sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 148: Cứ Kình (1)

Dịch giả: Tinh Vặn

Share by: MTQ - banlong.us

Lâm Hâm vội vàng giữ chặt nội đan.

“Hạo Nguyệt, tuyệt đối không thể cho ngươi cái này, ta phải dùng nó luyện đan dược!”

Cái đầu thứ năm khinh thường hừ một tiếng, lắc đầu với y xong xoay trở lại.

Long Hạo Thần mỉm cười nói.

“Ý cậu chàng là kêu anh cất nội đan Sâm Chu đi, có nó ở đây thì khói độc không thành vấn đề.”

“A?” Lâm Hâm ngẩn ra. Y là người thông minh, lập tức kịp phản ứng. “Đại ca, ý cậu là, thuộc tính cái đầu thứ năm của Hạo Nguyệt là…”

Long Hạo Thần gật đầu.

“Anh đoán không sai, là độc.”

Nghe tới chữ độc, vẻ mặt mọi người đều có chút biến hóa. Trách không được trước đó Hạo Nguyệt ra sức cắn nuốt khói độc nồng đậm kia, thì ra là vì thúc đẩy thuộc tính thứ năm, độc. Độc thuộc tính, đây là lần đầu tiên họ nghe nói. Trong số ma thú đã biết thì dường như không có loại thuộc tính này. Đương nhiên, ma thú thực vật như Ma Quỷ Thực Nhân Hoa là ngoại lệ.

Cái đầu thứ năm của Hạo Nguyệt ngẩng lên. Trong tiếng rống trầm thấp, hai mắt nó bắt đầu lóe sáng, ánh tím sáng ngời lấp lánh. Nói cũng kỳ, khi mắt nó lóe sáng thì khói độc xung quanh giống như gặp phải cái gì kinh khủng lắm, điên cuồng tản ra. Trong chớp mắt, khói độc ở phạm vi ba trăm mét đã bay tán loạn. Hơn nữa theo Hạo Nguyệt tiến lên, khói độc vẫn đang né tránh.

Đây quả thật so với Thánh Vệ số mười một hoặc là nội đan Sâm Chu thì hiệu quả hơn. Tầm mắt đột nhiên thoáng đãng, mọi người bởi vì hoàn cảnh Vực Tử Vong Thâm Uyên đầm lầy này mà tâm tình u ám chợt biến tốt.

Màu sắc đầm lầy kỳ thật là đỏ sậm, có chỗ là nâu đậm, có chỗ là màu vàng đen. Còn có vài chỗ là màu xanh nhạt. Bây giờ tầm mắt trống trải, mọi người có thể thấy rõ thêm nhiều thứ. Trong phạm vi Ma Quỷ Thực Nhân Hoa sinh trưởng, thực vật chỉ có mình chúng nó. Qua phạm vi này, các thực vật khác bắt đầu xuất hiện.

Như cũ dây mây là chính, còn có một ít thực vật mọi người không biết.

Hạo Nguyệt bốn vó tung bay, sải bước đi trong Thâm Uyên đầm lầy. Dường như nó hoàn toàn không sợ gì hết, không thèm quan sát tình hình xung quanh. Nói cũng kỳ, từ khi mọi người ngồi trên lưng nó, ma thú có gan ra tập kích đã hoàn toàn biến mất.

“Ủa, mọi người nói có kỳ cục không, thằm lằn núp trong đầm lầy đâu mất rồi?” Trần Anh Nhi vẻ mặt tò mò nhìn tứ phương. Không cần tự mình đi bộ, còn rất an toàn, tâm tình cô tốt hẳn lên. Lúc trước bị khói độc mê hoặc khiến buồn bực cũng bớt nhiều.

Lâm Hâm cười gian nói.

“Vậy mà không rõ sao? Thằn lằn gặp phải tổ tông thằn lằn, còn không chạy vắt giò lên cổ?”

“Grao!” Tiểu Quang đột nhiên quay đầu lại, hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Hâm.

Lâm Hâm bị ánh mắt hung dữ của nó làm giật nảy mình.

“Đại ca, Hạo Nguyệt làm gì thế!”

Long Hạo Thần cười nói.

“Hạo Nguyệt nói là, nó không phải thằn lằn, kêu anh đừng so sánh nó với đám bò sát thấp kém, nếu không nó sẽ ném anh xuống.”

Lâm Hâm cười nói.

“Rồi, rồi, Hạo Nguyệt của chúng ta là mạnh nhất. Thằn lằn gì, coi như là rồng cũng không so sánh được. Đúng không?” Vuốt mông ngựa không mất tiền, y luôn không keo kiệt. Ít nhất thì sẽ không keo kiệt ở phương diện này.

Hạo Nguyệt hừ một tiếng, không thèm để ý đến y.

Có lẽ bởi vì cái đầu thứ năm, Tiểu Tử mới sinh ra, cho nên nó biểu hiện đặc biệt cố gắng, gần như dựa vào sức mình hoàn thành nhiệm vụ mở đường.

Cách Tiểu Tử mở đường rất đơn giản, há miệng, hướng trước mặt phun ra khí. Nó phun ra khí màu sắc giống con mắt, cũng là tím đen. Nơi nào có nó phun khí là mặc kệ dây mây chắc khỏe cỡ nào cũng hòa tan, dĩ nhiên một đường thông suốt.

Chẳng qua, Long Hạo Thần để ý thấy Tiểu Tử không ngừng hít thở sâu. Mỗi lần hô hấp, dường như đều đang hấp thu một ít khí thể trong đầm lầy. Cùng với nó hít vào thở ra, khói độc phương xa càng hỗn loạn.

Tuy Long Hạo Thần không thể khẳng định thực lực Tiểu Tử so với mấy đầu khác thì như thế nào, nhưng độc thuộc tính nếu dùng tốt, sợ rằng càng khủng bố hơn bất cứ thuộc tính nào.

Chỉ trong khoảng thời gian ăn cơm, khoảng cách Hạo Nguyệt đi tới so với lúc trước đám Long Hạo Thần tiến lên thì càng xa, càng thêm tiến sâu vào đầm lầy. Mọi người cũng nghỉ ngơi hồi phục tốt.

Tấm lưng rộng rãi của Hạo Nguyệt dài hơn mười mét, tuy ngồi bảy người nhưng không chật chội. Chỉ là Long Hạo Thần bởi vì cẩn thận, luôn ở sát bên Thải Nhi, cho nên hai người rất gần nhau.

Tiếp tục tiến lên, Hạo Nguyệt đi nhanh khoảng một tiếng đồ hồ, họ đã tiến vào nơi sâu trong đầm lầy. Khí thế mạnh mẽ của Hạo Nguyệt khiến đường đi thuận lợi nhiều. Đổi lại lúc trước, chỉ sợ họ tốn thời gian gấp ba cũng không thể đến nơi đây.

Lại lần nữa xuyên qua dây mây rậm rạp, trước mặt xuất hiện một cái hồ nhỏ. Hồ nước không sâu, ở nơi hỗn tạp này không ngờ trong suốt thấy đáy.

Hạo Nguyệt luôn tiến tới trước lần đầu tiên dừng bước chân, năm cái đầu nhìn tứ phương, trong mắt lần đầu tiên lộ tia do dự.

Long Hạo Thần có thể cảm thụ được nội tâm Hạo Nguyệt e ngại và sợ hãi. Trong cảm giác của hắn cũng mơ hồ hiện tia bất an.

Đã có suy đoán, Long Hạo Thần hét.

“Mọi người chuẩn bị chiến đấu, chú ý xung quanh!”

Ngay lúc này, Thải Nhi bỗng phản xạ nhìn một phương hướng. Long Hạo Thần cảm nhận được thân thể nàng chợt căng cứng, ánh mắt lập tức nhìn cùng hướng.

Một luồng sáng lạnh trong chớp mắt đó vụt qua.

Luồng sáng này tốc độ thật quá nhanh, gần như sát mặt hồ bắn ra. Tốc độ lấp lóe nhanh còn hơn đao phong. Hạo Nguyệt bỗng phát ra tiếng gầm, thân thể khổng lồ nghiêng một bên.

Long Hạo Thần có thể cảm nhận được trong tiếng rống sự đau đớn, lập tức từ trên lưng Hạo Nguyệt nhảy xuống. Cùng lúc đó, một bóng vàng tách ra khỏi người hắn, ngồi lại trên lưng Hạo Nguyệt.

Chân phải đằng trước của Hạo Nguyệt, không ngờ có một vết thương. Có thể thấy, cái vảy dày đến nửa mét lại bị cắt ra một nửa, mơ hồ lộ mạch máu bên trong. Chẳng qua vết thương đang lấy tốc độ kinh người khép lại.

Tuy Long Hạo Thần không có khả năng thử công kích để xem độ dày của vảy Hạo Nguyệt, nhưng hắn cùng nó chiến đấu chung rất nhiều lần, khá hiểu rõ lực phòng ngự của Hạo Nguyệt. Lấy cường độ ngoại linh lực của nó, cho dù chưa tiến hóa thì chỉ sợ hơn vạn, tiến hóa rồi rất có khả năng tăng gấp đôi. Dưới tình huống như vậy lại bị kẻ địch chớp mắt phá tan phòng ngự, thời gian tránh né và ứng biến đều không có, lực công kích mạnh bao nhiêu mới làm được?

Cũng trong lúc này, bỗng nhiên, con ngươi Long Hạo Thần co rút. Bởi vì hắn hoảng sợ thấy, trong hồ nhỏ trong vắt đang có gần trăm luồng sáng lạnh bay ra, bắn hướng Hạo Nguyệt. Tốc độ cực mau, mắt thường khó bắt kịp.

“Hạo Nguyệt!” Long Hạo Thần gần như phát điên hét lên.

Cùng lúc đó, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán chém trước mặt. Ngàn vạn luồng sáng vàng hóa thành vô số điểm sáng bắn trên không trung. Một kích kia, Long Hạo Thần đã dốc hết toàn lực, chẳng những linh lực toàn diện đánh ra, càng đem tốc độ tấn công và phạm vi bao trùm tăng lên đến cực độ, chính là Diệt Ma Thiểm.

Hạo Nguyệt gầm một tiếng, hai cánh to sau lưng bỗng giang rộng, dùng sức vỗ, thúc đẩy thân hình khổng lồ bay lên không trung.

Hạo Nguyệt không phải hiền lành gì. Ngay lúc thân thể bay lên, năm cái đầu to, năm cái miệng phun khí đánh hướng hồ nhỏ trong suốt.

Tiếng nổ điếc tai, Long Hạo Thần chỉ thấy mình như bị cái chùy đập trúng, cho dù là vũ khí mạnh cỡ Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán cũng phát ra tiếng rền rỉ. Lực phản chấn to lớn khiến cả người Long Hạo Thần bay ngược ra sau. Nhưng hắn dựa vào Diệt Ma Thiểm, thành công cho Hạo Nguyệt thời gian bay lên trời.

Kêu rên, sắc mặt Long Hạo Thần tái nhợt, quang mang vàng của Linh Hồn Xiềng Xích cùng xuất hiện trên người các thành viên Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất.

Những luồng sáng sắc bén không có ý định buông tha Long Hạo Thần. Chúng nó gần như dán sát đất, chớp mắt đuổi theo người Long Hạo Thần. Theo biểu hiện thương tổn Hạo Nguyệt thì có thể thấy lực phá hoại của chúng cực mạnh. Rõ ràng Huy Hoàng Thánh giáp của Long Hạo Thần không thể ngăn cản.

Nhưng, ngay lúc đó, thân thể Long Hạo Thần bị một luồng sáng trắng lôi kéo bay lên trời. Gần như giây phút sinh tử thì quang mang trắng xâm nhập.

Mỗi người đều có cảm giác lạnh sống lưng. Mấu chốt là sự nguy hiểm này đến quá đột ngột. Từ lúc Hạo Nguyệt bị tập kích đến khi Long Hạo Thần nhảy xuống, rồi rất nhiều đồn tấn công xuất hiện, cả quá trình hoàn thành chỉ trong một, hai lần hít thở.

Tiếng gầm kịch liệt vang lên, năm màu khí đánh vào hồ nhỏ, bộc phát tiếng đánh. Năm loại nguyên tố bạo tạc gần như lật tung cái hồ không lớn này.

Diện tích hồ nhỏ không quá một, hai trăm mét. Linh lực khổng lồ điên cuồng khuếch tán trong không khí. Từng luồng sáng vàng ngay lúc này bay lên trời, tản ra tứ phía.

Nhân cơ hội này, mọi người rốt cuộc thấy rõ luồng sáng lạnh đó là cái gì. Phát hiện này khiến họ kiềm không được hít ngụm khí lạnh.

Ngực Long Hạo Thần liên tục phập phồng, mới rồi hắn cảm giác toàn thân mình lạnh lẽo. Nếu không phải có chuẩn bị trước, để Nhã Đình trên lưng Hạo Nguyệt, thời khắc mấu chốt dựa vào năng lực Khiên Dẫn của Thánh Dẫn Linh Lô kéo mình trở về lưng Hạo Nguyệt, lần này muốn tránh đều không có khả năng. Bởi vì hắn không có cả thời gian phóng ra linh cánh!

Đây rốt cuộc là loại quái vật gì? Mặc kệ là Long Hạo Thần hay đồng bạn, sau khi thấy rõ ràng ma thú đánh bất ngờ thì không ai biết nó cả.

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx