sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 762

Chương 762: Thật không đi.

Bởi vì con gái anh vẫn luôn nhìn anh, nói nhìn anh nhưng sự thật là bé đang tò mò chiếc xe của anh. Nhưng cứ tính như vậy thì anh cũng rất nguyện ý làm thân thể mình đau.

“Tiểu Vũ Điểm, lại đây tắm rửa.” Hạ Nhược Tâm bước từ phòng tắm đi ra, cô đã pha nước ấm, hai mẹ con cô hiện tại thực rất muốn tắm, như thế thì buổi tối mới có thể ngủ ngon được.

“Dạ.” Kéo cửa sổ ra, Tiểu Vũ Điểm lại nhìn thoáng qua phía bên kia cửa sổ, cuối cùng đi theo Hạ Nhược Tâm vào phòng tắm, nửa giờ sau lại được Hạ Nhược Tâm ôm ra, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh cũng đã nhuốm đầy vẻ mệt mỏi.

“Mẹ, mẹ nói chiếc xe kia sẽ đi chưa?” Tiểu Vũ Điểm vẫn nhớ kỹ chiếc xe bên ngoài, bé đem khuôn mặt của mình hướng ra cửa sổ, bàn tay nhỏ bé bắt lấy tóc của mẹ, Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt một chút, nhưng hai tay kia vẫn dùng khăn lông nhẹ nhàng đem tóc của của con gái lau khô.

“Chiếc xe kia đi rồi, chút nữa mẹ sẽ dạy con viết chữ.” Cô hơi nhấp môi một chút, kì thật là cô đang lừa con bé, cô không nghe được âm thanh của tiếng động cơ, nên hiển nhiên chiếc xe kia hiện tại có thể vẫn còn dừng ở đó.

Sở Luật, môi cô khẽ nhúc nhích một chút, trong lòng đột nhiên có một chút chua xót, không biết là vì quá khứ của cô hay là vì hiện tại của anh.

Sắc trời dường như lại càng đen, Hạ Nhược Tâm đứng lên, Tiểu Vũ Điểm bên kia đang ghé vào giường ngoan ngoãn tập viết chữ, từng nét bút viết rất nghiêm túc. Hiện tại cũng đang băn khoăn không biết có nên đưa bé đi nhà trẻ hay không, nghĩ đi nghĩ lại thì lại khiến cô ngẩn ra một chút.

Chỉ là, đi nhà trẻ ở nước ngoài mới vừa thích ứng thì lại thay đổi, cũng không biết con bé có thích ứng được không.

Từ từ rồi tính sau, cô cầm hành lý của mình, mở ra, bên trong là quần áo của cô và Tiểu Vũ Điểm. Tuy không phải nhiều nhưng đó là toàn bộ những gì cô có, những thứ khác cô cũng không mang về, còn có cái vòng cổ trân châu vẫn để trong hộp, cô cầm ra nhưng  lại cảm giác hình như nó nặng hơn lúc trước, có thể là bởi vì lòng cô cũng đang nặng hơn đi.

Cô kéo ra một ngăn kéo, đem chiếc hộp bỏ vào bên trong, rồi cầm lấy quần áo của mình, tay kia mở ra chiếc tủ quần áo đơn sơ, chỉ là mắt cô bỗng nhiên mở to hơn một ít. Bởi vì, bên trong treo đầy quần áo của đàn ông, chỉ nhìn thôi cũng đoán ra được, anh đã ở đây một thời gian rất dài.

Cô đứng ngây tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết xử lý như thế nào với đống quần áo này, cô muốn đem quần áo đưa lại cho anh, chỉ là không biết nên làm thế nào, trực tiếp từ trên của sổ ném thẳng xuống, xin lỗi, cô thật sự làm không được.

Cô quay đầu lại, chú ý tới hai chiếc chìa khóa đặt trên bàn. Cô còn không có quên, phòng này kì thật là của anh ta thuê, hoặc là chính anh ta là người mua nó. Cô do dự một lúc rồi đem quần áo của mình treo ở bên trong, cũng treo lên quần áo của Tiểu Vũ Điểm. Bởi vì có thêm quần áo của hai người nữa, hiển nhiên nơi này lại trở nên rất chật chội, nhưng bây giờ nó lại giống một tủ quần áo gia đình hơn.

Cô vội vàng dập tắt ý nghĩ đó của mình, đóng cửa tủ lại, gia đình cô chỉ có mình cô và Tiểu Vũ Điểm, mọi thứ trước giờ đều rất tốt.

Đi tới phía trước cửa sổ, cô kéo bức màn ra, quả nhiên, chiếc xe kia vẫn dừng ở đó, cũng giống như tính cách của người đó, vẫn cứ là một thân màu đen như thế, đến chiếc xe cũng vậy, anh tựa hồ rất thích màu đen, có thể là bởi vì anh vẫn luôn rất thích loại màu sắc ảm đạm này.

Khép lại cửa sổ, cô nằm xuống, sau đó bật đèn ngủ lên, Tiểu Vũ Điểm xoa nhẹ hai mắt của mình.

“Mệt không?” Cô kéo nhẹ hai tay của con gái xuống, thói quen như vậy thật sự không tốt.

“Dạ, Tiểu Vũ Điểm mệt.” Bởi vì mới từ máy bay xuống, lại cùng Hạ Nhược Tâm đi đường một đoạn đường rất lâu, tuy đã ngủ được một chút nhưng bé vẫn rất mệt. Trẻ nhỏ vốn dĩ cũng không có mấy sức lực, có lẽ bé phải ngủ thật lâu mới khỏe khoắn trở lại được.

“Vậy đi ngủ thôi.” Hạ Nhược Tâm đem con gái ôm vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ về bảo bối của mình.

“Mẹ, búp bê.” Thanh âm buồn ngủ của bé truyền đến, vẫn cứ không búp bê nhỏ của mình.

Hạ Nhược Tâm tìm được búp bê, sau đó đặt vào trong lồng ngực của bé, lúc này, Tiểu Vũ Điểm mới có thể an tâm ngủ. Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về bảo bối trong lòng, trong mắt lại có thêm một tia mông lung bất định.

Không tự chủ được, tầm mắt cô hướng ra ngoài của sổ, ngoài ý muốn lòng cô đột nhiên lại có cảm giác an tâm lạ. Cô cũng không biết đến, cái an tâm đó chỉ bởi vì chiếc xe kia vẫn đậu ở đó, chưa bao giờ đi hay là bởi vì người kia.

Tắt đèn, mọi thanh âm dường như trở nên an tĩnh đi rất nhiều, chiếc giường cô nằm cũng không lớn lắm, Hạ Nhược Tâm ôm con gái trong ngực, tựa hai khuôn mặt lại gần nhau, kỳ thật đây cũng có thể nói là một loại hạnh phúc.

Sở Luật nhìn căn phòng bây giờ đã không còn ánh đèn, trong bóng đêm anh chỉ có thể thấy một chút bóng dáng.

Ngủ ngon, Nhược Tâm, còn có, Tiểu Vũ Điểm, con gái ngoan của ba, chúc con có mơ những giấc mơ thật đẹp. Anh tự nhủ, nhưng cũng chỉ có anh mới có thể nghe được thanh âm đó, anh dựa lui phía sau ghế, dạ dày thỉnhthoảng lại truyền đến những tiếng co rút, cảm giác đói làm anh cảm thấy không thoải mái, anh nhắm hai mắt lại, lấy hai tay đặt lên ấn đường xoa nhẹ, xem ra lúc này anh nhịn cũng có bao nhiêu thống khổ.

Chiếc xe dừng tại đó cả một đêm, vẫn không rời đi, nhưng cũng không có người biết rằng người trong xe cũng ngồi ở đó một đêm.

Ánh nắng chiếu lên mặt của Sở Luật, anh lấy tay ngăn lại không quá thích ứng với ánh sáng, mở đôi mắt có chút chua xót, Sở Luật lộ ra một khuôn mặt không giống bình thường, dường như trên mặt lại có thêm vài nếp nhợt nhạt.

Anh nhìn đồng hồ, trước kia giờ này anh đã đi làm rồi, nhìn thoáng qua cánh cửa vẫn đóng chặt phía bên kia, anh khởi động xe. Anh cần phải làm việc, anh tin hai mẹ con cô sẽ ở chỗ này, bởi vì đây mới chính là gia đình của các cô, cũng vì Nhược Tâm rất yêu quý con mình cho nên cô sẽ không để con mình chịu khổ, nơi này rất quen thuộc với cô nên cô sẽ không nghĩ tới chuyển thay đổi.

Tiếng động cơ xe làm Hạ Nhược Tâm kinh ngạc, Tiểu Vũ Điểm trở mình một chút, thân hình giống như một con tép. Hạ Nhược Tâm đem chăn đắp lại lên người bé sau đó đi xuống, có thể hôm qua rất mệt nên đêm qua cô ngủ rất ngon. Thật lâu rồi cô chưa có cảm giác ngủ một mạch tới sáng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx