sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thiên cung trọng tài viện.

Nóc nhà của Lỗ Ban bị cục đá to của Dương tiễn đập vỡ một lỗ to, vốn cần phải giữ lại hiện trường, nhưng dự báo thời tiết nói, tối nay có mưa rào, bây giờ chờ đợi không kịp nữa, Lỗ Ban quyết định hỏa tốc sửa chữa.

Sửa nhà làm nhà là trò chơi sở trường của Lỗ Ban, chú ấy leo lên nóc nhà sửa vá lại lỗ thủng.

Đầu của Tiểu Năng băng bó, đã không còn đau đầu nữa.

Nó cũng đến giúp, hướng về Tiểu Thánh đang đứng trên thang chuyển đưa miếng ngói.

Sau khi sửa xong nhà, mỗi người ai về nhà nấy.

Đã nhiều ngày trôi qua rồi.

Tiểu Năng vết thương đã không còn cảm giác đau, nó chạy như một làn gió đến hỏi Tiểu Thánh: “Tiểu Thánh anh có nhớ không, ngày hôm nay là ngày trọng tài viện mở họp phải không?”

“Đương nhiên là nhớ, chúng ta đi tìm Dương Tiễn đi.”

Trọng tài viện họp bắt buộc 5 vị viện sĩ đều đến đủ. Lý Thiên Vương là viện trưởng, chủ trì cuộc họp, bốn vị kia là Hằng Nga, Xích Cước Đại Tiên, Trấn Nguyên Tử, Thiết Quải Lý.

Dương Tiễn lại bắt đầu nãy ra ý xấu, mắt đảo vòng vòng, suy nghĩ nói: “ta phải nghĩ cách để cho 5 người họ thiếu 1…..”

Trước tiên chú ý đánh vào ai đây? Đúng rồi, tìm Hằng Nga, Hằng Nga là nữ, tóc dài, kiến thức ngắn.

Ông ta cỡi mây bay về Nguyệt cung.

Dưới cây Nguyệt Quế, Thỏ Ngọc óng ánh trong suốt nhìn thấy Dương Tiễn bổng nhiên xông vào, ngừng cảm giác kinh ngạc.

Nó vội vàng nhảy đi, đi đến báo cho Hằng Nga.

Dương Tiễn nhìn thấy Hằng Nga, nói như thật: “Hằng Nga tiên tử, cho em biết một chuyện tày trời, anh nghe nói ngày mai Thiên Cẩu sẽ đến ăn mặt trăng đấy.”

“Ơ, có việc này sao?” Hằng Nga rất cảm thấy kinh ngạc, quả nhiên đã tin rồi, “may mà có anh kịp thời cho biết tin, nếu không thì, hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi____Thế thì ngày mai không thể đi dự họp trọng tài viện rồi.”

Lỗ Ban, Chức Nữ, Tiểu Thánh, Tiểu Năng đứng ở bên ngoài Thiên Vương phủ, kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi quyết định sau cùng.

Họ chờ, chờ, chờ đến không còn bình tĩnh nữa. Tiểu Thánh oán trách nói: “cuộc họp này họp từ sáng đến tối, sao vẫn chưa họp xong vậy cà?”

“Chúng ta đi hỏi xem.” Tiểu Năng nói.

Tiểu Thánh liền cùng Tiểu Năng xông vào Thiên Vương phủ, tìm viện trưởng Lý Thiên Vương,

Lý Thiên Vương đang giở thói quan liêu: “việc này mà…..việc này a…….ư……ha……ừ……ô……hết cách rồi…….Hằng Nga vắng mặt…..đành phải lần sau triệu tập lại…….”

Lại trãi qua một khoảng thời gian.

Sắp đến ngày mở phiên tòa rồi, Dương Tiễn liền đi tìm Trấn Nguyên Tử.

Trấn Nguyên Tử làm dáng đạo sĩ đang ngồi dưới gốc cây già, tay cầm <<Đạo Đức Kinh>>, khép lại mí mắt, miệng lẩm nhẩm đọc.

Dương Tiễn còn đang ở trong bầu trời, thì đã nghe tiếng nói: “Nhị Lang Thần, ông đến đây có việc gì?”

Dương Tiễn giật mình, trong lòng nghĩ, Trấn Nguyên Tử này đạo pháp cao thâm, quả nhiên tài giỏi, xa thế này đã biết là Dương Tiễn ta đã đến rồi sao? Liền vội vàng nhảy xuống đám mây, cong lưng chấp tay vái chào, nhã nhặn nói:

“Tiên đảo Ngó Sen đang tổ chức “Kỳ hoa dị quả đại giang triễn”, nhân sâm quả của người là bảo bối tốt, trên trời ít có, nhân gian tuyệt đối không có, nếu như có thể tham gia triễn lãm, sẽ định đoạt được giải thưởng lớn, để hoạt động lần này càng thêm nhiều chói lọi……”

Thế là, Trấn Nguyên Tử đến chổ Lý Thiên Vương xin phép. Cỡi mây, bê một đĩa nhân sâm quả, vội vàng đến Tiên đảo Ngó Sen tham gia triễn lảm.

Từ xa xa nhìn thấy tiên đảo trong biển………

Không ngờ, trên đảo đang cữ hành là một cuộc triễn lảm thư họa. Trong phòng triễn lảm đang treo một số tranh hoa quả, một số người qua qua lại lại, chỉ chỉ trỏ trỏ, bình đầu luận chân.

Trấn Nguyên Tử quá cảm thấy bất ngờ, trái cây trong đĩa cũng lăn rơi xuống.

Lại một lần nữa, trọng tài viện mở hội nghị bàn tròn, xung quanh bàn đang ngồi Lý Thiên Vương, Hằng Nga, Trấn Nguyên Tử và Xích Cước Đại Tiên, một cái ghế còn đang trống, thiếu mất Thiết Quải Lý.

Thiết Quải Lý còn đang cỡi con lừa nhỏ, vai đeo hồ lô, đang vân du xuống dưới.

Ông ta vừa uống rượu “ừng ực ừng ực”, vừa nói một mình một cách vui rộn rã:

“Nhị Lang Thần Dương Tiễn, nói với ta, Tây Ngưu Hạ Châu đang tổ chức “lễ hội văn hóa tửu”, tôi biết ông thích rượu, nhất định không thể bỏ lỡ…..”

Đến Tây Ngưu Hạ Châu, quả nhiên nơi đây đang tổ chức “Lễ hội văn hóa tửu”.

Đáng tiếc Dương Tiễn nói thiếu đi một chữ lại nói dư ra hai chữ, theo cách nói chuẩn xác, cần phải nói là___ “Lễ hội bia”. Uống bia, đều là những người phương Tây, có một người đàn ông mắt xanh, mũi cao, đem đến một ly bia to cho lão Thiết.

“Cái gì? Bồi rượu?” Thiết Quải Lý nghe cả buổi cũng nghe không rõ, “tôi không biết bồi rượu, tôi uống rượu cũng không cần ngươi bồi……”

“Ông_____nghe____sai____rồi!” Người đàn ông đó làm điệu làm bộ nói: “không phải bồi rượu, là bia. Bia cũng là một loại rượu, bọt và chất dinh dưỡng phong phú như nhau, mùi vị như nước cơm vậy hợp khẩu vị, đừng khách sáo, làm một ly nhé!”

Thiết Quải Lý vội vàng quay người bỏ đi:

“Ta không uống bia, trước giờ ta chỉ uống rượu!”

Lại một lần nữa, trọng tài viện họp vào buổi tối. Dương Tiễn châu mày, để tâm đến, trước thời gian đã định tặng cho Xích Cước đại tiên một tấm vé khiêu vũ.

Đại tiên hăm hở chạy đi chạy xô.

Phòng ca múa “Mộng Tây Thiên”, chữ “Múa” to to do các ngôi sao xếp thành, trong cảnh đêm mê người, đang nhấp nháy ánh sáng thâu đêm mê hoặc.

Đại Tiên cầm vé đi vào sân khấu.

Không ngờ vệ sỹ giữ cửa ông ta chặn lại ở bên ngoài:

“Xích Cước không thể vào trong, thật không văn minh!”

Cư như thế, một bên đẩy, một bên kéo, Thiên cung trọng tài viện 5 vị viện sỹ sao mà cũng triệu tập không đủ.

Một hôm, Lỗ Ban chạy đến kể khổ với Tiểu Thánh, Tiểu Năng:

“ Trọng tài viện vẫn như cũ chưa họp được, nhưng đồ vật từ tầng trời thứ 7 vẫn rơi xuống một cách không ngừng!”

“Việc này phải làm sao?” Tiểu Năng nói.

“Tôi đã có cách,” Tiểu Thánh kéo Tiểu Năng đi, quay đầu lại nói với Lỗ Ban, “chúng cháu đi đến chổ tứ đại kim cương, thay chú mượn Ma Lễ Hồng cây dù.”

Tứ đại kim cương ở tại tầng trời thứ 4.

Tiểu Thánh và Tiểu Năng lái mây hạ xuống, thì thấy Ma Lễ Thanh cầm kiếm, Ma Lễ Hồng cầm dù, Ma Lễ Thọ cầm rắn đang nghe Ma Lễ Hải gãy đàn tỳ bà.

Sau khi đàn xong bản <>, tứ đại kim cương nghe hai bạn nhỏ nói, nổi giận đùng đùng.

“Việc không thuộc về mình, Lý Thiên Vương không thể lo lắng được.” Ma Lễ Hải đặt cây đàn tỳ bà xuống, “lần trước ông ta nói tôi gãy đàn gây ồn đến ông ta, ngày hôm sau đã phạt tiền tôi rồi!”

“Được, ta đưa dù cho cháu mượn.” Ma Lễ Hồng đưa cây dù qua, “tạm thời trước tiên chống đở một trận.”

Tiểu Năng liền giương dù, cùng Tiểu Thánh cùng nhau trở về.

“Hừ, phải để cho Lý Thiên Vương nôn nóng lên mới được….” Tiểu Thánh vừa đi vừa suy nghĩ.

Cây dù của Ma Lễ Hồng đúng là dù báu, có thể biến to, mà còn đao thương bất nhập. Cây dù đó xòe ra, che kín căn nhà của Lỗ Ban, chén vở, bình vở, võ chuối, bóng đèn v. v….ở phía trên rơi xuống đều bị chặn lại cả.

Dưới cây dù, Lỗ Ban hướng về Tiểu Thánh, Tiểu Năng giơ ngón tay cái lên.

Bổng nhiên, chỉ nghe một tiếng “ầm”. Tiểu Năng la lên: “wa, lại có đá to rơi xuống rồi!”

May mà có cây dù báu của Ma Lễ Hồng chặn lại, đá to mới không tạo thành tổn thất, lăn về một bên, rơi ở trên đất. Tiểu Thánh chạy đến, ôm lấy cục đá nói với Tiểu Năng:

“Tôi đi cho Lý Thiên Vương hiểu biết.”

“Được!”

Hai người ôm cục đá bay lên không trung, bay đến tầng trời thứ 8, ẩn nấp ở trong mây. Nhìn xuống phía dưới, thấy Lý Thiên Vương đang lau chùi bảo tháp.

Tiểu Thánh, Tiểu Năng cùng đếm “1, 2, 3, buông!” cùng nhau nhẹ tay, chỉ thấy cục đá to đó thẳng góc bay xuống đập về phía Lý Thiên Vương.

Lý Thiên Vương giật mình, bảo tháp rơi khỏi tay.

Cục đá to đó không chếch về bên nào, đập trúng vào bảo tháp.

Một tiếng “ầm____”, tháp đã đứt làm đôi.

Tiểu Thánh, Tiểu Năng đứng ở trước mặt Lý Thiên Vương một cách ngang nhiên ngạo nghễ.

Lý Thiên Vương phát hỏa rồi: “là các ngươi làm có phải không? Mau bồi thường bảo tháp cho ta!”

“Bồi thường bao nhiêu?” Tiểu Năng hỏi.

“Căn cứ điều lệ, phải phạt một vạn nguyên bảo.” Lý Thiên Vương là viện trưởng viện trọng tài, đối với việc của mình, nghiệp vụ vẫn là rất thông thuộc, ông ta không cần tìm kiếm, buột miệng nói ra.

“Có điều,” Tiểu Thánh chớp mắt nói, “ông muốn quá ít, phải bồi thường nhiều hơn một chút.”

“Ờ,” Lý Thiên Vương cười, “thằng ngốc nhỏ, thế thì lại tăng thêm gấp 3 lần!”

Thiên cung trọng tài viện lập tức triệu tập họp, tất cả viện sỹ đều không cho phép vắng mặt.

Hằng Nga, Thiết Quải Lý, Xích Cước Đại Tiên, Trấn Nguyên Tử vội vàng chạy đến. Năm viện sỹ quyết định tại chổ, đá rơi xuống tổn hại người phía dưới phạt nặng như nhau.

Lý Thiên Vương hướng về Tiểu Thánh, Tiểu Năng đưa ra giấy phạt.

Tiểu Thánh nói: “Dương Tiễn ở phía trước, cần phải phạt ông ta trước tiên!”

Hằng Nga gật đầu, Thiết Quải Lý giơ tay, Xích Cước Đại Tiên giẩm chân, Trấn Nguyên Tử vỗ tay:

“Có lý, có lý.”

“Phải, phải!”

Dương Tiễn một tay đón lấy giấy phạt một cách ủ rũ, một tay hướng về Tiểu Thánh, Tiểu Năng đưa nguyên bảo.

Họ lại đem số nguyên bảo này đưa cho Lý Thiên Vương.

Lý Thiên Vương bê nguyên bảo cười tít mắt nói với Dương Tiễn: “thật đáng giá, ông lại đến đập tôi một cái nhé!”

Dương Tiễn rất ủ dột: “hừ, cứ phạt thế này, tôi sẽ rất nhanh khuynh gia bại sản rồi!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx