sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 162: Lại Đến Khu Ma Quan [3]

Dịch giả: Tinh Vặn

Share by: MTQ - banlong.us

Thánh Nguyệt dù có mạnh hơn nữa cũng chỉ là con người, mà ông va chạm lại là hai bộ trang bị cấp truyền kỳ.

Vương Nguyên Nguyên và Hàn Vũ bị đá bay nhưng chính Thánh Nguyệt cũng không chịu nổi. Một bên là không gian, một bên là quang minh điên cuồng. Hai loại thuộc tính cường đại có trang bị cấp truyền kỳ tăng phúc tàn phá khiến thân thể ông vốn đã tê liệt càng thêm chậm chạp.

Ngay lúc này, Lam Hỏa Phượng Hoàng Linh Lô đã xông tới. Ánh lửa nóng cháy chợt dâng lên, bùng phát, uy lực khủng bố gần như nuốt hết cả người Thánh Nguyệt.

Tâm Diễm Phượng Hoàng, đây chính là kỹ năng duy nhất của hợp thành linh lô, hơn nữa mỗi lần Lâm Hâm thi triển xong sẽ bị phản phệ cực lớn. Năm đó khi y mới có được kỹ năng này thì đã nhờ vào nó ngăn cản Vua Cương Thi cấp tám, hơn nữa gây tổn thương cho nó.

Hiệp Giả Thánh Nguyệt đương nhiên không phải Vua Cương Thi có thể so sánh, nhưng vấn đề là có tâm hoặc vô tâm! Lâm Hâm ngày càng khống chế tốt hỏa nguyên tố, bởi vậy lúc ra tay thì nhiệt độ của Tâm Diễm Phượng Hoàng giấu kín, va chạm xong liền bộc phát ra.

“Đám nhóc các ngươi!” Thánh Nguyệt chửi một câu, quang mang xám lấp lánh bỗng bùng phát, sự sắc bén như cắt đứt yết hầu của Lam Hỏa Phượng Hoàng Linh Lô. Uy lực khủng bố chợt lóe liền mất, tất cả đều trở về bình thường.

Một cước một người, bao gồm cả Long Hạo Thần vừa mới kết thúc Thuẫn Tường bảo hộ, mấy chàng trai đều bị Thánh Nguyệt đá văng ra ngoài, hơn nữa còn va chạm một chỗ chồng chéo lên nhau.

Nhưng Thánh Nguyệt không đánh tiếp, bởi vì ông vẻ mặt kỳ quái đối diện Nghịch Thiên Ma Long gần như chiếm hơn phân nửa phòng họp, hai bên còn cảnh giác nhìn nhau.

“Anh Nhi, thu lại đi. Hiệp Giả đại nhân không có ác ý.” Tuy Long Hạo Thần bị đá đến nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn vội nói.

Long uy của Nghịch Thiên Ma Long quá mạnh, nếu khiến Thích Khách Thánh Điện hiểu lầm không đáng có thì không tốt.

Quang mang đen chợt lóe, dưới ánh nhìn trợn trừng của Thánh Nguyệt, Nghịch Thiên Ma Long trước một giây còn hùng hổ, ngay sau đó lại biến thành một con heo ục ịch, ngọ nguậy trong ngực Trần Anh Nhi, thậm chí còn khiêu khích liếc ông một cái.

Khóe mắt và miệng Thánh Nguyệt cùng co giật, kiềm không được lại mắng.

“Đám nhóc các ngươi, có cần ác vậy không? Lão tử là ma tộc sao?”

Lúc này bộ dạng của Thánh Nguyệt Hiệp Giả đại nhân khiến người có chút không dám nhìn. Bộ đồ trên người nhiều chỗ cháy đen, ngay cả tóc cũng bị đốt một mảnh, má trái nóng đỏ. Hình dạng thật đúng là chật vật!

Hiện tại Thánh Nguyệt hận không thể tìm ra cái hố chui vào, thầm mắng mình rảnh quá thử thách làm cái gì! Giờ tự chuốc nhục! Đám nhóc này cũng không thèm nương tay.

Đương nhiên ngoài miệng ông sẽ không nói lời như vậy. Ông oán hận nhìn chằm chằm đám người Long Hạo Thần bò dậy, tức giận nói.

“Các ngươi gan lớn lắm rồi? Còn dám đấu với lão tử. Tốt lắm! Đám nhóc các ngươi, lão tử phải dạy dỗ các ngươi mới được!”

“Ông cố, xin tạm tha cho chúng con đi, chúng con không cố ý.” Long Hạo Thần vội vàng cười nịnh, tiến lên hướng Thánh Nguyệt hành lễ hậu bối.

Thánh Nguyệt hừ một tiếng, nói.

“Thằng khốn nhà ngươi tệ hại nhất. Ngươi có biết ngươi làm chúng ta lao tâm lao lực bao nhiêu không? Ta ra tay dạy dỗ ngươi một chút thì có gì không được? Xem đám nhóc khốn kiếp các ngươi, ai cũng phản ứng nhanh nhẹn. Ta và các ngươi có thù sâu lắm chắc?”

Nhìn Thánh Nguyệt bộ dạng thê thảm, dĩ nhiên mọi người cũng hiểu được Hiệp Giả đại nhân chỉ là thử Long Hạo Thần thôi. Muốn cười rồi lại không dám, ai cũng cúi đầu không lên tiếng.

“Hừ, hừ, cánh cứng rồi chứ gì?” Thánh Nguyệt nâng tay lên gõ đầu Long Hạo Thần, khiến hắn đau đến nhe răng nhếch miệng mà không dám ra tiếng.

Hắn cũng không ngờ Thánh Nguyệt sơ ý như vậy, mới chút xíu đã bị họ gây khó dễ, không cho ông ta trút giận thì chỉ sợ không được.

Thánh Nguyệt thật buồn bực! Bởi vì ông phát hiện mình không thể trút giận. Hơn nữa sau khi tỉnh táo lại, ông thầm chấn kinh. Cho dù ông hơi sơ ý nhưng dù sao cũng là cường giả cấp chín! Hơn mười vạn linh lực đặt tại đó, đám nhóc có trang bị loại nào chứ! Ra tay gần như đều là cấp truyền kỳ, chắc bọn họ mới thăng Liệp ma Đoàn cấp suất không lâu, lấy đâu ra nhiều trang bị tốt vậy. Đặc biệt là Long Hạo Thần, mới rồi tấm thuẫn của hắn màu da cam, là cấp sử thi?

Thực lực của đám Long Hạo Thần thật sự khiến Thánh Nguyệt bị đảo điên. Nên biết lần trước ông gặp nhóm thanh niên này, bọn họ cùng lắm coi như là nhân tài mới, lần này lại có thể ra oai phủ đầu Hiệp Giả đại nhân như ông. Điều này không phải dùng hai từ ‘tiến bộ’ là có thể giải thích, quả thật là bay vọt.

“Ngươi cấp bảy rồi?” Thánh Nguyệt kiềm bớt lửa giận, bản năng hỏi Long Hạo Thần.

Ông còn nhớ rõ mới rồi Long Hạo Thần lấy tay làm kiếm đánh ra một luồng kiếm khí thì là cảnh giới Thể Quang Diệu.

Long Hạo Thần gật đầu, nói.

“Đúng thế ạ, ông cố.”

Thánh Nguyệt càng kinh ngạc hơn. Suy đoán là một chuyện, xác nhận thì lại là chuyện khác. Long Hạo Thần mới bao nhiêu tuổi? Tuyệt đối chưa tới hai mươi. Lần trước gặp mặt hắn mười bốn hay mười lăm tuổi? Chỉ mới vài năm thôi đã là cấp bảy! Khó trách tên Ma Thần Hoàng quyết bắt đi Long Hạo Thần. Cấp bảy, thật là cấp bảy? Lúc mình cấp bảy thì bao nhiêu tuổi? Hình như là ba mươi lăm?

Ánh mắt lần nữa lướt qua mọi người, biểu tình của Thánh Nguyệt đã hồi phục lạnh lùng. Đương nhiên khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai và bộ dạng chật vật thì có chút…dĩ nhiên đám Long Hạo Thần không dám cười ra tiếng.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng họp truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

“Chỗ này không có việc gì, là ta kêu người mô phỏng long uy của Nghịch Thiên Ma Long!” Thánh Nguyệt hét lớn một tiếng.

Ông không thể cứ để thuộc hạ trông thấy mình, còn mặt mũi gì chứ?

Nghe tiếng của Thánh Nguyệt thì bên ngoài trở nên yên tĩnh.

Thánh Nguyệt nhìn chăm chú Long Hạo Thần một lúc lâu, gật gù nói.

“không tệ, xem ra các ngươi đã trưởng thành rất nhiều, thực lực cũng tăng không ít. Rốt cuộc các ngươi đã trở lại. cChắc Hiệp Ẩn Số Bốn có nói rồi, bắt đầu thánh chiến.”

Long Hạo Thần gật đầu, nói.

“Ông cố, việc này là do con, con nguyện ý mặc cho liên minh xử lý.”

“Xử lý?” Giọng Thánh Nguyệt bỗng cao lên vài phần. “Xử lý con bà nó! Gì mà việc do ngươi? Ngươi có tư cách sao? Rảnh quá nên kiếm chuyện cho mình? Muốn tìm đánh thì ngươi cứ nói thẳng. Thánh chiến giữa ma tộc và liên minh là do một nhân vật nhỏ như ngươi có thể quyết định?”

Tuy lời Thánh Nguyệt nói khó nghe, tràn ngập răn dạy, nhưng lòng Long Hạo Thần lại ấm áp. Tất nhiên hắn có thể nghe ra trong giọng nói của Thánh Nguyệt tràn đầy che chở.

Long Hạo Thần hít sâu, nói.

“Ông cố, thật sự là bởi vì con. Ông hãy nghe con nói, chuyện này rất quan trọng với liên minh. Mặc kệ liên minh quyết định ra sao thì con sẽ không có nửa lời oán than, nhưng con không thể che giấu liên minh. Con tin tưởng liên minh sẽ có quyết định chính xác.”

Nhìn Long Hạo Thần sắc mặt trịnh trọng, Thánh Nguyệt đột nhiên phát hiện tình huống hình như không đơn giản như mình tưởng tượng. Ông nhíu mày, nâng tay lên, một luồng khí sắc bén lãnh liệt mau chóng khuếch tán, bao bọc cả phòng họp.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Thánh Nguyệt nhíu chặt chân mày.

Long Hạo Thần nói.

“Ông cố, con có thể khẳng định, Ma Thần Hoàng phát động thánh chiến đích thực là bởi vì con. Điểm này, ngaycả đồng bạn con đều không biết là vì sao. Nhưng làm người trong cuộc, con biết rõ. Biết được sắp bắt đầu thánh chiến, trong lòng con rất khó chịu. Con thật sự không muốn bởi vì mình mà khiến sinh linh đồ thán. Nhưng chuyện này có quan hệ đến đồng bạn thân thiết nhất của con, con không thể giao nó ra. Cho nên con xin liên minh làm ra quyết định cuối cùng. Dù liên minh xử lý ra sao thì con đều bằng lòng chấp nhận.”

Nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy, không chỉ Thánh Nguyệt sắc mặt khó coi, Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất trừ Thải Nhi đang ngây ra, mấy người khác đều giật mình trợn to mắt. Khi họ biết thánh chiến là bởi vì Ma Thần Hoàng muốn có Long Hạo Thần thì cũng tràn ngập nghi hoặc, lại không nghĩ ra nguyên nhân. Lúc này nghe ý Long Hạo Thần muốn nói, trận thánh chiến này thật có liên quan đến hắn.

Cơ quai hàm Thánh Nguyệt rõ ràng nhúc nhích, thanh âm ông biến nhu hòa.

“Con trai, đừng gấp. Ông cố tin tưởng nhân cách của con. Con nhớ kỹ, dù xảy ra chuyện gì thì ông cố đều đứng về phía con. Không ai có thể đụng vào cháu cố của ta. Hơn nữa, con càng phải nhớ kỹ, những gì con mới nói tuyệt đối đừng nói ra cho ai khác. Cho dù là ở trong liên minh cũng không phải mọi người đều giống chúng ta. Hiện tại hãy nói điều con muốn nói đi. Chỉ cần ông cố có thể làm được gì thì ta nhất định sẽ dốc sức giúp các người.”

“Vâng.” Nhìn Thánh Nguyệt ánh mắt quan tâm, Long Hạo Thần mạnh gật đầu.

Hiện tại hắn có cảm giác muốn khóc. Thánh Nguyệt là ông cố của Thải Nhi, khoảnh khắc này, hắn chân chính cảm nhận được tình thân từ người vị Hiệp Giả tính tình nóng nảy. Tình thân vĩnh viễn là điểm yếu ớt nhất trong lòng Long Hạo Thần.

“Ông cố, lúc chúng con rời khỏi liên minh thì tổng cộng nhận mười sáu nhiệm vụ giết chóc. Không tới nửa năm, chúng con đã hoàn thành hết nhiệm vụ. Trong tất cả nhiệm vụ thì khó nhất là giết Xà Ma Thần An Độ Man Li, thứ hạng chót nhất trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần của ma tộc.”

Thánh Nguyệt lần nữa bị kinh ngạc.

“Cái gì? Ý con là, các người đã đánh chết một ma thần? Xà Ma Thần An Độ Man Li?”

Long Hạo Thần gật đầu.

“Phần lớn là nhờ may mắn…”

Sau đó hắn kể kỹ việc mình và đồng bạn làm sao biết Xà Ma Thần ở Thâm Uyên đầm lầy, và việc họ gặp gỡ trong đầm lầy. Nói đến khi họ nhờ vào Vua Sâm Chu cùng An Độ Man Li lưỡng bại câu thương, nhân cơ hội đó đánh chết nó.

“Làm tốt lắm. Có thể dưới tình huống ma thần có Trụ Ma Thần bảo vệ, đánh chết nó, coi như là Liệp ma Đoàn cấp đế cũng chưa chắc có thể làm được. Tuổi bình quân của các người chẳng qua khoảng hai mươi đã có thành tựu như vậy, thật sự là may mắn của liên minh!”

Cho dù Thánh Nguyệt có khó khăn hơn nữa, nghe Long Hạo Thần kể xong cũng kiềm không được vỗ bàn khen. Đám trẻ này ra sống vào chết, cỡ tuổi đó đã đánh chết một ma thần, thành tựu này thật quá to lớn.

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx