sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 26: Kỳ Thật Ta Rất Xấu (2)

Boom 20C nhân ngày 2-9

Dạ Hoa nhìn Long Hạo Thần, hừ một tiếng, "Tiểu tử thúi, đây là lá bài tẩy của ngươi sao."

Long Hạo Thần cúi đầu, "Lão sư, ta..."

Dạ Hoa phất phất tay, nói: "Không cần phải nói, thật ra thì, thời điểm ban đầu Nạp Lan mập mạp để cho ta dạy ngươi, ta đã biết ngươi còn có truyền thừa khác, nếu không há có thể tuổi còn nhỏ mà có tu vi như vậy? Ngươi truyền thừa đến từ phụ thân ngươi?"

Long Hạo Thần gật đầu.

Dạ Hoa vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Không cần nghĩ quá nhiều, ta không có ý trách ngươi. Bất quá, vận khí của ngươi thật sự không tốt lắm, gặp được đối thủ ngũ giai luôn, mặc dù thắng, nhưng bài tẩy cũng bị bại lộ."

Long Hạo Thần nhìn đáy mắt Dạ Hoa toát ra vẻ lo lắng, trong lòng nhất thời nóng lên, để sát vào đến bên tai hắn, dùng thanh âm cực thấp nói vài câu.

Nhất thời hai mắt Dạ Hoa trợn to, vẻ mặt kinh dị nhìn hắn.

Long Hạo Thần hướng hắn gật đầu.

Dạ Hoa lạnh như băng toát ra một tia cười trông khó coi hơn cả khóc, hướng hắn giơ ngón tay cái.

"Lão sư, hỗ trợ Kỵ Sĩ là chuyện gì vậy?" Long Hạo Thần nghi ngờ hỏi.

Dạ Hoa nói: "Lần này coi như ngươi nhặt được tiện nghi, hỗ trợ Kỵ Sĩ tựa như là hỗ trợ chiến sĩ của ma pháp sư, nhưng khác nhau ở chỗ hỗ trợ Kỵ Sĩ có thể nói là người hầu của ngươi, mà không phải đồng bạn. Hắn phát ra lời thề, như vậy, khi ngươi gặp nguy hiểm, hắn vĩnh viễn chỉ có thể chết trước ngươi. Tương đương với tấm chắn sống. Trong quy tắc Liệp Ma đoàn, vốn không cho phép hỗ trợ như vậy tồn tại, nhưng hỗ trợ Kỵ Sĩ lại là ngoại lệ. Nếu như Kỵ Sĩ bản thân là Trừng Giới Kỵ Sĩ, như vậy cho phép có một thủ hộ Kỵ Sĩ hỗ trợ. Bởi vì đối với Liệp Ma đoàn mà nói, thủ hộ Kỵ Sĩ tác dụng quá trọng yếu."

"Chỉ bất quá, cơ hồ không có Kỵ Sĩ nào nguyện ý hỗ trợ làm người khác. Cho nên, ngươi lần này coi như là nhặt được bảo. Ngươi giờ có một gã ngũ giai Kỵ Sĩ, đối với tương lai trong Liệp Ma đoàn có thêm năng lực sinh tồn, đều có được chỗ tốt khổng lồ. Hơn nữa, có thể trước hai mươi lăm tuổi tu luyện tới ngũ giai, sợ rằng lai lịch của hắn cũng không đơn giản."

Long Hạo Thần gãi gãi đầu, nói: "Nhưng tu vi hắn so với ta cao hơn, chưa chắc sẽ phục tùng thì sao."

Dạ Hoa thần bí cười, "Ngươi cũng quá khinh thường lời thề của hỗ trợ Kỵ Sĩ, vô luận hắn kiêu ngạo đến cỡ nào, dưới lời thề, ngươi chính là chủ nhân của hắn. Hắn cho dù trong lòng có không phục, hết thảy cũng chỉ có thể suy nghĩ vì ngươi, phục vụ cho ngươi. Bất quá, trở thành hỗ trợ Kỵ Sĩ của ngươi đối với hắn mà nói cũng có chỗ tốt. Ít nhất hắn có thể đi theo ngươi cùng nhau tiến vào Liệp Ma đoàn. Nếu không, hắn cũng chỉ có thể bị loại bỏ, cả đời không có cách nào tiến vào Liệp Ma đoàn. Về phần năm năm sau, sợ rằng, khi đó hắn cũng chỉ có ngước nhìn lên thành tích của ngươi."

"Lão sư, ta đi về trước, chữa thương đầy đủ, cũng chuẩn bị ngày mai tranh tài cho tốt." Long Hạo Thần không quên mất ước định cùng Thải Nhi, lúc này tranh tài đã kết thúc, trong lòng hắn nhất thời có chút cảm giác quanh co.

Dạ Hoa gật đầu, nói: "Đi đi, bất quá ngươi cũng không cần nóng vội, tranh tài ngày mai không cần tham gia."

"Hả?" Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn hắn.

Bên cạnh Lý Hinh đã cười nói: "Đệ đệ ngốc, đã quên danh ngạch luân không sao? Trừ phi hôm nay nữa có người có thể đánh bại ngũ giai Kỵ Sĩ, nếu không danh ngạch luân không này còn có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ngươi?"

Long Hạo Thần lúc này mới chợt hiểu, đúng a! Mình đánh bại Hàn Vũ, mới có thể đủ đạt được danh ngạch luân không này đi đi.

Nếu như chẳng qua là tranh tài, có lẽ hắn đối với luân không danh ngạch này cũng không cảm thấy hứng thú, bởi vì hắn hi vọng thông qua thực chiến không ngừng để đề cao kinh nghiệm thực chiến của mình cùng với kích thích tiềm năng.

Nhưng mấy ngày gần đây, tình huống lại bất đồng, hắn đã gần tới cánh cửa của linh lực hóa lỏng, hơn nữa đã nghĩ thông suốt lấy tụ thế kỹ năng làm phương thức tu luyện chủ yếu, dưới tình huống như vậy, hắn cần càng nhiều chiến đấu hơn là tĩnh tu.

Ra khỏi Kỵ Sĩ thí luyện tràng, Long Hạo Thần khẩn cấp chạy tới nơi ước định cùng Thải Nhi, rất xa, hắn cũng đã thấy Thải Nhi lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng. Nàng như không có bất kỳ biến hóa, Thanh Trúc trượng trong tay điểm trên mặt đất, lẳng lặng đứng.

Ánh mặt trời rơi trên người nàng, tựa hồ tăng thêm vài phần ấm áp, cũng làm mái tóc tím của nàng thêm vài phần sáng bóng.

"Thải Nhi." Long Hạo Thần kêu một tiếng, chạy tới thật nhanh.

Nghe được thanh âm của hắn, Thải Nhi thân thể hơi lệch, nhưng khi Long Hạo Thần sắp đến gần nàng, thì rõ ràng cảm giác được một cỗ khí tức lạnh lẽo từ trên người nàng phát ra.

"Thải Nhi, ngươi làm sao vậy?" Long Hạo Thần sợ hết hồn, vội vàng dừng bước.

Thải Nhi thanh âm lạnh buốt mà Long Hạo Thần chưa từng nghe qua, "Ngươi bị thương? Là ai đả thương ngươi?" Vừa nói, nàng giơ tay lên, rất tự nhiên bắt được tay Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần vẻ mặt tò mò nói: "Làm sao ngươi biết ta bị thương?"

Thải Nhi nói: "Nghe được. Mặc dù mắt ta không thể thấy, nhưng lực nghe so với người bình thường khá hơn một chút, ngươi trung khí không đủ, rõ ràng là bị thương." Lúc này, lạnh lẽo trên người nàng tản đi vài phần, cũng buông lỏng tay Long Hạo Thần ra.

Long Hạo Thần cười ha hả nói: "Không có gì, ta ở tham gia liên minh Liệp Ma đoàn thi tuyển, hôm nay gặp phải đối thủ rất mạnh, cho nên mới bị vết thương nhẹ, không cần gấp gáp, bất quá ta đã thắng. Đúng rồi, ta còn không có nói qua cho ngươi, ta là một gã Kỵ Sĩ nha. Hôm nay ta biểu hiện thật là tốt, ngày mai tranh tài hẳn là được luân không, cứ như vậy đấu vòng loại ta coi là tiến vào Top 10."

Hướng hắn khe khẽ gật đầu, lạnh lẽo trên người đã hoàn toàn tản đi.

"Đi thôi, ta đưa ngươi trở về." Lần này đổi lại thành Long Hạo Thần chủ động dắt tay nàng, chậm rãi kéo nàng tới chỗ ở của Thải Nhi.

Hai người đi từ từ, vừa tiến vào không khí này, Long Hạo Thần đi vô cùng chậm, giống như hài tử mới vừa học xong bước đi, ánh mặt trời vẩy vào trên người bọn họ, loại cảm giác ấm áp này làm trong lòng trở nên khác thường, trái tim của bọn họ đều có chút không còn bình tĩnh.

Nhưng là, vô luận đi nhanh hay chậm, vẫn phải đến nơi.

Dừng bước lại, nội tâm khác thường của Long Hạo Thần nhất thời thôi thúc, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại được hắn nắm thật có chút không bỏ được mà phải buông ra.

"Đi sớm về nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta lại chờ ngươi." Thải Nhi nhẹ nhàng nói.

"Tốt. Ta nhất định tới sớm một chút, ta ngày mai tranh tài luân không không, có thể chờ ngươi tới trước." Long Hạo Thần vội vàng đáp ứng, hắn sợ nhất nghe được thanh âm Thải Nhi nói không cần hắn nữa.

Lưu luyến không rời buông tay ra, "Ngươi vào đi thôi. Chờ ngươi tiến vào ta lại đi."

Thải Nhi nhưng lắc đầu, nói: "Ta nghe tiếng bước chân rời đi của ngươi, được chứ?"

Không biết tại sao, mỗi khi Long Hạo Thần nhìn vào hai tròng mắt vô thần của nàng, căn bản không cự tuyệt lời của nàng được, "Được rồi, vậy ngươi trở về cũng nên để ý một chút."

"Sau này tranh tài không nên liều mạng như vậy." Thải Nhi đột nhiên nói.

Long Hạo Thần cười ha hả nói: "Không phải là liều mạng, mà là cố gắng. Ta không cố gắng trở nên cường đại, làm sao bảo vệ được ngươi?" Nói xong câu đó, hắn cảm giác rõ ràng được tim mình đập rộn lên, không dám lưu lại nữa, cáo biệt Thải Nhi, vội bước nhanh đi.

Lẳng lặng nghe tiếng bước chân hắn rời đi, Thải Nhi sắc mặt lạnh băng, "Hắn bị thương, may mà bị thương không nặng." Sát ý trên người chợt lóe ra rồi biến mất.

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx