Từ khi thầy trò đi khỏi nước Châu Tử thì bình an vô sự, Thu qua Ðông mãn, đã đến tiết Xuân, bốn thầy trò đương đi, xảy thấy xóm gần gần, nhà cửa tử tế.
Tam Tạng xuống ngựa nói rằng:
- Ðể ta vào nhà ấy hóa trai.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Thầy muốn ăn cơm thì chúng tôi đi hóa trai cũng đặng, lựa phải đi cho nhọc công.
Tam Tạng nói:
- Nói vậy sao phải, bởi mọi khi không thấy nhà ai, nên cậy các người ra sức, nay nhà ở dựa lộ, để ta đi thử một lần.
Bát Giới lấy bình bát đưa ra, Tam Tạng cầm đi ngay vào xóm, qua khỏi cầu đá, bước vào cửa ngõ, thấy bốn nàng lịch sự như tiên đương ngồi thêu đàng trước, ngó vào không thấy đờn ông.
Tam Tạng đứng dựa cội cây mà ẩn mặt, không nghe gà gáy chó sủa chi hết.
Tam Tạng ngẫm nghĩ rằng:
- Nếu xin cơm không đặng mà trở ra, chắc học trò biếm nhẻ, cũng tại mình thày lay mới sanh chuyện khổ lỡ bề phải tính cho xong!
Nghĩ rồi quyết ý đi lần tới nhà mát, thấy ba nàng khác đương ngồi đánh cầu.
Giây lâu Tam Tạng đợi không có đờn ông, túng phải kêu lớn rằng:
- Nữ đàng việt, xin cho bần tăng hóa trai.
Ba nàng ấy ngó thấy, thì vui mừng niềm nỡ.
Bốn nàng thêu cũng chạy ra chào hỏi rằng:
- Chị em tôi không hay mà tiếp nghinh, xin thầy miễn chấp, không dám dưng cơm trước cửa, xin thỉnh vào nhà.
Tam Tạng mừng rỡ khen thầm rằng:
- Ở gần cảnh Phật, nên đàn bà con gái còn trọng việc trai tăng huống chi đờn ông con trai mà không trọng Phật.
Nghĩ rồi bước vào nhà coi lại là động đá, ngồi trên ghế đá lạnh lùng.
Tam Tạng trong lòng lo sợ.
Các nàng ấy cười và hỏi rằng:
- Hòa Thượng núi nào, cần dùng chuyện chi mà phú quyến?
Tam Tạng nói:
- Bần tăng chẳng phải đi phú quyến, thiệt là ở Ðại Ðường, vưng lịnh thiên tử đi thỉnh kinh Tây Phương; nhằm cơn đói lòng, xin một bữa cơm chay, rồi lo đi nữa.
Bảy chị em mừng rỡ nói với nhau rằng:
- Vậy thì thầy là người chơn tu, nên không chịu phú quyến. Thôi, ba người ở đây hầu chuyện với thầy, còn bốn chị em đi nấu cơm lập tức.
Khi ấy bốn chị nọ ra vườn, lấy thịt khô xắt miếng coi như miếng cân, chiên với mỡ người cho sém. Lại lấy óc người ta làm đậu hủ mà dọn; hai món hai mâm! Bưng để trên ghế đá mà nói rằng:
- Bất cập quá nên không đủ đồ chay, xin dọn món ăn lót lòng lấy thảo.
Tam Tạng ngửi hơi tanh ói, liền chắp tay nói rằng:
- Thưa với các cô, tôi ăn chay từ thuở trong bụng mẹ.
Các nàng ấy cười rằng:
- Thầy ôi! Ðó là mì căng với tàu hủ, không phải chay sao!
Tam Tạng niệm Phật nói rằng:
- Nếu tôi ăn đồ chay nầy, thì hết trông đi tới Tây Phương, thỉnh kinh sao đặng! Lời xưa nói: Dưỡng sanh bất như phóng sanh. Nghĩa là nuôi dưỡng không bằng thả, xin cho kiếu ra ngoài.
Vừa xá vừa đứng dậy.
Các nàng ấy cản lại nói rằng:
- Chốn khoái lạc lại không chịu ở còn muốn chạy đi đâu?
Vừa nói vừa áp lại, bắt Tam Tạng trói lại, treo rút lên cao. Rồi chị nào cũng cởi áo ra hết!
Tam Tạng kinh hãi nghĩ rằng:
- Có khi chúng nó cởi áo cho gọn đặng đánh mình chăng? Hay làm cách gì đó.
Xảy thấy bảy nàng bày da bụng có một lỗ giữa lưng, móc trong lỗ ra những dây tờ tròm trèm trứng vịt bủa ra ngăn khắp cả xóm.
Nói về Tôn Hành Giả, Bát Giái, Sa Tăng ở ngoài đường chờ đợi.
Bát Giới cho ngựa ăn cỏ, Sa Tăng giữ gánh đồ.
Còn Tôn Hành Giả tánh liến bân, leo cây nầy, chuyền cây kia, kiếm bông kiếm trái.
Giây phút ngó thấy cả xóm chói ngời.
Tôn Hành Giả kinh hãi, nhảy xuống, nói lớn rằng:
- Không xong, không xong! Thầy bị sự rủi ro lắm. Hai em coi thử vật gì trắng lớp kia cà?
Sa Tăng nói:
- Hồi nảy thiệt là cửa xóm rõ ràng, sao bây giờ trắng phau như tuyết.
Bát Giới nói:
- Chao ôi, Thầy nạp mình cho yêu rồi, chúng ta mau mau tiếp cứu.
Tôn Hành Giả nói:
- Hiền đệ đừng nóng nảy, để Lão Tôn thám thính coi thể nào!
Nói rồi đi riết tới, thấy tơ trắng bằng sợi dây luộc, vấn không biết mấy lớp mà kể, lấy tay mà nhận thì mềm, ướt tay rít như có nhựa!
Tôn Hành Giả ngẫm nghĩ, không biết là vật gì, giá Thiết bảng muốn đập rồi lại nghĩ rằng:
- Ðồ cứng đập mới gãy, đồ mềm đập thì giẹp, lại e động ổ nó ra thì khó lòng nửa, chi bằng hỏi thử căn do.
Nghĩ rồi niệm chú, thâu Thổ Ðịa đến hỏi rằng:
- Chốn nầy là xứ gì? Có yêu nào đó?
Thổ Ðịa tâu rằng:
- Núi nầy là Bàng tư lãnh, có động Bàng tư, trong động có bảy con tinh gái.
Tôn Hành Giả hỏi:
- Thần thông nó ra thể nào?
Thổ Ðịa thưa rằng:
- Tiểu thần bất tài, nên không biết chúng nó hay dở. Song từ đây qua hướng Nam cách ba dặm, có cái suối Trạt cấu, trời sanh suối ấy nước ấm luôn luôn; khi trước bảy nàng tiên thường tắm suối ấy. Kể từ bảy con tinh gái về đây, chiếm cứ suối ấy, bảy vị tiên cô phải nhường cho nó không dám tranh giành, tôi thấy bảy vị tiên cô còn nhịn thua, chắc chúng nó thần thông chẳng thấp.
Tôn Hành Giả hỏi:
- Chúng nó chiếm đoạt cái suối ấy làm chi? .
Thổ Ðịa thưa rằng:
- Chúng nó chiếm cứ suối Trạt cấu, mỗi ngày tắm tại đó ba lần. Bây giờ đúng giờ Ngọ, chúng nó sẽ đến tắm chẳng sai.
Tôn Hành Giả nghe nói, liền cho Thổ Ðịa lui về. Còn mình biến ra con ruồi, đậu trên ngọn cỏ mà đợi.
Giây lâu nghe tiếng ào ào như tằm ăn dâu, tợ biển nổi sóng, không bao lâu dây giăng ngoài cửa mất hết, thấy nhà ở như thường, bảy nàng ấy mở cửa, dắt tay nhau đi ra, coi dung nhan ngộ lắm! Và đi và cười nói, rất đổi có duyên.
Tôn Hành Giả xem thấy cười thầm rằng:
- Hèn chi thầy mình nằng nằng quyết một đi hóa trai cho đặng! Bảy nàng mỹ nữ ấy nếu ăn thịt thầy ta thì không đủ một bữa, bằng để mà dùng chuyện khác, vài ngày cũng chết tươi! Song chưa biết chúng nó tính lẽ nào, phải dò tin mới chắc.
Nghĩ rồi bay lên đậu trên đầu tóc con kia, nghe con nọ nói rằng:
- Các chị ôi! Ðể tắm rồi về làm thịt hòa thượng mập ăn chơi một bữa.
Vừa đi vừa nói chuyện vừa tới cái cửa ngõ có vách tường. Con đầu độc hút gió một tiếng, hai cánh cửa tự nhiên mở ra. Thấy có một cái ao, bề dài mười trượng, bề ngang năm trượng, chừng bốn thước bề sâu, nước trong và ấm. Dựa mé ao có một cái nhà mát, có một cái ghế đá tám chân, lại có hai cái sào sơn đen để giắt quần áo.
Tôn Hành Giả bay lại đậu trên cái sào áo.
Còn bảy nàng ấy bước vào, ban đầu cởi áo giắt lên sào, cười nói với nhau, rồi tuột hết y phục giắt lên một chỗ, đoạn nhảy đùng xuống suối, tắm lội giỡn trửng với nhau! Tôn Hành Giả nghĩ thầm rằng:
- Nếu mình đưa thiết bảng xuống ao mà quậy một hồi, thì bảy mạng không còn một. Song làm anh hùng mà giết lũ nữ nhi thì nhơ danh lắm! Vả lại lời tục nói: Con trai con gái chẳng nên đánh lộn với nhau. Mình là đấng anh hùng mà ăn hiếp con gái thì dở quá! Chi bằng làm một kế mà hại nó bỏ nhà.
Nghĩ rồi hóa ra con ó già, kêu một tiếng lớn, đáp xuống sào, xớt hết quần áo bay về gần tới, hiện hình xách quần áo, và đi và cười.
Bát Giới cười ngất nói rằng:
- Nói vậy thi thầy bị tiệm cầm đồ bắt rồi!
Sa Tăng hỏi:
- Vì cớ nào mà anh rõ như vậy?
Bát Giới nói:
- Vậy chớ người không thấy sư huynh giựt quần áo về đó hay sao?
Tôn Hành Giả nói:
- Ấy là mấy áo của mấy con tinh.
Bát Giới hỏi:
- Mấy con tinh mà nhiều y phục như vậy?
Tôn Hành Giả nói:
- Bởi bảy đứa nên nhiều.
Bát Giới hỏi:
- Anh làm thế làm sao mà lột quần áo chúng nó đặng?
Tôn Hành Giả nói:
- Ðừng có nói xàm! Bởi động Bàng tư có bảy con tinh gái, bắt sống thầy ta. Rồi chúng nó đi tắm tại ao Trạt cấu, hăm tắm rồi về làm thịt thầy. Ta muốn đạp nó cho rồi đời, song sợ hư danh tiếng. Sẳn thấy quần áo chúng nó giắt một chỗ, ta hóa ra con ó, xớt hết bay về đây, báo chúng nó mắc trầm mình dưới ao trở về không đặng, thừa dịp nầy ta vào động mà cứu thầy! Bát Giới nói:
- Anh làm việc lôi thôi cho sanh hậu hoạn. Gặp yêu lại không giết, còn để làm chi? Theo ý tôi, trước giết yêu sau cứu thầy, cũng như làm cỏ thì đào rễ.
Tôn Hành Giả nói:
- Ta không chịu đánh nữ nhơn, người muốn đánh thì đi đánh.
Bát Giới mừng rỡ, hỏi thăm đường đi riết một hơi, thấy bảy con ấy còn mọp dưới suối đương rủa:
- Con ó bất nhơn ác đức lắm, cũng có ngày bị mèo cắn cổ nhai đầu! Nó tha quần áo mà ăn nhậu gì, báo hại chị em ta đi về không đặng! .
Bát Giới nín cười không đặng, liền nói pha lửng rằng:
- Lúc này nóng nực lắm! Xin các cô lấy lòng rộng rãi để bần tăng tắm với cho vui! .
Lũ nữ quái nổi giận mắng rằng:
- Hòa Thượng gì vô lễ vậy nà! Sao đòi tắm với con gái? .
Bát Giới nói trây rằng:
- Nực nội quá chừng không biết lễ nghĩa gì hết!
Nói rồi tuốt quần áo, nhảy đại xuống ao.
Bảy nàng ấy mắc cỡ nổi xung, đồng đánh Bát Giới.
Bát Giới tánh chịu nước hay lắm, liền hóa ra con cá leo, bảy nàng ấy chụp hoài mà bắt không đặng. Ví Ðông thì lội Tây, ví Nam thì lội Bắc, con cá ác nghiệt, cứ thong vào chỗ nhược mà thôi!
Bảy nàng ấy thất kinh, cứ ngồi xếp chè he dưới nước mà thở dốc.
Khi ấy Bát Giới thấy chúng nó mệt quá, thở chẳng ra hơi, Bát Giới mới nhảy lên, hiện nguyên hình, mặc quần áo, vác đinh ba tới mé ao, thấy chúng nó đương cúi mặt ngó chừng và rủa con cá leo thành tinh độc miệng lắm.
Bát Giới hét lớn rằng:
- Sao chúng bay dám nói ta là cá leo thành tinh?
Bảy con ấy kinh khủng hỏi rằng:
- Vậy chớ ngươi là ai đó?
Bát Giới nói:
- Ta là Trư Bát Giới, đệ tử Ðường Tăng. Chúng bây cả gan dám bắt thầy ta mà hăm ăn thịt! Bây hãy ngửa cổ ra đây, đặng ta đập cho lủng sọ.
Bảy con quái nghe nói hãi kinh, đồng quỳ lạy thưa rằng:
- Chúng tôi có mắt không tròng, bắt lầm tôn sư còn treo trong động chớ chưa làm thịt đến ngài, xin thương tình dung mạng, chúng tôi chịu tiền phí lộ, cho sư phụ đi thỉnh kinh.
Bát Giới lắc đầu nói rằng:
- Lời tục ngữ nói rằng:
- Ðã mắc một lần người nói ngọt, dầu ai nói ngọt cũng không nghe.
Ðể ta đập cho rồi đời, đặng đi kẻo trễ.
Nói rồi đập đại, bảy nàng ấy hoảng kinh, hết kể sự hổ thẹn, che tay nhảy lên nhà mát, làm phép bắn tơ trong rún ra, bao Bát Giới kín mít!
Bát Giới ngõ tư bề tối đen không biết đi ngõ nào, bước ít bước bị tơ vưỡng chơn té dập mặt dập mũi! Ði chừng nào té chừng nấy, túng thế nằm vạ mà rên.
Còn bảy nàng ấy cong lưng chạy riết về động, đi ngang trước mặt Tam Tạng, cười hỉ hả với nhau, vào mặc quần áo như cũ. Thâu tơ phép, rồi kêu bảy đứa con nuôi mà bảo rằng:
- Các con ôi! Hồi sớm mai mẹ bắt lầm Ðường Tăng, bị đệ tử nó đón đường làm nhục lắm, thiếu chút nữa tánh mạng không còn! Vậy thì chúng bây ra đánh đuổi nó đi, nếu đuổi đặng nó thì mời cậu mày qua đây nói chuyện.
Bảy đứa con nuôi:
1 Mật phong tinh (con ong mật),
2 Mã mã tinh (con quýt tàu),
3 Lư phong tinh (con ong bầu),
4 Bang miêu tinh (con vịt lửa),
5 Ngưu mã tinh (bò cào vồ),
6 Mật túc tinh (con dệt cưởi),
7 Thanh đình tinh (con chuồn chuồn).
Nguyên trước bảy con tinh ấy đi kiếm ăn, bị mắc lưới bảy con quái. Bảy con quái hăm ăn thịt, bảy con tinh ấy lạy lục xin chịu làm con nuôi nên hàng ngày hái hoa hái trái cây mà nuôi bảy con nữ quái. Nay nghe sai đến thì vưng lịnh ra đi.
Nói về Bát Giới ngó thấy trời sáng, hết những đồ bịt bùng thì mừng rỡ chờ dậy chạy đại, về hỏi Tôn Hành Giả rằng:
- Ðại ca, đầu tôi có sưng, mặt tôi có bầm không anh? .
Tôn Hành Giả nói:
- Làm sao đó? .
Bát Giới nói:
- Tôi bị mấy con quái đó bủa lưới giăng dây, tôi vấp té không biết mấy cái, thiếu chút nữa dập đầu dập óc! Bây giờ chỉ tơ biến mất hết, tôi mới chạy riết về đây.
Sa Tăng nói:
- Thôi rồi, anh gây họa lớn lắm! Chắc là mấy con quái ấy về động hại thầy, phải tiếp cứu cho mau kẻo khốn! .
Tôn Hành Giả nghe nói chạy khan, Bát Giới dắt ngựa tới trước động, thấy bảy con yêu nhỏ, đón trước cầu đá nạt rằng:
- Ðừng tới nữa, có chúng ta ở đây! .
Tôn Hành Giả cười ngất nạt rằng:
- Chúng bây là giống gì, mình cao không đầy ba thước? .
Bảy con quái nhỏ đáp rằng:
- Chúng ta là con nuôi của bảy vị tiên cô, sao ngươi dám khi dể sỉ nhục mẹ ta, đố chạy đâu cho khỏi? .
Nói rồi đánh đấm đánh cú, nhảy cào cào châu chấu một hồi!
Bát Giới đổ quạu vác đinh ba đập đại, bảy con quái nhỏ hiện nguyên hình bay lên hú một tiếng, biến ra trăm ngàn bay tối trời đất, nhứt là ong dữ hơn hết, đánh Bát Giái, Bát Giới thất kinh la lớn rằng:
- Anh ôi, vậy chớ nói đi lấy kinh là dễ lắm! Ai dè con nít ở cõi này có cũng khi mình! Không thèm đánh đâu, nó cứ đầu đánh mãi! Còn thứ chuồn chuồn nó cũng đáp vào mặt mà cắn nữa! .
Tôn Hành Giả nói:
- Không hề gì đâu, ta có phép trị.
Nói rồi bức một nắm lông nhai nhỏ phun lên, hóa bảy thứ ó không biết mấy muôn con mổ một hồi sạch quét. Ba anh em vào động, thấy thầy bị treo đương khóc.
Bát Giới nói:
- Thầy muốn vô đây mà chơi cho vui, hại tôi bị té không biết mấy cái.
Tôn Hành Giả mở thầy xuống hỏi yêu tinh ở đâu?
Tam Tạng nói:
- Bảy đứa trần truồng hồi nãy, chạy sau động kêu con nó, chắc còn nín đàng sau.
Khi ấy ba anh em ra sau vườn kiếm không đặng. Trở ra đỡ thầy lên ngựa và dặn rằng:
- Từ nầy sắp sau thầy đừng hóa trai nữa.
Tam Tạng nói:
- Sau có đói thì chịu chết chẳng hề chịu đi hóa trai.
Bát Giới quơ chà bổi đốt động cháy sạch trơn, rồi thầy trò tìm đường thẳng tới.
@by txiuqw4