sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 151: Xà Ma Thần Và Vua Sâm Chu (2)

Dịch giả: Tinh Vặn

Share by: MTQ - banlong.us

Lúc này Long Hạo Thần không chỉ là mắt của Thánh Vệ số mười, càng là người chỉ huy. Trong óc Thánh Vệ số mười xuất hiện một bản đồ, bên trên biểu thị địa hình xung quanh và kẻ địch xuất hiện trong cảm giác của Long Hạo Thần. Tuy đám kẻ địch tụ tập cùng một chỗ, nhưng trong sương mù dày đặc, rất thích hợp cho Thánh Vệ số mười vốn là người khống chế gió. Huống chi phía trước Xà Ma tộc đang đại chiến.

Ma lực hắc ám nồng đậm bay trong không khí, căn nguyên ma lực hắc ám chính là đến từ cây cột như liên tiếp giữa trời và đất.

Cây cột toàn thân màu đen, trực tiếp cắm trong nước bùn đầm lầy vàng xanh, đường kính khoảng mấy chục mét dựng thẳng lên cao. Mơ hồ thấy có bóng dáng thân rắn xoay quanh. Quái vật nửa người nửa rắn trong mắt thỉnh thoảng lóe tia sáng đỏ đáng sợ.

Lấy cây cột này làm trung tâm, khói độc quanh đầm lầy mấy ngàn mét đều bị đuổi ra không còn một mảnh. Trong phạm vi này đang đánh trận chiến.

Từng Xà Ma cường tráng vặn vẹo thân thể, đa số đều cầm trường mâu, cũng có tay cầm pháp trượng, đang điên cuồng phát động công kích hủy diệt hướng kẻ địch.

Đám Xà Ma ngọ nguậy cái đuôi to, di chuyển trên đầm lầy mà không bị gì.

Số lượng Xà Ma rất nhiều, hơn nữa thân dài hơn ba mét, có thể nói toàn là tinh anh Xà Ma tộc, ít nhất cũng là Xà Ma cấp năm.

Đối thủ của chúng cũng chẳng thua kém, mấy chục Sâm Chu rắn to lớn và rất nhiều sinh vật trong Thâm Uyên đầm lầy.

Chiến đấu rất kịch liệt, nhìn qua thì rắn to Sâm Chu là ma thú cấp tám, hẳn là chiếm ưu thế tuyệt đối mới đúng, nhưng thực tế thì không phải vậy. Số lượng của Xà Ma tới gần ngàn, không nói đến vượt xa Sâm Chu, hơn nữa chúng nó có trật tự, công phòng một thể, rất nhạy cảm với Sâm Chu. Một khi có Sâm Chu chui xuống đất, đám Xà Mã Lýền tự động tản ra, luôn khiến Sâm Chu không thể nuốt trọn chúng.

Cây cột to đứng thẳng trong đầm lầy cũng đem đến tác dụng lớn. Từng vòng sáng đen nhạt khuếch tán, bao phủ đám Xà Ma. Tinh anh Xà Ma mạnh mẽ tương đương với ma thú cấp sáu, hơn nữa có thứ đó hỗ trợ, mặc kệ là sức chiến đấu hay năng lực hồi phục của chúng đều tăng cao. Lại thêm ưu thế về số lượng, đã đem ma thú lấy Sâm Chu cầm đầu áp chế trong phạm vi nhất định.

Hai bên hiển nhiên đã chiến đấu trong thời gian dài. Chẳng qua trên mặt đất không có thi thể Xà Ma. Bởi vì chỉ cần chết trận, chúng nó không thể dựa vào di chuyển lướt trên đầm lầy, nhất định sẽ bị lực lượng thiên nhiên này cắn nuốt.

Bên Liệp Ma Đoàn thì có hai thi thể, đều treo trên cây, là tự chúng thu lấy.

Tuy rằng chiến đấu rất thê thảm, nhưng có thể thấy hai bên còn đang trong trạng thái khắc chế. Nguyên nhân rất đơn giản, kẻ mạnh của hai bên còn chưa ra tay.

Bên Xà Ma tộc, dưới cột trụ là một Xà Ma dáng người cao đến năm mét ngạo nghễ đứng đó. Cái đuôi thô to chống đỡ thân hình cao to, thân trên cũng cực cường tráng, có rất nhiều hoa văn xanh đen và đỏ hỗn hợp. Đôi mắt cũng là một xanh, một đỏ. Trên đầu đằng trước hói, phía sau sợi tóc màu xanh đen cột thành bím tóc nhỏ. Hai tay cầm mỗi thanh xà mâu, ánh mắt hung dữ không ngừng lấp lóe, nhìn Sâm Chu phía xa.

Bên cạnh Xà Ma dáng người cường tráng còn có bốn Xà Ma nữ tính dáng yểu điệu. Chúng cao trung bình không đến hai mét, ngọ nguậy đuôi dài, sắc mặt là màu tái xanh. Khủng bố nhất là tóc chúng lại là từng con rắn nhỏ. Bốn Xà Ma nữ này đều nhắm mắt lại, mi mắt là màu trắng bệch.

Không cần nghi ngờ, Xà Ma cực cao lớn đó chính là tộc trưởng Xà Ma tộc, thứ hạng cuối cùng trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, Xà Ma Thần An Độ Mã Lý.

Bốn Xà Ma nữ đứng cạnh gã đương nhiên chính là bốn thuộc hạ Mỹ Đô Toa.

Trận chiến bên trong tuy kịch liệt, nhưng cho tới giờ phút này, chúng còn chưa ra tay.

Mà đối diện chúng, phía sau đám Sâm Chu, một Liệp Ma Đoàn to lớn toàn thân xanh ngọc, sau lưng có ba sợi chỉ vàng yên lặng chờ đợi. Thân thể nó lộ khỏi đầm lầy vượt qua mười mét, đứng thẳng tắp. Chẳng qua ngẫu nhiên nhìn Trụ Ma Thần sau lưng An Độ Mã Lý thì ánh mắt lấp lóe.

Vua Sâm Chu! Đây chính là chúa tể chân chính của Thâm Uyên đầm lầy, ma thú cấp mười, Vua Sâm Chu.

Tuy Vua Cứ Kình chính là một trong các chúa tể của Vực Tử Vong, nhưng so với Vua Sâm Chu thì chúng nó bị yếu ở chỗ tập tính địa vực. Vua Cứ Kình sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi sinh sống. Cho nên phạm vi nó cai quản không lớn, chỉ cần Vua Sâm Chu không xâm nhập lãnh địa của nó thì đương nhiên bình an vô sự. Sâm Chu thì không giống vậy. Chúng chúa tể bộ phận lớn vùng đầm lầy này, nơi có nước bùn đầm lầy là gần như đều có bóng dáng chúng nó. Chỉ cần không gặp phải Cứ Kình hoặc thiên địch khác, trong đầm lầy này chúng nó có thể nói là đi ngang.

Ánh mắt hung dữ của An Độ Mã Lý càng biến dữ tợn, vì đối phó đám Sâm Chu, gã đã trả cái giá lớn.

Lúc mới đầu phát hiện bên này có kho báu, chính là một mình nó. An Độ Mã Lý vẫn luôn biết trong Thâm Uyên đầm lầy sinh tồn Sâm Chu. Cùng là loài rắn, đương nhiên nó biết Sâm Chu sẽ rất bổ cho mình, vậy nên từng vào săn lén. Một lần tình cờ, nó kinh ngạc phát hiện tộc Sâm Chu dường như đang bảo vệ thứ gì ở đây. Kết quả là An Độ Mã Lý nổi lên tò mò, tìm cách lẻn vào xem. Thế là gã và Vua Sâm Chu lần đầu tiên đánh nhau.

Sâm Chu bình thường tuy không phải đối thủ của An Độ Mã Lý, nhưng Vua Sâm Chu là ma thú cấp mười, tương đương với cường giả cấp chín, nơi này lại là sân nhà của nó. Trận đại chiến đó An Độ Mã Lý thua thảm, thậm chí suýt mất mạng. Nếu không phải dựa vào một số thủ đoạn đặc biệt của ma thần, nó thậm chí không thể chạy trốn.

Điều này chẳng những bị An Độ Mã Lý coi là sỉ nhục lớn, càng khiến gã thêm tò mò kho báu Sâm Chu canh giữ. Bên trong nhất định có thứ tốt, An Độ Mã Lý thầm kết luận.

Trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, gã đứng hạng cuối cùng, thực lực đạt tới đỉnh cấp tám rồi không có cách nào tiến thêm một bước. Dù ai đứng hàng cuối cùng đều không cam lòng, có cơ hội tốt như vậy, lẽ tất nhiên An Độ Mã Lý không muốn bỏ qua. Lỡ đâu có thứ gì đó giúp mình tăng tu vi lên đến cấp chín, như vậy thứ hạng của mình trong ma thần sẽ lên như diều gặp gió. Đừng quên, An Độ Mã Lý có được một chủng tộc riêng! Địa vị của nó thậm chí cao hơn các ma thần đứng hạng sau sáu mươi.

Cho nên, An Độ Mã Lý trở về dưỡng thương rồi mang theo đám thuộc hạ tinh anh hùng hổ quay trở lại Thâm Uyên đầm lầy.

Chẳng qua, lần này gã không may lắm, vận khí cực kém trải qua cái hồ nhỏ Cứ Kình sinh hoạt. Kết quả có thể nghĩ. Vua Cứ Kình đích thân ra tay, lần nữa trọng thương An Độ Mã Lý. Gã mang theo thuộc hạ tinh anh đều trở thành chất dinh dưỡng cho hồ nhỏ.

Đả kích trầm trọng này khiến An Độ Mã Lý nghỉ ngơi suốt ba tháng thì vết thương mới hồi phục. Sự khủng bố của Vua Cứ Kình đối với gã mà nói càng vượt qua Vua Sâm Chu. Nếu không phải có năng lực bảo vệ đặc biệt của Trụ Ma Thần, chỉ sợ gã đã chết hai lần.

An Độ Mã Lý dù sao là ma thần, liên tiếp hai lần bị đả kích, rút kinh nghiệm xương máu rồi cẩn thận tiến hành kế hoạch. Gã hơn mười lần tiến vào Thâm Uyên đầm lầy, nhưng không xâm nhập sâu hơn, cẩn thận tra xét tình huống vùng đầm lầy này. Mấy lần trải qua nguy hiểm, nhưng rốt cuộc gã đã nắm được bảy tám phần tình huống Vực Tử Vong. Sau khi có tin tưởng, An Độ Mã Lý mới lần nữa triệu tập số lớn quân tinh anh, lần này mang theo cả Mỹ Đô Toa lẫn bản mệnh Trụ Ma Thần của gã. Cần một đòn thành công.

Không có Trụ Ma Thần bên cạnh, ma thần không khác gì cường giả cùng đẳng cấp bình thường. Có Trụ Ma Thần thì hoàn toàn khác. Trụ Ma Thần chẳng những tăng phúc cho ma thần, cũng có thể tăng phúc cho tộc nhân trên diện rộng. Hơn nữa Trụ Ma Thần đối với ma thần mà nói, chính là gần như lệnh bài miễn tử. Chiến đấu có Trụ Ma Thần chống lưng, ma thần gần như có thể phát huy thực lực một trăm năm mươi phần.

Mặc dù Trụ Ma Thần của An Độ Mã Lý đứng ở vị trí cuối cùng trong bảy mươi hai cây, nhưng cũng tương đương với trang bị cấp sử thi. Đây cũng là vì sao Vua Sâm Chu thực lực rõ ràng mạnh hơn gã mà lại sợ ném chuột vỡ đồ. Trụ Ma Thần cho nó cảm giác áp bách cực lớn.

Xà Ma Thần An Độ Mã Lý một chút đều không vội vàng ra tay. Gã gần trước tiên gạt bỏ vây cánh của Vua SâT Chu. Gã chịu đựng lâu như vậy, chính là chờ đợi cơ hội này. Còn về Vua Cứ Kình, gã tạm thời không dám khiêu chiến. thuộc hạ của Vua Cứ Kình quá nhiều, hơn nữa lực công kích cực mạnh.

Số lượng Sâm Chu tuy không ít nhưng không quần tụ, chia ra ở các đầm lầy. Coi như là Vua Sâm Chu cũng không thể bỗng chốc triệu tập nhiều tộc nhân để chiến đấu.

Ngay lúc hai bên kịch chiến tiến vào gay cấn, thì một bóng dáng xanh lặng lẽ xuất hiện ở cạnh chiến trường.

An Độ Mã Lý rất cẩn thận, lần này gã mang đại quân xâm nhập vào Thâm Uyên đầm lầy, quyết định xong ngay một lần, sau dám sơ xuất được? Có thể nói, tinh anh Xà Ma ở đây đã vượt qua một nửa số lượng cả tộc gã. Bởi vậy, bên ngoài gã bố trí mười mấy Xà Ma làm trinh sát, một khi có ma thú cường đại nào trong đầm lầy tiếp cận chiến trường thì có thể kịp thời cảnh báo.

Chẳng qua ngay lúc này, từng Xà Ma trinh sát lặng lẽ chết đi.

Ở bên ngoài, bọn chúng không thể nhận được Trụ Ma Thần trợ giúp, huống chi đối thủ của chúng mạnh như vậy.

Một Xà Ma quấn trên ngọn cây cảnh giác quan sát xung quanh, đôi mắt nhỏ không ngừng xoay tròn liếc nhìn. Trên người nó tản ra nhàn nhạt linh lực đen đẩy đi khói độc trong đầm lầy. Kỳ thực phạm vi nó có thể nhìn thấy không lớn, đa số là dựa vào cảm giác để tra xét. Khứu giác loài rắn rất nhạy, đây cũng chính là cảm giác mạnh nhất của chúng.

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx