” Sở Luật nắm chặt đôi tay cạnh người, lòng bàn tay đau đớn khiến anh càng thêm tỉnh táo một ít. Mặc kệ là bao nhiêu lâu anh đều nguyện ý chờ, kể cả mấy cả đời này cũng được.
Mà anh chỉ sợ, anh không có cơ hội để chờ. Anh đã nói sẽ không ép cô, như vậy cũng sẽ không dùng biện pháp trước kia, anh sẽ không đi giành lấy mà muốn học sẽ bao dung, sau đó gặp quỷ thành toàn.
“Phải không? Trước nay tôi đều không nghĩ anh sẽ là một gã si tình như vậy. Sở Luật, anh thật đúng khiến tôi mở rộng tầm mắt, có điều, là bạn bè, tôi thật sự hy vọng anh có thể trở về dáng vẻ trước kia, ít nhất anh sẽ cứng rắn, mạnh mẽ.”
Yết hầu Sở Luật hơi đau, anh mạnh mẽ sao? Không, anh có bản lĩnh lớn, thủ đoạn cao minh, nhưng Sở Thị với anh cũng là vô nghĩa, bởi vì anh chỉ là một con người, một người đàn ông bình thường, anh cũng sẽ mệt, cũng sẽ cảm giác được cô đơn. Kết quả là thật sự bên cạnh anh một người đều không có.
Nghĩ tới so sánh với Cao Dật kia, hiển nhiên anh ta hạnh phúc hơn anh rất nhiều.
Ít nhất anh ta có cô ấy.
@by txiuqw4