sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 46: Đây Là Cái Ôm Cô Nợ Tôi [1]

Dịch giả: Tinh Vặn

Đỉnh lưng vương tọa là một viên bảo thạch hình tròn màu trắng ngà. Tỏa ra hơi thở bình thản mênh mông, xua tan hoảng sợ và bất an trong lòng các cường giả Lục Đại Thánh Điện. Dường như chỉ cần có nó tại, dù là kẻ nào cũng sẽ không bị thương tổn.

Trên vương tọa rộng lớn là hoa văn mai rùa kéo dài xuống bốn chân ghế to bự. Hai tay vịn lớn hơi cong lên, ấn ký hình mây bay.

Vô số hoa văn điêu khắc từ hai bên lưng ghế kéo dài đến mỗi cái góc vương tọa, toát ra hơi thở tinh khiết khiến người sảng khoái.

Chợt vang lên tiếng than nhẹ, quanh quẩn thanh âm già nua mà hùng hậu.

“Thánh Nguyệt huynh, xin đừng vội nóng giận. Trước không nói dựa theo quy tắc, Hạo Thần không hề làm sai cái gì. Cho dù cậu bé có làm sai, cũng nên trước nói rõ ràng rồi hãy tính tiếp?”

Dương Hạo Hàm mặc áo khoác trắng, tay áo bềnh bồng, ông ngồi trên vương tọa lớn. Có vương tọa làm nền, cho dù là Thánh Nguyệt tức ông lão ốm mặc đồ đen râu tóc dựng thẳng, đều chợt khựng lại.

Đám thanh niên tham dự thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn có lẽ không biết đó là cái gì, nhưng sao ông có thể không biết được?

Nó chính là một trong sáu Thần Ấn vương tọa của Kỵ Sĩ Thánh Điện, vương tọa Thủ Hộ và Từ Bi.

Mặc áo khoác trắng Dương Hạo Hàm, chính là tọa trấn tại liên minh thánh điện tổng bộ Kỵ Sĩ Thánh Điện Thần Ấn kỵ sĩ Phòng Ngự và Thống Trù. Ông cũng là minh chủ hiện tại của liên minh thánh điện.

“Dương Hạo Hàm, ông muốn ngăn cản tôi ư?” Mặc kệ Thánh Nguyệt cường đại cỡ nào, đối mặt Thủ Hộ và Từ Bi Thần Ấn vương tọa, ông không thể không yếu thế. Bởi vì ông tự biết, mặc dù cùng đẳng cấp, mình có tấn công cũng sẽ không thể phá vỡ phòng ngự của Dương Hạo Hàm.

Dương Hạo Hàm trầm giọng nói.

“Thánh Nguyệt huynh, tôi cũng không nghĩ đến thằng bé này sẽ đem đến phiền phức như vậy. Nhưng, huynh là một trong minh chủ liên minh thánh điện, trước mặt bao nhiêu tinh anh trẻ tuổi của Lục Đại Thánh Điện, vì vinh dự của liên minh, xin huynh hãy khắc chế. Chuyện của thanh niên hãy để chính họ tự giải quyết thì tốt hơn.”

Vừa dứt lời, Dương Hạo Hàm phát ra khí thế uy nghiêm. Ông vung tay lên, một tầng sắc vàng sáng chói bao phủ lấy ông và Thánh Nguyệt Hiệp Giả cấp chín của Thích Khách Thánh Điện. Thánh Nguyệt lúc này xuất hiện hơn nữa còn nhằm vào Long Hạo Thần, hiển nhiên đã vi phạm quy tắc của liên minh thánh điện. Ông không hy vọng tình huống này ảnh hưởng hình tượng liên minh trong mắt đám thanh niên, cho nên mới ngăn cách thanh âm bên ngoài.

Thánh Nguyệt giận dữ nói.

“Đừng nói cả đống đạo lý với tôi. Cháu cố gái của tôi tinh thần bị thương nặng, ông nói sao đây?”

Dương Hạo Hàm nói.

“Thánh Nguyệt, huynh bình tĩnh một chút. Mấy ngày trước cháu cố gái của huynh vì thù riêng mà đánh thương cháu tôi, tôi có kiếm huynh nói cái gì không?”

Thánh Nguyệt khựng lại, vẫn cãi chày cãi cối. “Cháu cố gái của tôi chính là Luân Hồi Thánh Nữ. Ông nên biết con bé đối với liên minh trọng yếu cỡ nào.”

Dương Hạo Hàm lộ vẻ giận dữ.

“Thánh Nguyệt, nếu huynh còn ngang ngược, tôi sẽ trước tiên bắt huynh lại. Luân Hồi Thánh Nữ đích thực trọng yếu, nhưng Hạo Thần bẩm sinh có thể chất con trai quang minh. Trời sinh nội linh lực chín mươi bảy, đối với Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta thì tầm quan trọng cỡ nào?”

Thánh Nguyệt sửng sốt.

“Ông nói cái gì? Thằng nhóc có thể chất con trai quang minh?”

Dương Hạo Hàm hừ lạnh một tiếng.

“Huynh ánh mắt không tốt bằng cháu cố gái của mình.”

Thánh Nguyệt hồi phục tinh thần, tức giận nói.

“Nói mấy thứ này thì có tác dụng gì, chẳng phải thằng khốn đó đã phụ lòng cháu cố gái của tôi vì hắn làm tất cả mọi việc? Tôi không quan tâm, hôm nay không cho lão già này phân xử rõ ràng, từ nay về sau Thích Khách Thánh Điện chúng ta sẽ không để yên cho Kỵ Sĩ Thánh Điện các người.”

“Ông cố, đừng.”

Thải Nhi nửa hôn mê dần dần tỉnh lại. Nàng nghe được phân nửa đối thoại giữa hai đại cường giả. Khăn che mặt bị máu tươi nhuộm đỏ hơi rũ xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt. Màu xám đồng tử khẽ động, mông lung hơi nước, chậm rãi từ trong lòng Thánh Nguyệt đứng thẳng dậy.

“Ông cố, đây là việc giữa con và anh ấy, ông đừng tham dự vào.”

Thánh Nguyệt giận dữ nói.

“Thằng nhóc kia đã đối xử với con như vậy, con còn che chở hắn?”

Thải Nhi lắc đầu nói.

“Anh ấy không làm gì sai. Phải lựa chọn thế nào là chuyện của anh ấy. Ông cố, không thể vì chúng ta mà ảnh hưởng quan hệ giữa hai đại thánh điện.”

Thánh Nguyệt nhìn Thải Nhi, lại nhìn đối diện Dương Hạo Hàm có Thủ Hộ và Từ Bi Thần Ấn vương tọa, cố nén tức giận.

“Chúng ta đi.”

Ông rốt cuộc là phó minh chủ liên minh, ưu tiên việc lớn, làm sao ông không hiểu điều này?

Thải Nhi lần nữa lắc đầu.

“Ông cố, ông đi trước đi.”

Thánh Nguyệt nhìn nàng, nghi hoặc nói.

“Con còn ở chỗ này làm gì? Để thằng khốn kia nhục nhã ư?”

Bản tính ông nóng nảy, bảo thủ, nhưng đối với cháu cố gái lại tốt vô cùng. Nếu không, ông sẽ không bởi vì chuyện khi nãy mà xúc động xuất hiện tại đây.

Trong đôi mắt không nhìn thấy vật gì toát ra tia buồn bã, nàng khẽ nói.

“Con chỉ muốn hỏi anh ta một câu, vì cái gì?”

Trên đài.

“Thả tôi ra!” Long Hạo Thần quát Ảnh Tùy Phong.

Bởi vì đối mặt sáu vị phó điện chủ, hắn không nhìn thấy tình cảnh sau lưng. Màn hào quang trên bình đài ngăn cách thanh âm, hắn không thèm quan tâm ánh sáng nhiều lúc biến đổi.

Mặc dù hắn nhìn không tới, làm sao không rõ Thải Nhi khi nghe được mình lựa chọn Lâm Hâm sẽ thống khổ thế nào? Bị Ảnh Tùy Phong túm lấy khiến hắn không có cách nào tiếp tục kế hoạch của mình.

Ảnh Tùy Phong vị trí đối diện hắn, đương nhiên đã nhìn thấy tình hình sau lưng hắn. Mắt thấy Thánh Nguyệt và Dương Hạo Hàm hai cường giả cấp chín cùng lúc xuất hiện trong sân, ông biết mình không có khả năng điều khiển tình hình nữa rồi.

Ảnh Tùy Phong phẫn nộ đẩy ra Long Hạo Thần. Hàn Khiếm vội tiến lên đỡ lấy hắn.

Long Hạo Thần chẳng chút phật lòng Ảnh Tùy Phong vừa mới uy hiếp và áp bách mình, hắn dứt khoát quỳ một gối hướng Hàn Khiếm.

“Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, tôi có một thỉnh cầu.”

Hàn Khiếm đương nhiên cũng nhìn thấy tình huống bên ngoài. Gần đây không thể khống chế tình huống khiến tâm tình ông khó chịu, thở dài một tiếng, nói.

“Ngươi có yêu cầu gì?”

Long Hạo Thần kiên định nói.

“Tôi muốn từ bỏ tiến hành khiêu chiến thi đấu ban thưởng linh lô đệ nhất, chỉ cầu liên minh cho phép tôi tuyển thêm một người vào đoàn đội.”

“Cái gì?” Hàn Khiếm lần nữa chấn động. “Ngươi nói muốn vứt bỏ linh lô?”

Nên biết dùng linh lô làm ban thưởng, là gần đây vài đợt tuyển chọn Săn Ma Đoàn mới xuất hiện. Có thể nói cho dù là linh lô bình thường nhất cũng là cực kỳ trân quý. Vậy mà hắn muốn từ bỏ linh lô?

Mấy vị phó điện chủ nhìn nhau, lúc này có chút khó hiểu.

Hàn Khiếm khó kiềm nén giận dữ nói.

“Rốt cuộc ngươi gây sức ép nhiều như vậy là vì sao?”

Long Hạo Thần kiên quyết nói.

“Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, tôi không phải cố ý. Nếu liên minh không đồng ý thỉnh cầu của tôi, thì tôi muốn từ bỏ thành lập Săn Ma Đoàn, năm năm sau lần nữa dự thi. Đến khi đó, yêu cầu của tôi vẫn giống như vậy. Nếu liên minh như cũ không cho phép, vậy tôi sẽ không bao giờ tham gia Săn Ma Đoàn.”

“Không được.” Sáu vị phó điện chủ hầu như là đồng thanh hô lên.

Hàn Khiếm là sợ Long Hạo Thần không tham gia Săn Ma Đoàn. Săn Ma Đoàn là bất cứ người nào trong Lục Đại Thánh Điện đều phải đi con đường lên cao tầng, cũng là con đường trưởng thành tốt nhất. Long Hạo Thần có thể chất con trai quang minh, đã đoạt được thứ hạng đứng đầu thi đấu tuyển chọn lần này, nếu từ bỏ làm thành viên Săn Ma Đoàn, có khả năng phá hỏng tương lai của hắn.

Về năm vị phó điện chủ khác thì cùng một ý nghĩ. Năm năm sau quay lại? Hiện tại là đệ nhất, năm năm sau còn ai có thể đối kháng hắn? Khẳng định đứng đầu vẫn là hắn. Bọn họ không mong muốn năm năm sau lại xuất hiện đối thủ khiến người bó tay như hắn.

Long Hạo Thần cúi đầu nói.

“Xin liên minh hãy đồng ý thỉnh cầu của tôi.”

Hàn Khiếm trầm giọng hỏi.

“Vậy ngươi muốn ai gia nhập đoàn đội của ngươi?”

Long Hạo Thần lập tức ngẩng đầu nói.

“Thích Khách Thánh Điện, Thải Nhi.”

“Tuy tôi tuyển nhiều hơn một người, nhưng chắc là không phá hỏng sự công bình của Săn Ma Đoàn. Lâm Hâm không tiến vào mười sáu cường, Thải Nhi thì tôi nhất định phải tuyển chọn. Bởi vì trước khi tôi tham gia cuộc thi lần này có cùng Lâm Hâm hứa hẹn, cho nên tôi mới trước tiên phải chọn hắn. Đây là ban đầu lời hứa. Nhưng Thải Nhi là người tôi muốn bảo vệ cả đời, tôi quyết không thể cách xa nàng. Nếu không thể vẹn toàn đôi bên, vậy tôi chỉ còn cách từ bỏ trở thành một thành viên của Săn Ma Đoàn, ở bên cạnh Thải Nhi. Mặc kệ nàng đi đâu thì tôi ở đó.”

Bên ngoài màn hào quang.

Thải Nhi trong mắt ưu sầu biến thành ngơ ngẩn. Dương Hạo Hàm và Thánh Nguyệt thì sắc mặt biến đổi buồn cười. Làm loạn nửa ngày, sau cùng còn lòi ra vụ này?

Bỗng chốc hai cường giả cấp chín đều có cảm giác dở khóc dở cười.

Dương Hạo Hàm buồn bực thậm chí còn hơn Thánh Nguyệt vài phần. Đây tính cái gì? Thì ra có chuyện rắc rối như vậy. Nhưng sao thằng bé không nói trước cho cô bé kia trước? Thật là hồ đồ.

Mà trên thực tế, cũng không thể trách Long Hạo Thần. Đầu tiên, hôm nay là vòng bán kết, sao hắn có thể biết được bữa nay sẽ trực tiếp đấu chung kết luôn? Huống thi Thải Nhi mạnh như vậy, trong tiềm thức Long Hạo Thần không hề nghĩ tới sẽ tranh đoạt hai hạng đứng đầu. Đặc biệt sau kết quả rút thăm vòng bán kết, hắn phải đối diện Thải Nhi, dĩ nhiên càng không thể nói ra ý nghĩ trong lòng.

Theo hắn thấy thì mình chắc chắn chủ động nhận thua. Mà Thải Nhi thì sẽ trở thành người vào chung kết ba hạng đầu. Long Hạo Thần sớm có ý nghĩ giống hệt nàng, còn muốn vì trốn tránh lời hứa với Lâm Hâm mà từ bỏ tranh đoạt hạng ba. Năm năm sau tới tham gia thi đấu tuyển chọn, khi đó lại chọn Lâm Hâm vậy.

Ai mà ngờ được Thải Nhi liên tiếp nhận thua hai lần triệt để phá hỏng kế hoạch của Long Hạo Thần. Chung kết lập tức bắt đầu. Giây phút đó, trong lòng Long Hạo Thần nghĩ cũng chỉ là đạt được vô địch thì có thể ôm Thải Nhi rồi.

Nếu chung kết tiến hành vào ngày mai, Long Hạo Thần cho dù bởi vì Thải Nhi nhận thua mà dao động cảm xúc cũng sẽ không quên việc trọng yếu này, sẽ không xuất hiện hàng loạt rắc rối sau đó.

Cho dù là kết thúc trận chung kết, Long Hạo Thần nghĩ rằng trước khi luân bàn tuyển chọn bắt đầu, sẽ có cơ hội trao đổi với Thải Nhi. Ai mà biết quy tắc luân bàn tuyển người thậm chí không cho hắn trở lại bên cạnh Thải Nhi. Hơn nữa ngăn cách bên ngoài khiến hắn tưởng lầm là không thể truyền thanh âm ra ngoài kia.

biglove

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx