sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 135: Ranh Giới Cấp Bảy (1)

Dịch giả: Tinh Vặn

Share by: MTQ - banlong.us

Liên minh thánh điện, thánh thành, đại phòng đấu giá.

Một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, ăn mặc rất thiếu vải ngồi ở hậu viện đại phòng đấu giá Thánh Minh, váy dài trắng hoàn mỹ hiện ra dáng người động lòng người của cô. Mặt mày như tranh, hiện nét dịu dàng, có loại thuần khiết khó thể hình dung. Cô chỉ ngồi yên ở đó, tựa như tinh linh, tất cả cảnh đẹp trong vườn dường như vì cô mà sinh.

Một thiếu nữ váy đỏ đi tới sau lưng cô, đột nhiên kêu to.

“Nghĩ cái gì đó, đóa hoa nhỏ!”

“A!” Thiếu nữ váy trắng bị hù giật mình, đột nhiên ngồi thẳng quay đầu nhìn thiếu nữ váy đỏ, trách móc. “Vị Ương tỷ tỷ, tỷ thật biết dọa người. Đã nói đừng kêu người ta hoa nhỏ mà, tên đáng ghét đó, hừ.”

Thiếu nữ này chính là thiếu chủ nhân của đại phòng đấu giá Thánh Minh, Phong Linh Nhi. Còn người hù cô, đương nhiên là chủ tịch người đấu giá đại phòng đấu giá Thánh Minh, phong tình vô hạn, Dạ Vị Ương.

Dạ Vị Ương cười khúc khích nói.

“Đúng vậy! không nên kêu muội là đóa hoa nhỏ, là hạt tiêu nhỏ mới đúng. Mỗi lần đều hung dữ với người ta, không mắng đi mất thì không cam lòng. Chỉ có tên ngốc đó mới ngày ngày chạy tới. Chẳng qua, giờ muội vừa lòng đẹp ý rồi chứ. Người ta đi rồi, sẽ không đến làm phiền muội nữa.”

Sau khi Lâm Hâm mang Tư Mã Tiên làm quen Phong Linh Nhi, Tư Mã Tiên hiện ra sự cố chấp sau khi vừa gặp đã yêu. Mỗi ngày trong tình hình không ảnh hưởng tu luyện, nhất định sẽ có mặt ở đại phòng đấu giá Thánh Minh. Dạ Vị Ương cũng giúp đỡ không ít, mỗi lần ít nhất khiến gã gặp Phong Linh Nhi một mặt. Tiếp đó chính như Dạ Vị Ương nói, bị mắng chạy.

Còn về xưng hô đóa hoa nhỏ, đương nhiên là tên bạn ác ôn Lâm Hâm bán đứng mục sư đầu trọc, cũng thành trò cười cho Dạ Vị Ương trêu chọc Phong Linh Nhi.

Đương nhiên, Lâm Hâm cũng ngầm giúp Tư Mã Tiên không ít. Như mỗi khi Tư Mã Tiên đến đều mang đồ ăn ngon cho Phong Linh Nhi chính là y chỉ dẫn. Sở thích này là Dạ Vị Ương lén cho họ biết.

Cái hôm trước khi xuất phát, Tư Mã Tiên mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn ngon cho Phong Linh Nhi. Mãi đến bây giờ, Phong Linh Nhi còn nhớ tình cảnh khi đó.

Tên ấy mạnh thất, gã xách đồ ăn cũng tới trăm ký đi, toàn thân đều vác bao đồ ăn. Mình mắng gã, gã ngây ngô cười, chưa từng cãi lại. Sau đó đứng đấy nghe mình mắng, đến khi mình mắng mệt mỏi thì hắn đi.

“Nghỉ chút đi, uống miếng nước, cứ lớn tiếng nói thì cổ họng dễ đau lắm.”

“Bắt đầu từ ngày mai, ta không thể tới nữa, lần này không biết đi bao lâu. Cô phải chú ý sức khỏe. Ta biết, cô không có khả năng thích ta. Nhưng không sao, ít nhất thì cô cho ta biết cảm giác yêu, cô xem như ta là thầm mến cũng tốt, đơn phương tương tư cũng thế, ít nhất cô không thể ngăn cản ta thầm thích cô.”

“Thật cảm ơn cô, khoảng thời gian này ta rất vui vẻ. thì ra mỗi ngày chờ đợi người mình muốn gặp, sẽ thấy lòng vui đến thế. Mỗi ngày có thể nghe giọng cô là ta đã thỏa mãn.”

“Kỳ thật, cô đúng lắm. Ta không xứng với cô, hơn nữa ta là Liệp Ma giả. Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, đều là đối mặt nguy hiểm tính mạng. Người đàn ông như ta sao có thể đem đến cảm giác an toàn cho cô? Những việc này ta đều hiểu rõ, chỉ là, ta nhịn không được tình yêu đối với cô.”

“Cô đừng đẩy ta, để ta nói hết là ta đi ngay. Có lẽ, lần này từ biệt chính là vĩnh biệt. Ta không biết có thể sống sót trở về hay không. Tâm nguyện duy nhất của ta là đem lời trong lòng đều nói ra, không tiếc nuối rời khỏi, lòng thoáng đãng giết địch, có được không?”

“Mấy thức ăn này đừng ném được không? Đừng lãng phí. Kỳ thật biết cô thích đồ ăn vặt là Lâm Hâm cho ta biết, có phải ta ngu lắm không hả? Cô xem, nói với cô mấy câu là ta đdã toát mồ hôi. Hôm nay ta nói những lời này còn nhiều hơn mấy lúc trước gộp lại.”

“Cô, cô cứ xem như ta là người qua đường trong đời cô, đi qua rồi sẽ quên mất. Hy vọng khoảng thời gian quấy rầy này không đem đến phiền nhiễu cho cô. Ta chỉ là hy vọng cô sống tốt.”

“Cảm ơn cô, cho ta nói nhiều như vậy, ta đi rồi. Tuy cô đối với ta rất dữ, nhưng ta biết, đây là bởi vì ta không tốt. Ở trong lòng ta, cô vĩnh viễn là đóa hoa trắng thuần khiết.”

“Tạm biệt.”

“Ta…ta yêu cô.”

Dù cho đã trôi qua nhiều ngày như vậy, Phong Linh Nhi vẫn có thể nhớ rõ tình cảnh hôm đó. Tư Mã Tiên sắp đi ra khỏi vườn, đột nhiên quay đầu trở lại, thốt ra ba chữ kia xong bỏ chạy mất. Bộ dáng chạy trốn lại vô cùng thỏa mãn của gã, lần đầu tiên khiến trong lòng Phong Linh Nhi dấy lên rung động.

“Ê, nghĩ cái gì đó? Suy nghĩ ngây như phỗng thế. Chẳng lẽ muội thật sự thích mục sư đầu trọc đó?” Dạ Vị Ương trêu chọc hỏi.

“Ai mà thích hắn?” Phong Linh Nhi cáu kỉnh nói.

Dạ Vị Ương cười hì hì, nói.

“Đúng vậy, hắn làm sao xứng với công chúa nhỏ của chúng ta! Người theo đuổi muội từ đây kéo dài tới cổng thành. Hắn một chút đều không dịu dàng, cũng không biết nịnh nọt, mỗi ngày mang đồ ăn ngon là ta ra ý kiến. Đúng rồi, trước khi đi hắn đưa tới cá khô đâu? Muội không ăn cũng đừng phí phạm, cho ta hết đi, giống như lúc trước vậy, hì hì, ta giúp muội ăn hết cho.”

Phong Linh Nhi liếc cô.

“Vị Ương tỷ, tỷ xấu lắm. Rõ ràng là tỷ muốn ăn, lại tính trên đầu ta. Không lẽ tỷ muốn còn không có người mua cho sao?”

Dạ Vị Ương đột nhiên khẽ thở dài.

“Có phải muội rất lấy làm lạ, vì sao ta giúp đỡ mục sư đầu trọc tiếp cận muội? Lúc trước lại giúp muội đuổi đi đám ong bướm?”

Phong Linh Nhi bản năng gật đầu.

Dạ Vị Ương nói.

“Bởi vì ta rất có hứng thú với đoàn trưởng của họ, muốn gặp lại hắn, giao lưu với hắn. Cho nên, ta định tiếp xúc người bên cạnh hắn, hiểu rõ hắn. Hắn kế thừa thần kiếm của ông tổ, ta rất muốn biết hắn là người như thế nào.”

“Nhưng mà, mặc kệ là Lâm Hâm hay mục sư đầu trọc đều không chịu nói nhiều. chỉ nói là đoàn trưởng của họ đang bế quan, ta luôn thất bại. Linh Nhi, tỷ tỷ lợi dụng muội, muội có trách ta không? Nhưng Lâm Hâm và Tư Mã Tiên đều không phải người xấu, làm bạn bình thường cũng tốt.”

Phong Linh Nhi nói.

“Hắn bế quan thì tỷ không thể trực tiếp tìm đến sao? Vì sao phải kéo ta vào?” Trong giọng nói ẩn giấu tức giận, còn có chút bực dọc xấu hổ.

Dạ Vị Ương cười khổ nói.

“Bởi vì ta đã mất tự tin. Ta còn nhớ rõ tình cảnh khi ấy, ánh mắt một người đàn ông lại có thể trong suốt như vậy.”

“Có phải tỷ động tâm với hắn rồi?” Phong Linh Nhi kinh hô.

Dạ Vị Ương không chút giấu giếm gật đầu, nói.

“Là động tâm. Nhưng chỉ sợ ta không có chút cơ hội. Lâm Hâm đã từng nói, hắn có hồng nhan tri kỷ, là phó đoàn trưởng của họ.”

Phong Linh Nhi nói.

“Vậy thì có sao đâu, họ chưa kết hôn, lấy ba mươi sáu thủ đoạn của Vị Ương tỷ, chẳng phải quá dễ dàng?”

Dạ Vị Ương lắc đầu nói.

“Không thể nào. Ta có cảm giác rất mạnh rằng người đàn ông này không phải ta có thể nắm trong tay. Hơn nữa, ta không phải thích hắn. Ta nói động tâm, phần nhiều là tò mò. Hơn nữa, thông qua khoảng thời gian tiếp xúc chắc muội cũng cảm nhận được, dù là Lâm Hâm hay Tư Mã Tiên, đều cực kỳ ưu tú. Trong đám người trẻ tuổi liên minh, hai người đều tinh anh trong tinh anh. Ta còn chưa hiểu biết Tư Mã Tiên, nhưng ta quen biết Lâm Hâm đã lâu. Ông nội hắn, là phó điện chủ Ma Pháp Thánh Điện, bản thân lại là Đại Ma Đạo Sư trẻ tuổi nhất, hiện tại là Liệp Ma giả. Ta từng lén tra xét tu vi hắn, không ngờ đã đến trình độ cấp sáu.”

“Nhưng dù là vậy, không biết muội có để ý thấy, mỗi lần ta nhắc tới Long Hạo Thần đoàn trưởng trước mặt họ, thì sắc mặt trung lập sẽ thay đổi, tôn kính, không sai, chính là tôn kính. Thời gian họ trở thành Liệp Ma giả không lâu, chính là nói, tuổi của Long Hạo Thần chắc là không cách biệt với họ lắm. Một người trẻ tuổi như vậy, lại có hai nhân vật tinh anh trẻ tuổi nhất liên minh sinh ra cảm xúc tôn kính, có thể tưởng tượng, bản thân Long Hạo Thần ưu tú cỡ nào. Cho nên, ta càng tò mò nhiều hơn nữa. Không nói gạt muội, mỗi khi ta nhớ đến ánh mắt lúc hắn nâng lên thần kiếm, trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn, dường như ta không xứng với hắn.”

Một hơi nói nhiều như vậy, Phong Linh Nhi làm người nghe đã ngẩn ngơ. Dạ Vị Ương tận trong xương cốt cao ngạo thì chính cô rõ ràng nhất, một Dạ Vị Ương cao ngạo như vậy, lại đối với một người đàn ông sinh ra cảm giác hổ thẹn, đây là loại khó tin cỡ nào!

“Vị Ương tỷ, tỷ nói, họ có thể sống sót trở về không?” Phong Linh Nhi nhỏ giọng hỏi.

Dạ Vị Ương nhẹ lắc đầu.

“Ta cũng không biết.”

Phong Linh Nhi nhíu chân mày thanh tú, nói.

“Chẳng phải chị đã nói họ lợi hại lắm sao? Còn có đoàn trưởng thần bí kia, người đó thoạt nhìn đúng là không tầm thường.”

Dạ Vị Ương nói.

“Lực lượng mạnh là thanh kiếm hai lưỡi. Chính bởi vì họ mạnh, cho nên nhận nhiệm vụ cũng có lẽ không tầm thường. Lâm Hâm chẳng qua mới hai mươi, nếu mấy người khác cũng cỡ tuổi hắn, vậy toàn đội chắc là không đến hai mươi lăm. Nhưng ta lại nghe Lâm Hâm nói, họ đã là Liệp Ma Đoàn cấp suất. Điều này có nghĩa là thực lực tổng thể của họ đã vượt qua cấp sáu, mà họ phải nhận nhiệm vụ chính là cấp suất.”

Không biết vì sao, nghe lời Dạ Vị Ương nói, Phong Linh Nhi đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, bật thốt.

“Vị Ương tỷ, tỷ đừng ăn đồ tên kia tặng ta nữa, để lại ta ăn.”

“A?” Dạ Vị Ương ánh mắt quái quái nhìn cô.

Phong Linh Nhi lại như không trông thấy, thì thào

“Hy vọng bọn họ đều có thể sống sót trở về.

Chiến trường đã thu dọn sạch sẽ. Hai đội Liệp Ma Đoàn trải qua thời gian ngắn nghỉ ngơi đều tạm hồi phục lại. Đặc biệt là Liệp Ma Đoàn cấp vương, bộ dạng có chút chật vật.

“Xin chào, ta là đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương, Thủ Hộ kỵ sĩ, Thiên Kình, cảm tạ các người hỗ trợ.” Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ đã lấy xuống mũ giáp, xuất hiện khuôn mặt hơi tang thương nhưng đường cong cứng rắn. Thoạt nhìn gã khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, bàn tay rộng rãi, mạnh mẽ.

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx