Chương 675: Bé không sao.
Sở Luật chỉ kéo tay Đỗ Tĩnh Đường: “Lúc bé có bệnh anh đã không cứu bé, bây giờ anh nhất định phải cứu cho dù phải dùng hết màu trong người anh.” Anh quay đầu lại nhìn Hạ Nhược Tâm, mỉm cười trấn an cô.
“Nhược Tâm, anh nhất định sẽ cứu con, em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu.”
Anh nói xong liền đi theo y tá vào. Cửa lại một lần nữa đóng lại, Hạ Nhược tâm đã sớm không còn sức lực ngồi yên trên ghế. Lúc Cao Dật tới Hạ Nhược Tâm vẫn ngồi yên bộ dáng đó, đôi mắt cô không nhúc nhích chỉ vô hồn nhìn về phía trước, chỉ có đôi môi tái nhợt không ngừng run run, dường như đáng nói cái gì cũng dường như chẳng nói gì.
“Nhược tâm…” Anh vội vàng đi tới, ôm chặt lấy Hạ Nhược Tâm đang rất suy sụp.
“Cao Dật, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Toàn thân Tiểu Vũ Điểm đều là máu, em làm cách nào cũng không ngăn được… bé vẫn chảy rất nhiều máu.” Hạ Nhược Tâm nói năng có chút lộn xộn.
“Không có gì, không có gì đâu. Em yên tâm, bác sĩ sẽ cứu con. Con ngoan như vậy sao có thể làm mẹ của bé khóc đâu.” Cao Dật ôm chặt cơ thể không ngừng run rẩy của Hạ Nhược Tâm, đôi mắt cũng đã đỏ muốn bệnh.
Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, thật sự hận không thể vào trong đó, chỉ là anh thật sự không thể. Anh chỉ có thể ngồi ở chỗ này, chăm sóc Hạ Nhược Tâm chờ tin tức của Tiểu Vũ Điểm.
Anh tin Tiểu Vũ Điểm sẽ không việc gì, tuyệt đối sẽ không. Nhiều khổ cực đều đã chịu qua, bệnh cũng đã tốt, bé nhất định sẽ không có việc gì. Bé mới ba tuổi, sinh nhật bốn tuổi còn chưa đến, bé còn quá nhỏ, thật sự quá nhỏ, hơn nữa anh cùng Hạ Nhược Tâm sắp kết hôn, bé sẽ cầm váy cho mẹ, nếu không có bé ai sẽ cầm váy đây.
“Tiểu Vũ Điểm…” Môi Hạ Nhược Tâm run rẩy không ngừng.
Lúc này ở bên trong phòng cấp cứu, sắc mặt Sở Luật đã trắng bệch, trên trán anh cũng toát ra từng giọt mồ hôi to.
“Tiên sinh, không thể truyền nữa, nếu không thân thể của anh sẽ không chịu nổi.” Y tá có chút khó xử nói, nhìn dáng vẻ của anh, nếu tiếp tục lấy máu một lát nữa có lẽ anh sẽ bất tỉnh, có điều đứa bé vẫn cần máu, thật sự cần máu.
“Không sao, lấy đi.” Sở Luật ngồi ngay ngắn lại, vươn cánh tay mình. Một lần anh đã không cho con gái tủy, lúc này anh sẽ cho con gái máu. Anh chưa từng đau con, chưa từng yêu con, cũng không cứu con, lần này anh nhất định phải cứu, chẳng sợ rút có thể hết máu của anh.
“Cứu con gái tôi, chỉ cần cứu bé.” Âm thanh Sở Luật khàn khàn truyền tới, thân thể anh thật sự chưa tốt, cho nên hiện tại ngay cả nói một câu cũng rất khó khăn.
Y tá do dự một chút, cuối cùng vẫn kéo tay anh. Sở Luật nhìn dòng máu ấm áp của mình chảy ra, anh mím chặt làm trầy cả da trên môi, nhưng lại cảm thấy một chút ấm áp.
Anh cuối cùng cũng có thể làm điều gì đó cho con gái.
Anh dùng sức bấm ngón tay thật chặt vào lòng bàn tay mình, làm chính mình không bị ngất đi. Anh nhất định phải cố gắng tỉnh táo, nhất định phải biết con gái bình an mới được. Cho nên anh không thể cứ như vậy ngã xuống, anh là một người cha, anh phải vì con gái tranh thủ một tia hy vọng sống.
Lại thêm một túi máu, môi anh đã không còn bất cứ màu hồng nào, mà mặt anh cũng là một mảng gần như xám trắng. Anh ngồi đó cố gắng mở to hai mắt, không cho mình mất đi ý thức.
“Tiên sinh, không sao rồi, con gái anh phẫu thuật thành công, bé sẽ không chết, anh yên tâm.” Hộ sĩ chạy tới trước Sở Luật nói, biết Sở Luật muốn biết điều gì, vừa nghe bác sĩ nói đứa bé không có việc gì, cô liền chạy lại đây ngay, mà lúc này Sở Luận vẫn mở to hai mắt, cô liền biết, anh vẫn đang cố gắng.
“Không có việc gì…” Môi Sở Luật giật giật, khóe môi vô lực giương lên, cuối cùng nhắm lại đôi mắt cực kỳ mệt mỏi. Con không có việc gì, thật sự không có chuyện, anh có thể yên tâm.
Hai tay anh chậm rãi thả xuống, ngón tay cũng buông xuôi, y tá phát hiện trong lòng bàn tay vết bấm sâu đậm.
Cửa phòng cấp cứu được mở ra, Cao Dật cùng Hạ Nhược Tâm đứng lên, mà Hạ Nhược Tâm thậm chí đã không còn cảm giác được một chút sức lực của bản thân, chân cô đều đã mềm, hiện tại không cách nào chống đỡ được thân thể của cô.
“Mọi người yên tâm, đứa bé ổn rồi. Nhưng cần nằm viện theo dõi thêm. Còn cha đứa bé, anh ấy đã truyền quá nhiều máu, hiện tại đã ngất đi.”
Bác sĩ nói xong, từ bên trong đẩy ra hai giường bệnh, một cái là Tiểu Vũ Điểm, một cái là Sở Luật.
“Bọn họ đều không sao chứ?” Đỗ Tĩnh Đường không yên tâm hỏi lại một câu.
Bác sĩ lắc đầu, “Không có việc gì. Đứa bé thật may mắn, tuy rằng nhìn như bị thương nặng, kỳ thật chỉ là đâm bị thương ở đầu, cũng không tổn thương tới đầu óc, chỉ là mất rất nhiều máu. Cả người lớn lẫn trẻ em đều không có việc gì, chỉ yêu cầu tĩnh dưỡng thật tốt.”
Chỉ là… ông nhìn về phía đứa bé, tuy nói rằng không bị thương đến đầu óc, nhưng dù sao cũng bị đụng vào đầu, nói không chừng sẽ có di chứng. Chuyện này bọn họ tiện giờ không dám chắc chắn, chỉ có thể chờ đứa bé tỉnh lại mới có thể xác định, nhưng chắc không có vấn đề gì lớn.
Hạ Nhược Tâm vội vàng chạy tới: “Sao khuôn mặt bé vẫn trắng như vậy, bé cũng chưa tỉnh lại?”
“Nhược Tâm, đã không sao rồi. Tiểu Vũ Điểm mệt, con chỉ đang ngủ mà thôi, chờ ngủ đủ sẽ tỉnh lại.”
Cao Dật ôm Hạ Nhược tâm vào lòng, đôi mắt anh từ trên người Tiểu Vũ Điểm, sau có chút phức tạp nhìn tới khuôn mặt vô cùng kiên nghị, đôi mắt người đàn ông vẫn có nếp gấp thật sâu, thoạt nhìn vẫn chưa thả lỏng.
Anh nhấp một chút môi của mình, quay đầu lại vỗ vỗ bả vai Hạ Nhược Tâm, làm cô có thể thả lỏng một ít.
@by txiuqw4